Ta Vừa Là Ma Đầu Vừa Là Thánh Nhân
Đang Cập Nhật
Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.
Chương 14: Gió nổi
“Mau mau, chuyển thông tin đơn hàng qua máy tính của tôi, đầy đủ... đúng, đầy đủ tất cả!”
“Vẫn là không nên, nếu để Kiều Linh biết mình đọc tin nhắn của cô ấy, chắc chắn cô ấy sẽ rất không vui!”
Chương 14: Gió nổi
... (đọc tại Nhiều Truyện.com)
Thiên Đảo, địa phận Phượng Việt phái.
“Hắc hắc...” Nằm trên chiếc giường êm ấm, Hoàng Việt có chút hí hửng, xem ra trêu chọc một chị gái lớn tuổi có chút thú vị đây, hơn nữa đây lại là một chị gái hết sức xinh đẹp, mà bản thân Hoàng Việt cũng cảm thấy đoạn thời gian này dường như có hơi chút an nhàn, nghĩ lại mấy tháng trước đây, hắn còn phải bôn ba khắp cả Thiên Đảo, đối diện với cảnh gió tanh mưa máu, nào có thời giờ nghĩ đến những trò đùa tinh nghịch thế này chứ? (đọc tại Nhiều Truyện.com)
Trụ sở công ty Giao Hàng Tiết Kiệm.
“Đêm qua em lại nằm mơ thấy anh rồi...”
Vừa mới kéo xuống mấy đoạn status, dĩ nhiên là ở chế độ chỉ mình tôi, Hoàng Việt có chút xúc động, hức, Hiểu My, để em lo lắng nhiều rồi.
“Ha.... Không biết chị gái đó có cái nhìn thế nào về thân thể của mình?” Nghĩ nghĩ một chút, dù gì đối với thân thể hoàn mỹ của chính mình hiện tại, Hoàng Việt vẫn là không tin có bất kỳ người con gái nào có thể kiềm lòng được đấy, nên nhớ lúc mới chụp hình vừa rồi hắn không có dùng s·ú·c cốt công a!
Đứa nhỏ nghe vậy, biết đã không thể thay đổi quyết định của người sư tỷ, liền ngoan ngoãn gật đầu. (đọc tại Nhiều Truyện.com)
“My à, chúng ta sẽ sớm gặp lại nhau thôi!” Khẽ lẩm bẩm, tuy rằng Hoàng Việt chắc chắn rằng dù cho có để lại một ít dấu vết cho Hiểu My, tỷ lệ bị truy ra có lẽ sẽ rất thấp, nhưng Hoàng Việt cũng biết Hiểu My là một cô gái rất mạnh mẽ, chút nhớ nhung này với cô ấy chẳng phải là chuyện quá đáng lo.
Hoàng Việt chậm rãi lướt facebook, tài khoản facebook của hắn hiện giờ cũng là một tài khoản ảo có tính sát thương cực lớn, dĩ nhiên bằng vào trình độ Hacker của mình, Hoàng Việt hoàn toàn có thể làm sập cả cái facebook, nói chi là làm ra một nick có quyền hạn tối đa. (đọc tại Nhiều Truyện.com)
“Nhưng mà... Hiểu My thì... hắc hắc!”
Cô không biết là, mình vừa rời đi không bao lâu, ở một góc xa, một vị lão giả lẳng lặng chép miệng, thở dài, lẩm bẩm mấy câu: “Ai, đúng là không giữ nổi, tin tức này sớm muộn cũng lan truyền ra ngoài...”
Trong lòng mang ý nghĩ xấu xa, Hoàng Việt lập tức dùng nick facebook của mình đăng nhập vào nick của Hiểu My, hành động này lẽ ra có thể khiến facebook của Hiểu My bị báo động, có điều chuyện này dĩ nhiên là không thể diễn ra...
“Sao, đơn hàng của công ty nào? Giao cho 589 địa chỉ, cậu có đùa tôi không?” Trong trụ sở của công ty giao hàng tiết kiệm, vị giám đốc đang nằm ngả người trên chiếc ghế bành, vừa nghe được thông báo của nhân viên, lập tức đứng bật dậy, khuôn mặt vô cùng hoảng hốt.
“Huỳnh Liên sư tỷ, thật sự tỷ muốn rời đi sao?”
Hắn quyết định không tiếp tục coi nữa, bằng không nhất định sẽ không kiềm được cảm xúc mà lập tức tìm tới cô, ôm cô vào lòng cho thỏa nỗi nhớ mong.
Vừa lật xem xong thông tin đơn hàng, vị giám đốc của công ty vận chuyển này liền biết đây là con cá lớn rồi, phải biết hàng hóa vận chuyển là sản phẩm của một công ty mới nổi a, lại còn là đợt đặt hàng đầu tiên, nếu công ty của hắn làm tốt, nhất định còn có thể hợp tác lâu dài đó à...
Nói xong, lão giả phi thân đi mất, toàn bộ Phượng Việt phái, không có bất kỳ người nào có thể phát giác.
...
“Dạ thưa sếp, không sai đâu ạ, chính xác là 589 địa chỉ, trong đó hơn 400 địa chỉ ở thành phố, còn lại là các tỉnh!” Người nhân viên cũng đang đổ mồ hôi hột, vừa rồi nhận được đơn đặt hàng, hắn còn tưởng là mình nghe lầm đấy...
Chuyện Huỳnh Liên rời đi Thiên Đảo, có lẽ cũng không phải là chuyện duy nhất diễn ra trên hòn đảo này, từ khi tin tức có một thiếu niên người Việt đánh bại Minh Chủ Võ Lâm Dương Siêu Quần truyền ra, cái nhìn của Thiên Đảo đối với nước Việt Nam hoàn toàn xoay chuyển 360 độ, vô số cao thủ ẩn thế không nhịn được mà hiếu kỳ, không hiểu tại sao ở một đất nước nhỏ bé lại có thể sản sinh ra siêu cấp thiên tài như vậy, tuy vậy, hiện nay vòng trong Thiên Đảo đã bị Dương Siêu Quần cho phong tỏa, bất kỳ ai cũng không thể rời đi, bằng không nước Việt hẳn là phải chịu một tràng phong ba cực lớn.
Huỳnh Liên nhẹ vuốt đầu đứa nhỏ, sau đó buồn rầu nói: “Ân, tiểu Phong, đệ phải nhớ kỹ, chuyện này không được tiết lộ với ai, nếu có người hỏi, cứ nói là tỷ đang bế quan.”
Một đêm cứ thế trôi qua, Sài Gòn tấp nập vẫn vận chuyển theo đúng bánh xe quỹ đạo của nó, nhưng cũng có rất nhiều người bất an không thể nào ngủ nổi, có lẽ chỉ có những nhân vật cao tầng của thành phố này mới biết được sắp tới giang hồ sẽ cực kỳ không bình tĩnh đến thế nào...
Giờ phút này, ngay cả hệ thống đang nằm trong óc của Hoàng Việt cũng phải xoắn xuýt, không, nói chính xác thì không phải là hệ thống, mà là đứa bé trai kia, nó cũng không biết có nên thông báo cho Hoàng Việt hay không, dù gì chuyện tình cảm của người lớn nó rất không rành, tuy rằng với lượng tích phân khổng lồ, nó có thể sở hữu năng lượng cực lớn để tìm hiểu mọi vấn đề diễn ra trên thế gian, tuy nhiên, vận mệnh là thứ vô thường, ở cùng Hoàng Việt một thời gian không ngắn cũng chẳng quá dài, đủ để nó hiểu thêm rất nhiều về tính cách của vị chủ nhân này, giờ đây chỉ cần một chuyện thoát ra khỏi quỹ tích, rất có thể ngay cả nó cũng sẽ gặp nguy hiểm, làm sao nó có thể dễ dàng quyết định được chứ?
Dĩ nhiên, điều Hoàng Việt lo lắng không phải là việc bị truy ra về mặt công nghệ, khi mà kỹ năng h·acker của hắn đã đạt đến đỉnh phong trên thế giới, mà là hắn lo lắng sẽ ảnh hưởng đến tâm trạng của Hiểu My a, khi đó có khi cô sẽ làm ra hành động gì không hay cũng nên.
“Ở nơi đó anh vẫn sống tốt chứ...”
...
Huỳnh Liên cũng không nói gì thêm, khoác lên người một bộ áo bào đen, cấp tốc rời đi ngay trong đêm.
“Để xem...” Hơi mang tâm lý hồi hộp, hắn cũng muốn biết dạo này Hiểu My có tâm trạng như thế nào...
Trời trăng gió mát. (đọc tại Nhiều Truyện.com)
“Vâng... thưa sếp!”
“Lão Vĩ a lão Vĩ, ta chỉ có thể giúp ngươi đến đây thôi, nha đầu này, e rằng chẵng ai có thể canh chừng nổi...”
Trong căn phòng nhỏ của phái Phượng Việt, một tiểu nam hài đôi mắt ươn ướt nhìn về Huỳnh Liên, người sau lúc này mặc một thân áo bào trắng, khuôn mặt tiều tụy, có vẻ cực kỳ sầu não.
Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.