Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.
Chương 37: Tô Thanh Phong với Trần Khôn
Hắn là sai? Hắn nhưng là Trần gia đại thiếu gia, Vạn Linh tông đệ tử chân truyền, thực lực càng là một trong ba người đứng đầu. Hắn Tô Thanh Phong dựa vào cái gì không nhìn mình?!
Chỉ vì điểm này mới khiến Trần Khôn tức giận như vậy.
“Tiên Nhi, đã lâu không gặp”. Tô Thanh Phong cười đáp lại. (đọc tại Nhiều Truyện.com)
“Tô Thanh Phong, đừng quá phách lối. Một cái chỉ biết trốn trong phòng tu luyện, lại có tư cách gì nói lời này? Thật cho rằng ngươi là thiên tài, không cần thực chiến liền có thể vô sự tự thông sao?”. Trần Khôn cười lạnh nói.
“Ha ha, tiểu tử này vẫn thú vị như vậy”. Dương Tuyết nhất thời bật cười.
Chương 37: Tô Thanh Phong với Trần Khôn
“Ca, ngươi…”.
Trần Khôn nghe vậy bị tức không nhẹ, nhưng có sư phụ mình bên cạnh, hắn cũng không tiện nói cái gì.
Phanh!
Đám người: …
Dưới võ đài, sau khi miễn cưỡng đón nhận công kích của Trần Khôn, Tô Thanh Hàn lập tức làm ra đáp lại. Nàng từ trong không gian giới chỉ lấy ra một chiếc cổ cầm, dưới ánh mắt kinh ngạc của Trần Khôn cùng đám đệ tử, âm thanh vang lên.
Võ kỹ địa giai, có thể xem như tại Vạn Linh tông cũng phải là đệ tử chân truyền mới có tư cách học, hơn nữa cũng chỉ là địa giai sơ cấp. Muốn nắm giữ địa giai trung cấp trở lên, nhưng phải có cống hiến cao mới có tư cách học tập.
Tô Thanh Phong hơi nghiêng đầu, ánh mắt hiện lên ý cười hỏi.
“Các ngươi tỷ thí có thể, nhưng nhớ kỹ, không nên hạ thủ nặng”.
“Ông trời ơi! Hóa ra Thanh Hàn sư tỷ thực lực chân chính là âm công, mà không phải dùng kiếm!”.
Võ kỹ cùng công pháp thế giới này phân chia rất đơn giản, theo thứ tự là hoàng cấp, huyền cấp, địa cấp, thiên cấp, cuối cùng chính là thánh cấp. Mỗi cấp đều chia thành sơ cấp, trung cấp cùng cao cấp.
Trong mắt hắn lúc này, Trần Khôn động tác giống như một đứa bé ba tuổi tại trước mặt hắn nghịch kiếm.
Lúc này, trên võ đài, chiến đấu càng lúc càng căng thẳng.
“Xin lỗi, để ngươi chờ lâu. Ta gặp chút vấn đề về tu luyện, cho nên tốn thêm chút thời gian”.
“Đúng vậy sư phụ, mong sư phụ thành toàn”. Trần Khôn lập tức đáp.
Người này, là nghe không hiểu sao? Trần Khôn đây là đang trào phúng ngươi, ngươi là giả ngu, vẫn là thật ngu?!
Dù sao, âm công của nàng chỉ mới học được không lâu, lại không có người chỉ đạo, chính bản thân nàng tự mình lần mò ra, cho nên tiến bộ cũng không nhanh.
Trần Khôn vẻ mặt cũng có chút đỏ lên.
Chỉ là…
Cũng không phải do Tô Thanh Phong can thiệp vào cuộc chiến của hắn, càng không phải do Tô Thanh Phong ngăn cản chiêu thức của hắn. Chỉ là do thái độ không nhìn của Tô Thanh Phong chọc giận hắn.
Tranh!
Trần Khôn thấy sư phụ mình xuất hiện, hắn giật mình vội vàng chấp tay vấn an.
Không kịp đề phòng, Trần Khôn liền dính chiêu.
Tô Thanh Phong hờ hững đứng tại chỗ. Mặc dù còn chưa nghiên cứu rõ ràng cánh hoa thứ ba tác dụng chủ yếu, nhưng hắn cũng nắm giữ một bộ phận của nó.
Đám người còn chưa lấy lại tinh thần, ánh mắt vô thức nhìn qua, liền thấy được Trần Khôn ở trên võ đài, gương mặt đầy tức giận nhìn lấy Tô Thanh Phong quát lên.
“Âm công, mạnh! Quá mạnh! Vẻn vẹn nghe một chút liền khiến tinh thần bất định, Trần Khôn sư huynh đối mặt trực tiếp liền b·ị t·hương. Thanh Hàn sư tỷ mạnh như vậy sao?!”. (đọc tại Nhiều Truyện.com)
“Sư phụ”.
Tốn hơn ba tháng nàng mới miễn cưỡng học được thức thứ nhất. Hiện tại đã dùng ra, lại không làm gì được Trần Khôn.
Ngay tại lúc này, một âm thanh lớn tiếng vang lên.
Tô Thanh Hàn phát hiện, mình không phải đối thủ của Trần Khôn.
Phải biết, Tương Âm Băng Vân Phổ nhưng là võ kỹ địa giai cao cấp. (đọc tại Nhiều Truyện.com)
Tô Thanh Hàn ngơ ngác nhìn lấy Tô Thanh Phong.
“Đầu óc ngươi giống như bị lửa giận làm hỏng, ngươi vẫn là bình tĩnh một chút, nếu không sợ rằng thua sẽ rất thảm”.
Tô Thanh Phong chậm rãi đi lên võ đài, ánh mắt nhìn Trần Khôn bình tĩnh nói.
Trần Khôn sử dụng Đại Nhật Thập Tam Kiếm mới chỉ là địa giai sơ cấp mà thôi.
Phốc!
Dứt lời, hắn liền đem Tô Thanh Hàn kéo lên, sau đó ôm công chúa đem nàng ôm xuống dưới.
“Nguyên xen vào cuộc chiến của ta, ngươi đem ta coi là cái gì?!”. Trần Khôn căm tức nói.
“Ngươi muốn khiêu chiến ta sao? Nhưng hiện tại ngươi b·ị t·hương, ta nếu thắng, cũng không quang minh lắm, nếu không ngươi dùng đan dược chữa thương, sau đó lại đánh?”.
Phanh!
Động Đình Yên Vũ!
Trần Khôn tức giận không thôi.
Trần Khôn một kiếm đem âm công của Tô Thanh Hàn phá tan, thân pháp của hắn tăng lên tối đa, lưỡi kiếm lóe lên hàn quang. Chớp liền xuất hiện tại bên cạnh Tô Thanh Hàn.
Nhưng ngay tại lúc này, thần thức của nàng đảo qua, ánh mắt sáng lên. (đọc tại Nhiều Truyện.com)
Tranh!
Trên võ đài, từng luồng không khí bị xé rách, sức mạnh âm thanh vô hình không ngừng hướng về phía Trần Khôn đánh tới.
Ánh mắt nhìn tới mấy đạo v·ết t·hương trên thân nàng, nội tâm lo lắng cũng buông xuống.
Đem Tô Thanh Hàn buông xuống, Tô Thanh Phong cưng chiều xoa đầu nàng nói.
“Ngươi!”.
“Đệ tử chấp nhận, chỉ là Trần Khôn lúc này b·ị t·hương, vẫn là điều dưỡng một chút rồi lại nói”.
Tô Thanh Phong nhẹ nhàng nghiêng người, lưỡi kiếm lướt qua bên cạnh. Bàn tay hắn nâng lên, chân giơ lên như muốn đá tới.
Một loại võ kỹ về âm công vô cùng hiếm hoi, nếu không phải ngày đó may mắn gặp được Sở phong chủ, nàng cũng không nhận được võ kỹ này.
Bạch Vô Trần nhìn Tô Thanh Phong ánh mắt đầy thưởng thức, ông ta móc ra một viên đan dược nhét vào trong miệng Trần Khôn.
“Quả thực không sai”.
Đám người kinh hãi thốt lên.
“Tô Thanh Phong!”.
Nàng dùng ra bản lĩnh chân chính của mình.
“Tê! Nếu ta nhớ không lầm, Sở phong chủ giống như không có thu Tô Thanh Hàn làm đệ tử, làm sao sẽ đem loại võ kỹ này cho nha đầu này?!”.
Dứt lời, thân ảnh hắn lóe lên rồi biến mất tại chỗ.
“Đây là… âm công?!”.
Trần Khôn nghe vậy nhất thời giật mình, nhưng sau đó lại tức giận nhìn Tô Thanh Phong.
Tô Thanh Phong không biết từ lúc nào xuất hiện tại bên cạnh hắn, một cước tung ra đá vào cánh tay Trần Khôn khiến cho tay cầm kiếm của hắn lới lỏng, kiếm trên tay cũng rời khỏi tay.
“Ha ha, Tô Thanh Phong. Ta còn tưởng rằng ngươi muốn làm rùa đen rút đầu cả đời đâu. Không biết thiên tài năm đó, đến cùng vẫn còn là thiên tài, vẫn là… phế tài đâu?”. Trần Khôn cười lạnh nói.
Xẹt!
“Vậy còn ngươi?”. Bạch Vô Trần quay qua nhìn Tô Thanh Phong hỏi.
Hắn biết, Tô Thanh Phong nói là thật.
Chỉ là ngay tại lúc này, Trần Khôn phát hiện lưỡi kiếm của mình không cách nào đâm tới. Bất tri bất giác hắn mới thấy được một thân ảnh không biết từ lúc nào xuất hiện bên người hắn.
“Không cần. Bạch phong chủ, muốn để hai người họ tỷ thí không?”. Dương Tuyết hỏi.
Xem ra có trò hay để nhìn.
Lời này, Tô Thanh Phong biết rõ là đang nói với mình.
Trần Khôn giật mình vội vàng né tránh, nhưng thân ảnh của Tô Thanh Phong giống như tàn ảnh, vừa không chú ý liền không thấy.
“Có chuyện gì sao?”. Tô Thanh Phong lạnh nhạt hỏi lại.
Không chờ Trần Khôn lấy lại tinh thần, Tô Thanh Hàn lập tức triển khai thế công.
Tiểu tử kia, vậy mà xuất quan?! (đọc tại Nhiều Truyện.com)
Tô Thanh Phong nhìn Bạch Vô Trần một cái, cũng không có do dự gì liền đáp ứng.
Nàng có chút không cam tâm.
“Tông chủ, cần ngăn cản sao?”.
Khi biết trước kia Tô Thanh Hàn dùng kiếm, hắn cho rằng Tô Thanh Hàn mạnh nhất vẫn là kiếm, dù sao có thể cùng hắn đánh ngang tay, đủ biết thiên phú kiếm thuật của nàng rất mạnh mẽ.
“Ngươi muốn khiêu chiến hắn sao?”.
Oanh!
Hiện tại thấy cảnh này, hắn cảm giác gương mặt có chút nóng lên, phẳng phất như thể có người vừa cho hắn một cái tát.
Lúc này nàng sử dụng, chính là Tương Âm Băng Vân Phổ.
Toàn trường nhất thời lặng ngắt như tờ.
“Ngươi chuẩn bị xong chưa?”.
“Để ta xem xem, năm năm qua ngươi mạnh tới cỡ nào”.
“Cái gì? Tương Âm Băng Vân Phổ?”.
Ánh mắt nhìn qua, con ngươi nhất thời co rụt lại.
“Ngươi!”.
Tô Thanh Phong không có đáp lời, hắn buông ra cánh tay của Trần Khôn, sau đó nhẹ giọng nói.
“Ta nói, nàng thua, ngươi thắng, chưa đủ rõ ràng sao?”.
Xem ra tiểu tử kia cũng không có hạ thủ nặng, biết phân tấc.
Toàn trình, Tô Thanh Phong đều chắp tay sau lưng, hai tay không hề động lấy một chút.
Kế đó, Tô Thanh Phong một đá tới, đem Trần Khôn đá bay ra xa. Ngay khi Trần Khôn muốn bay ra khỏi võ đài, thân ảnh của Tô Thanh Phong lại xuất hiện sau lưng hắn, một cước đá xuống, Trần Khôn cả người đập xuống võ đài.
“Đây là… Tương Âm Băng Vân Phổ? Sở nha đầu đem thứ này cho Tô Thanh Hàn?!”. Dương Tuyết kinh ngạc thốt lên.
Mà ngược lại, Trần Khôn khí thế càng lúc càng mạnh, lại thêm chênh lệch cảnh giới, kiếm ý của hắn thật sự quá mạnh mẽ, nàng sớm muộn cũng sẽ thua.
“Thanh Phong, ngươi xuất quan”. Tiêu Tiên Nhi chạy tới, ánh mắt mừng rỡ nhìn lấy Tô Thanh Phong cười nói.
“Nàng chịu thua, ngươi thắng”.
Trần Khôn: …
“Xem ra Sở nha đầu đối với tiểu nha đầu này rất xem trọng. Aizz, cũng không biết tiểu tử kia chừng nào xuất quan”. Dương Tuyết bất đắc dĩ lẩm bẩm nói.
Cưỡng ép đem lửa giận đè xuống, thanh tỉnh đầu óc của mình, hắn lúc này mới nâng lên kiếm, nhìn lấy Tô Thanh Phong nói.
Không đầy mộ phút sau, thương thế của Trần Khôn hoàn toàn khỏi hắn, linh khí trong cơ thể cũng khôi phục lại đỉnh phong. Thấy vậy, Bạch Vô Trần liền lên tiếng.
Bạch Vô Trần nghe vậy suy tư một chút, sau đó thân ảnh lóe lên biến mất tại chỗ.
Hắn cũng không có hạ thủ nặng, mũi kiếm nhắm ngay bả vai của Tô Thanh Hàn đâm xuống.
Hắn cũng không tính hạ thủ nặng, dù sao Trần Khôn vừa rồi cũng đối với muội muội hắn lưu thủ, hắn vẫn rất thưởng thức tiểu tử này, chỉ là tiểu tử này có chút phiêu, xem ra nên gõ một chút.
Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.