Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.
Chương 39: Sở Tân Nguyệt
“Tô… Tô Thanh Phong… thắng”.
Quan trọng hơn, nàng là người nhà họ Sở.
Lúc này, tại trên Cơ Nguyệt phong, Dương Tuyết ngồi đối diện với Sở Phong Nguyệt, trên thân không có lấy một điểm dáng vẻ của một vị tông chủ, ngược lại lại giống như một nữ nhân bình thường.
Nàng cùng Dương Tuyết ước định, loại thứ nhất, chính là Dương Tuyết cùng Sở gia thông gia, Sở Tân Nguyệt liền giúp đỡ Dương Tuyết nắm trong tay Dương gia. (đọc tại Nhiều Truyện.com)
Nghe vậy, Sở Tân Nguyệt hơi suy nghĩ một chút, sau đó nhẹ gật đầu đáp.
“Đây là lưu ảnh thạch, Sở phong chủ có thể tự mình xem”.
“Ực!”.
Thực lực này.
Hướng về phía Tiêu Tiên Nhi nở ra nụ cười bối rối, Tiêu Tiên Nhi nhịn không được che miệng cười.
Tiểu tử này, xem ra là bị dọa không nhẹ.
Cuối cùng cũng chờ đến ngày này.
Dương Tuyết gật đầu đáp ứng, sau đó liền đứng dậy rời đi.
Ta mẹ nó không xứng!
Thậm chí tiểu tử này còn đem công kích của đối phương trả lại.
“Sở phong chủ, đã lâu không gặp”.
“Con mẹ nó chứ!”.
Sở Tân Nguyệt nhận lấy, sau đó bắt đầu quan sát.
Tô Thanh Hàn niềm vui trên mặt không cách nào che giấu.
“Nói nghe một chút”.
Hắn liếc mắt nhìn về phía Tiêu Phàm đứng bên cạnh, Tiêu Phàm bị dọa cho lùi lại một bước, điều này khiến Tô Thanh Phong bật cười.
Hắn nhìn lấy Trần Khôn đang trợn tròn mắt nhìn mình, hắn đưa tay vung lên bình tĩnh nói.
“Xem như sợ ngươi”. Tô Thanh Phong bất đắc dĩ đáp.
Loại đệ tử thái quá như này, hắn còn lần đầu tiên gặp phải. (đọc tại Nhiều Truyện.com)
“Chính xác nghe nói qua. Chỉ là ta nghe nói hắn bế quan năm năm, cũng chưa từng gặp mặt. Sở dĩ chú ý, chỉ vì muội muội hắn rất hợp khẩu vị của ta. Nếu không phải thiên phú của nàng còn kém một chút, có lẽ cũng không tới lượt tông chủ đề cử”.
Chung quy, vẫn không có tiến triển gì.
Nói tới đây, Sở Tân Nguyệt dừng lại, nàng cũng không định nói tiếp, ánh mắt nhìn lấy Dương Tuyết nói.
Xem ra vẫn còn cần một đoạn thời gian mới có thể có tiến triển.
Tiếng thán phục cùng kinh hãi vang lên bốn phía.
Tô Thanh Hàn không có xuống, mà là đè lên Tô Thanh Phong, hai tay bám lấy cổ hắn, cố gắng tại trên người hắn xoay người, hai tay ôm lấy cổ Tô Thanh Phong, cơ thể dán vào trên lưng hắn nói.
Một lúc sau, ánh mắt nàng càng lúc càng sáng.
Bên dưới võ đài.
Tô Thanh Phong: …
Ánh mắt nhìn về phía Cơ Nguyệt phong tràn đầy khát vọng.
Tô Thanh Hàn kích động nhảy dựng lên.
Dương Tuyết trầm mặc trong chốc lát, sau đó mới lên tiếng.
Tiểu tử này đến cùng làm sao làm được?!
Sở gia, tại toàn bộ hạ vực cũng có thể xếp vào ba vị trí đầu.
Thái quá!
Loại thứ hai, chính là tìm cho nàng đệ tử cấp độ thiên kiêu.
Một tay liền nắm lấy kiếm ý của người khác, nghe cũng chưa từng nghe qua. (đọc tại Nhiều Truyện.com)
“Ta liền không! Ta chính là muốn ôm ngươi”. Vừa nói nàng liền tăng lên lực đạo trên tay, nhưng thể sợ Tô Thanh Phong rời đi.
Hô!
Đối mặt với Sở Tân Nguyệt, tất cả kiêu ngạo của nàng hoàn toàn không có bất kỳ ý nghĩa nào.
“Hoa thần tại thượng, ta không phải là đang nằm mơ đi?!”.
“Tốt, đừng nháo. Mau xuống đây đi”.
Hít sâu một hơi, đem nỗi kích động trong lòng đè nén lại, nàng đứng dậy liền quay người rời đi.
Có thể nói, Dương Tuyết đem tư thái hạ xuống rất thấp.
“Xem ra không gạt được Sở phong chủ. Chính xác như thế, ta tìm được người phù hợp với yêu cầu của Sở phong chủ”.
Năm năm!
“Tông chủ tới đây, là muốn thực hiện ước định sao?”. Sở Tân Nguyệt nhìn Dương Tuyết dò hỏi.
“Tô Thanh Phong thiên phú hoàn toàn phù hợp yêu cầu của Sở phong chủ. Thực lực của hắn ta tạm thời không rõ ràng, nhưng chắc chắn không kém hơn Ngưng Thần cảnh ngũ giai, hơn nữa, hắn còn nắm giữ ý cảnh, một loại… rất thần kỳ”.
Tô Thanh Hàn xác thực phù hợp yêu cầu của nàng, nhưng đáng tiếc, Tô Thanh Hàn là nữ. Mà nàng cần, là nam. (đọc tại Nhiều Truyện.com)
“Ca, cõng ta trở về, ta nhưng là người b·ị t·hương”.
“Thực lực của hắn, ít nhất cũng đạt tới Ngưng Thần cảnh thất giai, thậm chí có khả năng đã đạt tới Ngưng Thần cảnh cửa giai”.
“Trả cho ngươi”.
Hắn lúc này cảm thấy thật mẹ nó may mắn.
Sở Tân Nguyệt cơ thể hơi cứng lại trong giây lát, ánh mắt có chút khó tin, mang theo chất vấn nhìn lấy Dương Tuyết.
Trọng tài lúc này cũng nhịn không được run rẩy kêu lên.
“Rất tốt, ngày mai mang hắn tới gặp ta”.
Dứt lời, Tô Thanh Phong liền đi.
Tiêu Phàm nuốt vào một ngụm nước bọt.
Mặc dù những trưởng lão khác biết vị phong chủ kia đến từ Dao Trì thánh địa, nhưng cũng chỉ nàng mới biết được, vị kia chẳng những đến từ Dao Trì thánh địa, còn là một vị Nhập Thánh cảnh đại năng.
Ca ca nàng quá đẹp rồi.
May mắn năm đó không cùng Tô Thanh Phong chơi cứng, may mắn năm đó không cùng hắn kết thù.
Phanh!
Thật mẹ nó thái quá đến nhà bà ngoại rồi.
Chương 39: Sở Tân Nguyệt
“Kinh nghiệm chiến đấu của hắn rất phong phú, không chỉ là dựa vào ý cảnh, từ lúc đầu, hắn liền thể hiện ra một loại kinh nghiệm chiến đấu vượt xa người bình thường. Giống như… sớm đã trải qua hàng trăm trận chiến sinh tử”.
“Hơn nữa…”.
Biết Sở Tân Nguyệt không tin, nàng liền đem lưu ảnh thạch đưa ra.
Nàng chờ năm năm.
Hắn làm trọng tài bao nhiêu năm qua, cũng không phải chưa từng thấy đệ tử thiên tài, càng đã từng chứng kiến nhiều trận chiến đỉnh phong hơn như thế này gấp trăm lần.
Chỉ cần…
“Mau xuống, đều lớn như vậy còn dính người, người khác thấy còn ra thể thống gì”. Tô Thanh Phong bất đắc dĩ nói.
Theo luật, rời khỏi võ đài, có thể xem như thua cuộc.
“Ngươi nói không sai, hắn xác thực phù hợp yêu cầu của ta. Nhưng ngươi đừng quên, một khi ngươi đem hắn mang tới, ta sẽ đem những gì ta cần nói ra. Lúc đó, nếu như hắn phản đối, như vậy ước định giữa chúng ta liền kết thúc”.
Trần Không lấy lại tinh thần, nhưng đã không kịp tránh né, chỉ có thể miễn cưỡng nâng kiếm đón đỡ.
Dương Tuyết nhìn chằm chằm lấy Tô Thanh Phong, ánh mắt giống như sáng lên.
Tô Thanh Phong đi xuống, lúc đi ngang qua nơi Trần Khôn đứng, lúc này Trần Khôn vẫn còn đang ngờ ngơ ngác ngác chưa tỉnh lại, hắn dừng lại, sau đó nhẹ giọng nói.
Ngày này, cũng đã tới.
“Ta đã cho ngươi thời gian 20 năm, lần này, là cơ hội cuối cùng của ngươi”.
“Ngươi xác định là hắn sao?”.
Hơn nữa khoảng cách với Thánh Tôn cũng chỉ kém một bước nhỏ.
“Ta xác định”.
Trăm cái Tiêu Phàm cũng không phải đối thủ.
…
Mấy vị phong chủ khác nhìn về phía Dương Tuyết biến mất như có điều suy nghĩ.
“Trở về nhớ kỹ tổng kết lại trận đấu này, đây là lần đầu, cũng là lần cuối cùng. Xem như vừa rồi ngươi đối với muội muội ta lưu thủ làm báo đáp”.
Nhưng…
Lần này, cũng không còn bất kỳ huyền niệm nào. Trần Khôn trực tiếp bị đẩy ra khỏi võ đài.
“Trên thân hắn có một loại sức mạnh vô hình nào đó, giống như một loại chiến y, hẳn có thể phòng ngự Ngưng Thần cảnh ngũ giai công kích”.
Trên võ đài, Tô Thanh Phong cảm nhận lấy luồng kiếm ý trên tay, hắn thở dài một hơi.
Nhưng, có một điều nàng không nói ra.
“Hắn gọi Tô Thanh Phong, Sở phong chủ hẳn là nghe nói qua”.
Mẹ nó!
“Một tay nắm kiếm ý, hắn… hắn làm sao làm được?!”.
“Ca!”.
Tiêu Tiên Nhi ánh mắt lấp lóe nhìn thân ảnh trên đài, không biết trong đầu đang nghĩ gì.
“Ca! Ta yêu ngươi!”. (đọc tại Nhiều Truyện.com)
“Đúng vậy”.
“Như vậy, tông chủ tìm được người?”.
Khẽ lắc đầu, hắn liền cõng lấy Tô Thanh Hàn trở lại động phủ.
Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.