Tái Sinh Duyên: Bạo Quân Ôn Nhu Của Ta
Mặc Vũ Bích Ca
Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.
Chương 140: Cành vàng lá ngọc
Chương 140: Cành vàng lá ngọc
“Hạ Tang?” Tuyền Cơ kỳ quái, khuôn mặt luôn mang vẻ tươi cười đối diện với mọi người, tiến lui có chừng mực, chính là Hạ tổng quản? (đọc tại Nhiều Truyện.com)
“Cho tẩu này, thay nhanh đi! Muội đưa tẩu tới chỗ này.” Ngọc Trí đột nhiên nói, liền dương tay, ném quần áo qua.
“Xuất cung.” Ngọc Trí cẩn thận nói từng chữ từng chữ một.
Tuyền Cơ cũng thấp giọng nói , “Công chúa, muội muốn làm gì?”
Tuyền Cơ vừa định lên tiếng an ủi nàng, Ngọc Trí lại cắt ngang lời nàng, “Đừng tội nghiệp muội. Tốt nhất là ngày mai nên đi cùng với ta.”
Nàng dừng một chút, lại hỏi, “Sói con đâu?”
Ngọc Trí khẽ cười, nói: “Niên tẩu, còn nhiều nơi trong cung mà tẩu chưa biết lắm. Đương nhiên, tốt nhất là tẩu cũng không nên biết tới nơi này.”
Trong lúc Tuyền Cơ ngày càng cảm thấy kì quái, Ngọc Trí đã thản nhiên nói: “Niên tẩu, nơi này là lãnh cung.”
“Có thật sự đáng giá không?” Sống mũi Tuyền Cơ cay cay hỏi.
Ngọc Trí phất nhẹ tay áo, cười nói: “Tẩu ở ngoài cung tĩnh dưỡng mấy ngày, có lẽ còn chưa biết. Phiên vương cùng đặc sứ Nguyệt Lạc quốc đã đến kinh thành. Ngọc Trí sắp phải gả cho họ rồi, có thể là phiên vương họ xa của Tây Lãnh, cũng có thể là Vương tử của Nguyệt Lạc quốc. Bọn họ đều hướng Cửu ca xin cưới, không biết cuối cùng Cửu ca sẽ đem Ngọc Trí hứa gả cho ai đây? Nhưng dù là ai cũng chẳng sao, Ngọc Trí chẳng yêu ai cả. Gả cho ai thì có khác gì nhau?” (đọc tại Nhiều Truyện.com)
“Muội muốn dẫn ta đi đâu?” Tuyền Cơ vừa thay quần áo vừa hỏi.
Tuyền Cơ càng nghe lại càng kinh hãi, nhíu mày nhìn Ngọc Trí.
Ngọc Trí nháy mắt mấy cái, “Đó là chuyện của huynh ấy nha, không phải của Ngọc Trí. Niên tẩu, chẳng lẽ tẩu không muốn lấy lại đồ trong tay Ngọc Trí sao ?”
“Đã lâu không gặp Niên tẩu?”
“Muội định đi đâu?”
Thái giám kia đặt vật gì trên tay xuống, nhưng cũng chưa vội đi, đứng bên cạnh bàn, có vẻ đánh giá nàng.
P.S: Chương này đã đc sửa lại và có nhiều chỗ khác so với bản trc. Là do Jin k đọc hết tr nên k nắm đc hết các tình tiết, gây hiểu lầm nhiều chỗ, may đã có ss Ẩn danh giúp đỡ.
Ngọc Trí che miệng cười.
Nàng ghé miệng đến bên tai Tuyền Cơ nhỏ giọng nói: ” ngày mai cũng vào giờ này, tẩu nghĩ cách trốn ra đây chờ muội.”
Jin chân thành cảm ơn ss Ẩn danh đã giúp Jin chỉ ra lỗi trong mấy chương này và sửa dùm Jin!
Ánh mắt Ngọc Trí hơi mông lung, vô định nhìn phương xa.
Nàng đỏ mặt, nhỏ giọng nói: “Hoàng thượng mở thẻ bài* của nương nương, tối nay sẽ tới.”
Trong nháy mắt Ngọc Trí đã khôi phục dáng vẻ tươi cười nhanh nhẹn hàng ngày, “Muội chỉ là muốn có người cùng đi chơi một ngày, đi một vòng quanh kinh thành rồi sẽ trở về. Đây là trách nhiệm của muội, muội sẽ gánh vác, tuyệt đối không chạy trốn, hôn nhân này rất quan trọng với Cửu ca.”
Tuyền Cơ ngẩn ra, thấy Ngọc Trí cau mày nhíu mi, nhưng khóe miệng vẫn quật cường cười. (đọc tại Nhiều Truyện.com)
Vẻ mặt Ngọc Trí sáng lên, nhưng không chịu hé lời.
“Mà sao muội lại cải trang thành bộ dáng này?”
******
Tuyền Cơ rùng mình, cười nói: “Được rồi! Dù có chuyện gì xảy ra thì đã có công chúa muội đứng ra chịu thay.”
** cuốn sổ có ghi lời tiên đoán về hậu nhân của Bạch gia được nhắc đến trong chương 92 (đọc tại Nhiều Truyện.com)
“Ra ngoài sao? Không phải Cửu ca của muội đang cấm cung ta sao?” Nàng cười khổ.
Cái miệng nhỏ nhắn của Ngọc Trí liền liến thoắng nói: “Cửu ca bao vây nơi này thành cấm cung, an bài tẩu trong này, nếu muội không cải trang thì có thể vào được sao?”
Rõ ràng nàng ta đang cười nói, Tuyền Cơ lại cảm trong giọng nói còn vài phần thê lương.
Ngọc Trí đột nhiên xua tay, cười, “Đừng sợ. Nói cho cùng người có khả năng khiến tẩu vào nơi này cũng chỉ có mình Cửu ca của muội thôi.’’
“Để xuống đó, rồi ngươi cũng ra ngoài đi.” Tuyền Cơ dựa mình nhuyễn tháp, nhẹ giọng nói.
“Hình như công tử Thanh Phong đã mang ra ngoài. ” Điệp Phong lau nước mắt, nhanh chóng bảo hai tiểu a hoàn lui ra, tới cửa, nhớ tới cái gì, lại nói: “Nương nương, công công Hạ Tang vừa mới đến truyền…”
Cành vàng là ngọc, suy cho cùng cũng chẳng thoát nối hôn nhân chính trị. Tuyền Cơ trong lòng rầu rĩ, đặt tay lên vai Ngọc Trí.
Cấm cung? Trong lòng Tuyền Cơ chấn động.
Tuyền Cơ rùng mình, “Công chúa mang ta tới nơi này là có ý gì?”
Tuyền Cơ cả kinh, “Muội muốn trốn khỏi cung?”
‘Ngày những người đó dâng tấu xin Cửu ca, muội đi tìm Cửu ca, Thập ca nói chuyện chơi, khi trở về, đột nhiên Hạ Tang kéo muội tới một bên, hắn cười lạnh nói với muội, cười giống hệt một gã ngu ngốc.”
Tuyền Cơ gật gật đầu, trong lòng thầm đau khổ thay cho công chúa, nhưng nhất thời không biết nói cái gì cho phải, một hồi lâu, mới cười khổ nói: “Có lẽ muội nên tìm người khác cùng đi, phi tần rời cung là tội lớn, một khi để Cửu ca của muội biết, Tuyền Cơ thì không sợ nhưng còn toàn bộ thái giám cung nữ trong cung của Tuyền Cơ thì…”
* cái thẻ bài này mng đọc truyện cổ trang nhiều cũng biết rùi nhỉ, là cái thẻ bài gọi thị tẩm ý :D
Giờ tới phiên Ngọc Trí trợn mắt.
Mặc dù Tuyền Cơ thấy phiền muộn về việc nàng ta lấy cuốn sổ con** kia của nàng, nhưng đối với vị công chúa tinh nghịch này, bình thường cũng không chán ghét, thậm chí còn có chút quý mến, liền cười mà nói: “Bị chút bệnh, trông ta không giống bị bệnh sao?” (đọc tại Nhiều Truyện.com)
Ngọc Trí cười nói: “Tẩu là người thú vị, muội thực lòng thích tẩu, muội không tìm những người khác. Về chuyện trách phạt, không phải tẩu nói có Ngọc Trí chịu trách nhiệm sao? Nếu bị phát hiện, sẵn tiện để cho Cửu ca trả nợ đã thiếu Ngọc Trí.”
“Ngọc Trí không có ca ca, trong lòng sớm đã coi Thập ca cùng với Cửu ca là ca ca ruột.”
“Ha ha, bọn họ đều cho là muội không biết… Có cái gì mà không biết, Ngọc Trí muội từ nhiều năm trước đã biết rằng tương lai hôn nhân của mình chính là như vậy. Từng nghĩ rằng có thể trở về danh kiếm sơn trang, nay thì không thể trở về được rồi.”
Tuyền Cơ ngẩn ra, cũng là quần áo thái giám, còn có áo choàng có mũ.
Tuyền Cơ cảm thấy có chút kì lạ, “Trong hoàng cung mà cũng có một nơi như này sao?”
“Là muội?” Tuyền Cơ cả kinh nói.
“Phải, Ngọc Trí cùng Cửu ca, Thập ca, còn có Hạ Tang, Thanh Phong xem như là cùng nhau lớn lên.”
Cỏ xanh um tùm, thấp thoáng cách đó không xa là một bức tường cung đổ nát bị cỏ cây mọc lên che khuất.
Ánh mắt Tuyền Cơ khẽ lướt qua, cảm thấy kỳ quái, lại nhìn lại, vẻ mặt đối phương cười cổ quái nhìn nàng chằm chằm.
“Đừng nhìn muội như thế.” Ngọc Trí cười, “Muội đưa tẩu tới đây, chỉ là muốn nói với tẩu…’’
Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.