Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.
Chương 456: Hồn phi phách tán
Mà bị bắt trong bộ dạng này, nhất định là việc khiến Minh ân hận cả đời. (đọc tại Nhiều Truyện.com)
Thanh âm ấy… quá quen thuộc, khiến hắn khiếp sợ đến rụng rời. Dù mong mỏi Xích Diễm trở về, nhưng tuyệt đối không phải là trong hoàn cảnh này… (đọc tại Nhiều Truyện.com)
Ngay khi Minh tưởng hắn sẽ từ bỏ kháng cự, Địch lại lần nữa cố gắng đẩy hắn ra.
Nhìn hồn phách phân tán tứ tán, Minh trừng lớn mắt, không biết phải làm sao, vừa kinh hãi vừa hoảng loạn.
Minh nhất thời trợn tròn hai mắt.
Nếu việc này truyền tới tai Xích Diễm, thì cho dù hắn là Cổ Vương, cho dù là người từng sưởi ấm giường cho Xích Diễm, cũng không tránh khỏi bị xử trí.
Ngay cả khi bị giày vò đến mức hồn phi phách tán, Địch vẫn kiên quyết không vận dụng chút tiên lực còn sót lại trong cơ thể.
Nào ngờ, tính cách Địch lại kiên cường đến vậy.
Tim Minh đập mạnh, kinh hoảng nhìn Xích Diễm – và cả người đang đứng cạnh hắn – ác mộng lớn nhất của hắn lúc này: Vân Nguyệt.
Chờ đến khi tiên lực trong cơ thể Địch cạn kiệt, hắn cũng không dám tiếp tục tra tấn nữa, sẽ đối xử dịu dàng hơn một chút.
“Buông ra… A… Phóng… Phốc…”
Thân thể vốn đã mẫn cảm đến cực độ, khi cảm nhận được sự tiếp xúc này, Địch liền không thể kiềm chế mà bật ra một tiếng kêu đầy thống khổ.
“Ngươi đang làm cái gì?”
“A —— “
Một giọng nói đầy phẫn nộ vang lên, khiến đôi mắt đẹp của Minh trợn to.
Chỉ là, Xích Diễm đôi lúc quá bận, với đám ma vương dưới trướng, nếu không phạm lỗi lớn thì hắn cũng mắt nhắm mắt mở bỏ qua.
Mọi chuyện diễn ra quá nhanh, nhanh đến mức Minh còn chưa kịp phản ứng, đã bị bắt quả tang.
Ngay trong lúc Địch toàn thân căng thẳng như dây cung, Minh từ phía sau vòng tay ôm lấy hắn, hai bàn tay đặt nơi ngực hắn – n** m*n c*m nhất – không ngừng v**t v*, âu yếm.
Vì thế hắn chắc chắn rằng Địch sẽ dùng cạn tiên lực cuối cùng.
Thấy vậy, Minh mới sững người, kinh ngạc phát hiện chính mình trong cơn giận dữ đã khiến Địch tan hồn nát phách.
Không, phải gọi là địa giới của cả hai người họ.
Theo Minh ước đoán, Địch chưa đến mức thân thể hoàn toàn hủy hoại, hồn phi phách tán, vì trong cơ thể hắn vẫn còn sót lại chút tiên lực.
Cuối cùng, trong thống khổ đến tận cùng, thân thể Địch tan rã, nguyên thần vỡ nát, tản mát khắp nơi.
Trong ký ức và cảm giác của Minh, Địch chẳng qua chỉ là một công tử yếu đuối, thậm chí bị một con sâu bò lên người cũng muốn rít gào.
“Ngươi… cái tên con rệp ghê tởm này, cút —— cút ngay —— ta chính là… a —— “
“Địch.”
Một ngụm máu tươi phun trào khỏi miệng, Minh lập tức biết rằng Địch đã đến giới hạn sụp đổ. Nếu không kịp vận dụng pháp lực để ổn định nguyên thần cho hắn, e rằng hắn sẽ hồn phi phách tán giữa cơn thống khổ cực độ này.
Lần này, chỉ vì tâm trạng tồi tệ mà Minh trút giận lên Địch. Đồng thời, hắn cũng muốn nhân cơ hội này biến Địch thành sủng vật của mình.
Dù Địch có sa sút đến đâu, cũng từng là Thái tử của Yêu tộc. Ở Ma Giới, mọi chuyện đều do Xích Diễm quyết định, không ai có quyền xử trí Địch ngoài Ma Đế. Dù là dân thường, bất kỳ ai muốn xử tử kẻ dưới của mình cũng cần trình lên Ma Đế.
Nghe nói, Xích Diễm từng âm thầm truyền vào người Vân Nguyệt một triệu năm rưỡi chân khí, sau đó nghĩ cách cất giữ lượng chân khí to lớn ấy vào một nơi bí mật trong cơ thể nàng.
Chương 456: Hồn phi phách tán
Thân thể đang co rút vì ôm cột tuyết, trong khoảnh khắc ấy liền cứng đờ thẳng tắp.
Xích Diễm vừa dứt lời, người đã hiện thân trước mặt Minh.
Vì giúp nàng tiếp nhận hết lượng chân khí khổng lồ mà không bị tổn hại, Xích Diễm đã phải âm thầm truyền lực mỗi khi nàng ngủ. Do đó, nàng không hề hay biết. (đọc tại Nhiều Truyện.com)
“Địch, ngươi vì sao cố chấp như thế? Mau chóng đáp ứng ta đi!”
Nay chân khí đã truyền xong, thương thế trước kia của nàng cũng hoàn toàn hồi phục, hắn mới mang nàng trở lại địa giới của mình.
Hắn còn đang dùng thần thức tìm kiếm hồn phách thì liền bị một luồng lực lượng vô cùng cường đại đánh bật trở lại.
“Đừng hòng —— con rệp! Ngươi mơ —— a —— “
Thật sự là…
Nếu nàng không lâm vào nguy hiểm, hoặc chưa cần dùng đến, thì lượng chân khí ấy chỉ đóng vai trò bảo hộ.
Địch lại lần nữa phát ra tiếng r*n r*, là tiếng kêu từ tận đáy lòng, giữa cực hạn kh*** c*m và bất mãn dày vò.
Vốn dĩ tưởng rằng sau khi buông lỏng hắn, Địch sẽ vì cơn đau quá sức mà lập tức nhào đến bên mình, cầu xin chút an ủi. Nhưng không ngờ, vị Thái tử ngạo mạn của Yêu tộc này lại có thể chịu đựng đến mức ấy, thà nhắm chặt đôi mắt, kiên quyết không nhìn hắn lấy một lần, ôm lấy cây cột tuyết băng lạnh kia để tìm kiếm chút khuây khỏa, cũng nhất quyết không cúi đầu trước hắn.
Nhưng thân phận Địch vốn đặc biệt, Minh chẳng qua chỉ muốn tra tấn hắn, ép hắn trong thống khổ tột độ phải đáp ứng thỉnh cầu. (đọc tại Nhiều Truyện.com)
Vì lo cho tính mạng, Minh không dám chậm trễ, lập tức vận toàn lực pháp lực, cố gắng triệu hồi hồn phách của Địch đã bay tán loạn.
Để hoàn tất việc này, hắn mất đến ba năm giữa thế gian.
Trước đây dù Địch từng dẫn thiên binh tới, nhưng cũng nhờ vậy mà Xích Diễm quen biết Vân Nguyệt, do đó chưa từng ban lệnh trừng phạt hắn.
Không ngờ rằng, ngay cả đến cuối cùng, Địch vẫn không khuất phục – thậm chí trong phút giây hồn phi phách tán cũng không sử dụng chút tiên lực cuối cùng ấy.
Minh rống lên đầy phẫn nộ, không thể nhẫn nhịn thêm. (đọc tại Nhiều Truyện.com)
Ngay khoảnh khắc Địch hồn phi phách tán, vì cần tập trung vận dụng pháp lực, thân hình Minh vẫn giữ nguyên tư thế đang áp bức Địch.
Chưa kịp kinh hãi hay che giấu việc mình đang làm, Xích Diễm đã lên tiếng, rồi xuất hiện ngay trước mặt.
Minh dứt khoát từ phía sau ôm chặt lấy hắn.
Dưới gầm giường có một cột trụ được tạo thành từ bông tuyết, khiến cả gian phòng trở nên lạnh buốt như băng.
Một khi thật sự cần đến, chân khí ấy sẽ bộc phát, trở thành lực lượng của riêng nàng.
Bị bắt tại trận g·i·ế·t Địch, đã là đủ đau đớn. Huống chi, Địch lại còn c·h·ế·t thảm đến vậy…
Tuy rằng thành công giữ lại được một phần nhỏ nguyên thần, nhưng phần lớn nguyên thần vẫn theo tiếng kêu gào thê thảm kia mà cấp tốc bay ra ngoài cửa sổ.
Dù Yêu Vương Thái từng vì mưu phản mà bị Xích Diễm tiêu diệt, nhưng Địch vốn không liên quan đến cuộc tạo phản ấy. Chính vì vậy, Xích Diễm từng hạ lệnh rõ ràng: không được vì sự việc của Thái mà giận lây sang Địch.
Thế nhưng, vừa mới trở lại Ma Giới, liền chứng kiến cảnh Địch hồn phi phách tán.
Giữa lúc những lời rủa rả tiếp tục tuôn ra, n** m*n c*m nhất của hắn bị Minh siết chặt.
Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.