Nhiều Truyện.com truyện chữ, truyện convert hay dịch chuẩn nhất, đọc truyện online, tiên hiệp, huyền huyễn

Chương 446: Lấy được ngôi vị hoàng đế

Mục Lục

Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.

Chương 446: Lấy được ngôi vị hoàng đế


“Hy vọng mỗi người dân Bắc Tường Quốc đều có đồ ăn ngon.” Vân Nguyệt mỉm cười bổ sung.

“Tiêu Tường đâu rồi?” (đọc tại Nhiều Truyện.com)

“Ừm.” Xích Diễm gật đầu hài lòng: “Ý tưởng tốt. Mong ngươi nói được làm được.”

“Vì sao? Chẳng lẽ tiền tài còn trọng yếu hơn tính mạng?”

Hắn đã nhận ra, Ma Đế chính là thê nô, chỉ cần nịnh được phu nhân của hắn, coi như nịnh được cả hắn.

“Bắc Minh Hàn đa tạ Ma Đế! Nếu ta có thể trở thành hoàng đế Bắc Tường Quốc, nhất định khiến toàn dân kính ngưỡng Ma Giới, phụng dưỡng Ma Đế đại nhân.

Nguyệt Nhi còn ở đây, thật quá bất nhã!

Ở giữa đội hình binh sĩ mặc giáp đen dày đặc, th*n th* tr*n tr** của Tiêu Tường hiện rõ mồn một, mông đít vểnh lên, dáng vẻ đang cố gắng ẩn mình.

Chốc lát, binh lính xung quanh hắn lập tức dạt ra, không chút nể mặt, để lộ vị trí trốn.

“Ngươi biểu tình gì vậy? Không hài lòng sao?” (đọc tại Nhiều Truyện.com)

“Ồ?” Xích Diễm nhíu mày. “Bản tôn hại ngươi chỗ nào?”

Ta muốn biến Bắc Tường thành quốc gia của mỹ thực!”

Bắc Minh Hàn: “…”

Ngươi là Ma Đế, chẳng lẽ không thể nghĩ ra cách vừa bảo toàn ta, lại khiến phụ hoàng ta chịu bồi thường sao?”

Xét thấy ngươi có bản lĩnh, bản tôn thi chú bảo đảm ngươi không c·h·ế·t. Ngươi không phải nói có nhiều huynh đệ trong đội quân này sao? Vậy bản tôn sẽ nói rõ cho tất cả, Bắc Minh Hàn ngươi được bản tôn xem trọng, về sau kế thừa Bắc Tường Quốc.

“Ngươi cũng biết Đông Ly Quốc oán hận tên gian thần kia sâu sắc thế nào. Vậy ngươi phải giao hắn ra.”

“Bắc Minh Hàn, bản tôn đang ra lệnh, ngươi có nghe không?”

Kỳ thật, lúc Xích Diễm nhắc đến tên hắn, Tiêu Tường đã bị dọa đến run rẩy bất động.

Chương 446: Lấy được ngôi vị hoàng đế

Nhưng ngươi cũng không thể khiến ta quá xui xẻo chứ?! Ta đã dốc lòng cầu xin, khóc đến như vậy, cuối cùng lại là người thảm nhất sao?

“Ma Đế đại nhân, hay là ngài tứ tử cho ta, đem cái giá này giảm xuống một chút đi.” Bắc Minh Hàn đau khổ nói.

“Trước mặt bao nhiêu tướng sĩ, ngươi còn đem phụ hoàng ta cùng hạ chú ngữ. Vậy chẳng phải khiến phụ hoàng ta buộc phải bồi thường Đông Ly Quốc khoản tiền này sao? Nhưng sau khi bồi thường xong, ta chẳng phải cũng đến kỳ tử vong rồi sao? Ngươi… ngươi làm Ma Đế bao nhiêu năm, chẳng lẽ còn không biết những chuyện này?

“Dạ, ta lập tức giao hắn cho Đông Phương Duyệt.”

Hiện tại, trăm vạn tướng sĩ đều nghe thấy lời hắn nói, trong đó không ít là huynh đệ tâm phúc. Đến khi tin này truyền ra, hắn chẳng phải c·h·ế·t chắc rồi sao?

Thấy Vân Nguyệt mỉm cười, Xích Diễm cũng gật đầu hài lòng, nói: “Tiểu tử biết điều thì tốt.”

Kẻ nào dám tranh ngôi vị thái tử với hắn, đều chờ c·h·ế·t đi! Hoàng đế cũng không ngoại lệ!”

Bắc Minh Hàn thật không ngờ, hôm nay gặp Ma Đế, chẳng những không c·h·ế·t, lại còn có thể được truyền ngôi vị hoàng đế.

Tuy giờ vẫn là thái tử, nhưng có Ma Đế làm chỗ dựa, hắn còn sợ phụ hoàng g·i·ế·t hắn sao? Còn sợ mấy huynh đệ hãm hại sao?

“Vì sao không được khóc? Ngươi đã đem ta hại thảm đến mức này, vì sao không cho ta khóc? Nói gì ta hợp khẩu vị ngươi! Ta là hợp khẩu vị bị đem ra đùa giỡn thì có!”

Hắn rất thích nhìn Nguyệt Nhi cười. Chỉ cần nàng vui, hắn làm gì cũng thấy đáng.

Bắc Minh Hàn hét lớn, khiến cả đám binh lính đứng quanh Tiêu Tường sững sờ tại chỗ.

Nguyên bản phụ hoàng hắn đang yên ổn vô sự, nay lại bị hắn làm vạ lây chỉ vì cái miệng không biết kiềm chế.

Hắn thật sự muốn đi tìm phụ hoàng đòi bạc bồi thường, chi bằng trực tiếp c·h·ế·t quách cho rồi!

“Đương nhiên không phải! Chỉ là ta không có quyền nắm giữ ngân khố, toàn bộ tiền tài Bắc Tường Quốc đều nằm trong tay phụ hoàng ta. Đến lúc đó, hắn chắc chắn thà hy sinh ta còn hơn là động đến ngân lượng.”

Nói rồi, Bắc Minh Hàn quay đầu tìm, nhưng người vừa đứng phía sau đã chẳng thấy đâu.

Lời lẽ cuối cùng khiến Xích Diễm bật cười, cuối cùng phất tay lớn tiếng nói: “Được rồi, ngươi tiểu tử, có can đảm!

Sau khi đăng cơ, ta sẽ phát triển ngành ẩm thực, mời những đầu bếp xuất sắc nhất từ khắp Huyễn Ảnh đại lục về Bắc Tường Quốc.

“Ma Đế!” Bắc Minh Hàn lại bắt đầu khóc. Có vẻ như gặp phải vị đại ma vương này, hắn chỉ còn mỗi cách khóc để tự vệ.

Xích Diễm nhìn bộ dáng Bắc Minh Hàn chỉ muốn bật cười, còn Vân Nguyệt dù mặt không đổi sắc, nhưng linh hồn nàng trong cơ thể đã cười đến rung rinh, chẳng còn chút phong phạm thục nữ nào.

Giờ ta gặp ngươi, liền bị đánh đến tơi tả! Không có lực lượng cường đại, chỉ đành nhận số xui xẻo!

Nghe Vân Nguyệt cất lời, hắn lập tức nịnh nọt. (đọc tại Nhiều Truyện.com)

Hắn tính nhân lúc hỗn loạn chui vào bụi cỏ, ẩn thân giữa đội hình binh lính, ai ngờ chưa kịp lẩn trốn thì đã bị điểm danh.

Đến lúc ấy, mời phu nhân và tiểu vương tử đến Bắc Tường Quốc chơi, thực ra bây giờ cũng có thể đến rồi! Nơi đây có rất nhiều món ngon, hương vị còn hơn cả Đông Ly Quốc!” (đọc tại Nhiều Truyện.com)

“Khóc cái gì! Ngươi là đường đường thái tử một quốc gia, thủ hạ bao nhiêu người nhìn vào, vậy mà động chút liền khóc, ra thể thống gì?”

Thấy cảnh tượng trắng lóa ấy, Xích Diễm khẽ nhíu mày, lập tức dùng một mảnh bạch sắc quang ảnh che đi chỗ nhức mắt.

Biết rõ loại người phản trắc như hắn nếu bị bắt, chắc chắn không thoát khỏi cái c·h·ế·t, sắc mặt hắn xám ngoét như tro.

Đột nhiên, hắn lại nhớ ra điều gì, nói tiếp: “Bắc Tường Quốc ngoài bồi thường tiền cho Đông Ly Quốc, còn phải làm một việc.”

“Xin Ma Đế cứ nói.” Dù sao ngôi vị hoàng đế cũng đã chắc trong tay, dù vét sạch Bắc Tường Quốc, hắn cũng có thể vực dậy lại từ đầu.

Hắn thật chỉ muốn đâm đầu c·h·ế·t cho xong!

Bắc Minh Hàn hoàn toàn nổi giận. Dù sao cũng không đánh lại, lý lẽ cũng không đấu lại, thì chỉ còn cách phát tiết giận dữ.

Mấy vị huynh đệ ta, mỗi người sau lưng đều như sói như hổ chực chờ. Ta mà sai sót chút gì, lập tức vị trí thái tử không giữ nổi.

“Tiểu Lăng, đem hắn đóng băng trên tường thành, để cho toàn bộ dân chúng đến Kim Lăng đều có thể nhìn thấy kết cục của gian thần và kẻ phản bội!”

Nghe xong, mắt Bắc Minh Hàn sáng rỡ, lập tức dập đầu. (đọc tại Nhiều Truyện.com)

“Vậy thì ngươi khỏi cần lo. Xét thấy ngươi tiểu tử còn hợp khẩu vị bản tôn, bản tôn sẽ đem cả phụ hoàng ngươi cùng hạ chú ngữ, như vậy vì tính mạng của mình, hắn cũng không dám làm khó ngươi.”

Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.

Chương 446: Lấy được ngôi vị hoàng đế