Nhiều Truyện.com truyện chữ, truyện convert hay dịch chuẩn nhất, đọc truyện online, tiên hiệp, huyền huyễn

Chương 6: Giữa lòng bão tuyết

Mục Lục

Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.

Chương 6: Giữa lòng bão tuyết


Có người dẫn đầu thì có người theo sau. Nhưng có những người không dám xông lên, họ đã thỏa mãn với việc sống sót và có lương thực mỗi ngày.

- Hay chúng ta cho chúng trở lại bố mẹ chúng, không để chúng ở lại đây nữa. - Cường nói.

Với giọng nói đầy uy mãnh giang hồ ấy. Hai kẻ đột nhập run sợ, đằng nào cũng b·ị đ·ánh. Thà ôm lấy người sau đó chịu đòn hơn là b·ị đ·ánh bầm dập.

- Ừ, bọn trẻ không chịu ăn gì. (đọc tại Nhiều Truyện.com)

Chính nói với các bác cùng với các bạn học của mình. Sau đó cậu lại tiếp tục trở về phòng làm việc, mở Doya nghiên cứu. Trông dòng dung nham đã không còn dấu hiệu dâng lên trên cao nữa. Cậu yên lòng thở dài một hơi, sau đó mở ra những dự án đã được chuẩn bị sẵn từ trước. Trong hàng loạt những phần đó có đủ các loại kịch bản cậu suy diễn ra.

- Giờ chúng mày để tao đánh một trận nhớ đòn rồi cút khỏi đây hay để tao ném chúng mày ra ngoài?

Nó vốn sử dụng lực đẩy tự động từ hệ thống trợ lực của ngôi nhà và được điều khiển từ xa. Sau lần này thì sợ là Chính sẽ phải cải tạo lại thứ này chỉ có thể dùng hệ thống trợ lực cản việc kéo đẩy từ sức người.

- Chắc vậy. Nhưng chuyện này vẫn cần hỏi ý kiến của những người khác xem họ nghĩ sao nữa. - Tuấn đáp lại.

Cả năm người cùng nhau xuống dưới gara, mặc chiếc mặt nạ phòng độc vào, trên tay mang theo đồ giữ nhiệt.

- Mình đã nói rồi mà. Nếu sau này mà gặp phải trường hợp như thế này nữa thì chắc chắn sẽ không thể sống sót được đâu. - Chính nói rồi đóng cánh cổng sắt to lớn lại.

Chính cũng bất ngờ vô cùng vì cánh cổng đó không phải làm từ sắt thép bình thường. Nó tạo thành bởi thép Carbon hợp kim có chứa cả Chromnium. Chỉ riêng sức nặng đã không thể nào dùng sức lực một người có thể đóng được. Tất nhiên là với người trưởng thành bình thường. Còn người đã trải qua huấn luyện cũng như rèn luyện cơ thể như chú Vĩnh đây hoặc các vận động viên chuyên nghiệp thì khó mà biết được.

Càng lo nghĩ nhiều, bọn họ càng khó lòng mà nhắm mắt đi ngủ.

- Ừ. Tớ đang lo cho chúng nếu như chúng không ăn gì cũng không nói gì thì việc cho chúng ở lại nơi này sẽ không còn quan trọng lắm.

- Với những người như này thì hiền quá cũng không được. - Bố của Cường, một trong số những sinh viên xuất sắc đứng đầu trường đại học ngày trước đứng ra nói. Thân hình chú cao ráo, cơ bắp lực lưỡng, dù hiện tại đã về hưu được vài năm nhưng chú vẫn không ngừng luyện tập sức khỏe ngày càng mạnh mẽ.

- Xuống dưới mười độ rồi. - Tuấn thốt lên hoang mang. Chỉ mới một vài phút thôi đã từ hai mươi mấy, gần ba mươi độ đã thấp như thế.

- Bên ngoài thế nào nhỉ.

- Mấy cậu vẫn chưa ngủ à. - Giọng nữ vọng từ bên ngoài cửa vào.

Chương 6: Giữa lòng bão tuyết

Ở trên phòng, Tuấn chằn chọc mãi không thể nào ngủ được. Nói với Khoa.

Thấy chúng không ăn, mọi người cũng thấy lo lắng về chúng đang gặp phải vấn đề gì.

Từ chiều tới tối muộn, Chính chỉ ăn một bữa sau đó vùi đầu vào nghiên cứu. Khi trời đã khuya, không hiếm lạ gì khi thấy mỗi một phòng duy nhất ở dưới tầng hai đó sáng đèn. Lũ trẻ thì ôm cái bụng đói đi ngủ, không thèm ăn cơm. Cả hai bữa đều không ăn chút gì, thức ăn thời buổi hiện tại rất thiếu thốn nên chúng không ăn thì Chính chỉ có thể để đó, ngày mai sẽ là bữa ăn của những người bên ngoài.

Nhưng ngay khi thoải mái được vài giây thì tầm mắt anh ta tối đen. Người ngã gục xuống dưới nền cỏ mềm mại xanh mướt.

- Ăn đi mấy đứa.

Chú cũng rất có nguyên tắc, chỉ đánh chúng vài cái rồi cho chúng rời khỏi đây. Tất nhiên là kéo theo bốn kẻ đang bị ngất ra bên ngoài.

Những kiến thức toàn nhân loại được lưu trữ lại, đều là phần chi tiết và tinh túy nhất được đúc kết.

Nhiệt độ hạ xuống cực kỳ nhanh chóng.

- Cậu cũng lo lắng cho chúng hả. - Khoa hỏi Vân đang đứng đó nhìn, cũng không lấy làm bất ngờ cho lắm.

Theo hướng Nam nhìn lại thì thấy bên ngoài bắt đầu có hạt tuyết rơi xuống từ trên trời. Bầu trời xám xịt, tuyết rơi từng lớp từng lớp. Ngoài đó đã có lớp băng trơn trượt đông kết lại. Gió thổi rít gào như mưa rào ngày hạ. Với vị trí địa lý ở gần Xích đạo thì việc có tuyết là rất hiếm. Nhưng hiện tại thì t·hiên t·ai xảy ra. Ngay cả tuyết cũng không còn theo quy luật tự nhiên nữa.

- Cứ tình hình này thì thấy không ổn lắm.

Trong nhà thì ấm áp, nhưng bên ngoài, sợ là họ sẽ không chịu nổi.

Ngay lúc có người kế tiếp đi vào, Chính đều dùng thứ đó giật khiến họ ngất đi.

Đám con trai bật dậy, bật đèn. Trong căn phòng chỉ có duy nhất một cái bàn, sách cùng một chiếc máy tính đã tải sẵn một số trò chơi g·iết thời gian rảnh rỗi này. Cả bọn quay đầu ra phía cửa, Vân đang đứng ở đó, trông cô ấy cũng không có vẻ nào ngủ ngon. (đọc tại Nhiều Truyện.com)

Đám trẻ được tắm rửa trong nước ấm, chúng mừng rỡ rơi nước mắt, nhưng trong lòng lại cảm thấy không vui vì người thân, gia đình của chúng ở bên ngoài vẫn phải chịu cảnh màn trời chiếu đất khiến chúng đau lòng.

Chúng được các bác phụ huynh làm cho bữa cơm. Dù ai nấy cũng đều ăn ngon lành nhưng chúng thì không giống vậy. Cả bảy đứa trẻ không ai dám động chút nào. Chúng chỉ nhìn mâm cơm trước mặt. Sau đó lặng thinh. Dù bụng chúng đã đói meo.

- Xong nhé. - Thả chúng ra ngoài cổng. Sau đó chú dùng sức một cánh tay kéo đóng chặt cánh cổng.

Dù không muốn phải nhìn thấy cảnh này nhưng Chính không còn cách nào khác. Việc này là bắt buộc phải xảy ra nếu muốn mọi người đảm bảo an toàn.

- Vậy để ngày mai hãy tính tiếp đi. Bây giờ sợ là không có thời gian lo lắng chuyện đó đâu. - Nam bỗng dưng lên tiếng ngắt lời của bọn họ.

Hai người kéo lê hai tên trên đất. Còn chú thì mỗi tay một tên xách đi như xách con gà, con vịt. Nhẹ tênh. (đọc tại Nhiều Truyện.com)

Đám trẻ vừa mới vào trong thì đã bị xô ngã đầy đau đớn. Vân cùng với những người khác chưa kịp phản ứng lại, họ bị đẩy ngã ra sau.

Anh thanh niên bặm trợn dẫn đầu lao vào trong, ngay sau có thêm năm người nữa cùng lên. (đọc tại Nhiều Truyện.com)

- Cháu đi chuẩn bị chút việc, mọi người chuẩn bị đồ ăn cho họ một phần nhé. Họ sẽ nhận một phần vào buổi trưa và một phần vào buổi tối.

Bọn họ sẽ rất lâu nữa mới tỉnh lại.

Vào được bên trong sân, nhìn quang cảnh được chăm sóc đầy đủ như này, so với chảo lửa bên ngoài thì đúng là một trời một vực. Như được giải thoát khỏi địa ngục vậy.

Chính đứng ngay phía sau anh ta, trên tay cầm một dụng cụ kích điện, tư thế Chính đứng dí thứ đó vào người anh ta.

Chính dùng bữa xong cũng không nói gì, nhìn cô Lan từ gara đi vào trong nhà. Biết cô đã đem đồ ăn ra cho họ rồi, cậu cũng không để ý tới nên sau đó lại về phòng chuẩn bị thời gian sắp tới sẽ tương đối khắc nghiệt.

Sáu người thì có bốn người bị giật điện ngất. Chính nhìn hai kẻ còn lại không thèm nói gì. Trong lòng rất muốn đá bọn chúng xuống dung nham bên dưới chân đồi. Nhưng nghĩ lại thì thấy không được phù hợp cho lắm. Hai người kia nhìn nhau, không làm được gì khác nữa vì trong nhà còn rất nhiều người, chỉ c·ần s·ai một chút thôi là không biết kết quả sẽ ra sao. (đọc tại Nhiều Truyện.com)

Mọi người cũng cố gắng hỏi han chúng để xem chúng gặp phải vấn đề gì nhưng chúng chẳng mở mồm.

Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.

Chương 6: Giữa lòng bão tuyết