Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.
Chương 209: Thỉnh cầu tứ hôn
Công trình đắp đê tuy bề mặt xem qua không tệ, nhưng phần dưới lòng sông – nơi mắt thường không thể thấy – thì toàn bộ đều bị rút bớt vật liệu.
“Tiểu tử thúi, ngươi thật sự coi trọng cháu gái của tả tướng?”
“Vậy ngươi lần này tra được những gì? Không thể nào chưa có gì trong tay mà cũng dám đến diện thánh chứ?”
Lời của Xích Diễm vừa dứt, một bản tấu chương đã bị ném mạnh lên bàn.
“Ngươi có chứng cứ không?” (đọc tại Nhiều Truyện.com)
Hơn nữa, tuy tả tướng quyền cao chức trọng, nhưng Tưởng Thanh Nguyệt chỉ mới gần đây cải danh, lại chỉ là cháu ngoại của hắn. Vì vậy, nếu lập phi thì cũng chỉ có thể là trắc phi. Nhân tuyển chính phi, trẫm đã có quyết định.”
“Ngươi nói gì mê sảng vậy? Trẫm tất nhiên có thể tứ hôn, nhưng ngươi đường đường là Huyền Vương, sao có thể chỉ cưới một phi tử? (đọc tại Nhiều Truyện.com)
“Không sai. Khoản bạc cứu trợ thiên tai vốn đã bị biển thủ, về sau được bù đắp thông qua vụ án muối. Nhưng số bạc nhắc đến trong vụ án muối kia, so với số đã bị biển thủ từ khoản cứu tế còn xa mới đủ.”
Lời của Xích Diễm khiến hoàng đế nhíu mày.
“Muối án.”
Chương 209: Thỉnh cầu tứ hôn
“Phụ hoàng, xin đừng vội. Tuy nơi này nhi thần không có, nhưng điều đó không đồng nghĩa với việc nhị ca và lão tứ không có chứng cứ.”
Thế là Xích Diễm đem toàn bộ quá trình phát hiện vụ án muối kể lại rành mạch. Lần này, hoàng đế phá lệ không tức giận.
Tính khí nóng nảy, tuy ngồi trên ngai cửu ngũ, nhưng vẫn giữ tính cách thẳng thắn, bộc trực.
“Ngươi khốn kiếp! Ngươi muốn thì là được chắc? Trên đời làm gì có chuyện tốt như vậy? Không thể nào!” Hoàng đế giận dữ đập mạnh hai tay xuống bàn, huyền lực bộc phát khiến mặt bàn gần như vỡ toác.
“Đám khốn khiếp!” Hoàng đế nghiến răng tức giận: “Ngân lượng bị bớt xén ấy rốt cuộc chui vào túi kẻ nào? Số tiền triều đình trích cấp để cứu trợ thiên tai rốt cuộc có bị thất thoát như trong mật báo nói hay không?”
“Phải. Thỉnh phụ hoàng vì nhi thần tứ hôn, nhi thần nguyện cầu cưới cháu gái của tả tướng làm phi. Đời này kiếp này, nhi thần chỉ cần một mình nàng làm thê tử.”
“Phụ hoàng, đó chính là lý do vì sao nhi thần không chờ đến buổi chầu sáng mai mà lập tức đến gặp ngài. Nhi thần hôm nay đến là để xin phụ hoàng sắc phong Nguyệt Nhi làm chính phi. Đời này kiếp này, nhi thần chỉ cần một mình nàng làm thê tử là đủ.”
“Đùng ——!”
“Đỏ mắt việc ngươi đã lôi kéo được chỗ dựa vững chắc là tả tướng đấy.”
“Tiểu tử thúi này!” Nghe xong, hoàng đế chuyển giận thành cười.
“Phần lớn ngân lượng ấy có khả năng là do Lăng Trọng Khanh nắm giữ, nhưng việc hắn có bỏ vào túi riêng hay không thì còn khó nói.” (đọc tại Nhiều Truyện.com)
Có một số chuyện, tuy biết rõ trong lòng, nhưng không thể nói trắng ra. Trừ phi hoàng đế tự mình nghĩ thông.
“Vậy ngươi nói cái rắm gì!” Hoàng đế mất phong độ quát lớn.
Quả nhiên, đối mặt với đứa con trai yêu quý nhất của mình, hoàng đế vẫn không khỏi dao động trong lòng…
Vì vậy, Xích Diễm không hề vội vàng. Đợi cho phụ hoàng phát tiết xong, hắn mới chậm rãi, giọng điệu lạnh nhạt: “Phụ hoàng, mẫu phi sinh ra nhi thần vốn không có địa vị gì, có thể cưới được Nguyệt Nhi làm chính phi đã là đại phúc của nhi thần. Kính xin phụ hoàng thành toàn.”
“Thật sự là người làm?” (đọc tại Nhiều Truyện.com)
“Phụ hoàng, ngài đừng nói đùa! Ta chỉ là một vương gia nhàn tản không ai để ý, có gì khiến bọn họ đỏ mắt. Cùng lắm chỉ là không để họ dệt hoa trên gấm thôi.”
Bắc Tường quốc hoàng đế Bắc Minh Thần là điển hình của nam tử phương Bắc, yêu ghét rõ ràng. Hắn đã thích ai thì dù là trời đất đảo điên cũng thấy tốt, còn nếu không ưng ý thì cái gì cũng chẳng ra gì. (đọc tại Nhiều Truyện.com)
“Bọn họ đỏ mắt cái gì chứ?” Xích Diễm không nhanh không chậm hỏi lại.
“Nhi thần không có.”
Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.