Ta Vừa Là Ma Đầu Vừa Là Thánh Nhân
Đang Cập Nhật
Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.
Chương 147: Cùng đường
“Minh Chủ, Thuốc Liệu Thương đây!” Đám đệ tử, cao tầng Minh Giáo lúc này mới xúm lại chăm sóc cho Dương Siêu Quần, người sau tuy rằng trúng một kiếm nhưng Hoàng Việt cũng không đâm kiếm vào ngực trái nên vẫn là không trúng tim, hắn cũng không vận dụng quá nhiều chân nguyên, nên Dương Siêu Quần vẫn là có thể đứng dậy nổi.
“Đó chính là cao thủ Tiên Thiên sao?”
Nhưng đối phương đã muốn g·iết mình, Hoàng Việt cũng không thể nào cho đối phương sắc mặt tốt được, lập tức Hoàng Việt vờ như dúi tay vào áo, sau đó móc ra một cây s·ú·n·g đặc chế, quay đầu, vừa chạy vừa nhắm vào đối phương.
“Mệt c·hết ta!” Hoàng Việt lẩm bẩm mắng thầm mấy tiếng, hắn vừa chạy cũng không dám thờ ơ, phải không ngừng vểnh tai lên nghe xem đối phương có ném ám khí hay gì đó không, hoặc đối phương sút một hòn đá bay vào hắn cũng không phải là có thể dễ dàng né tránh.
“Hỗn láo!” Đạt Ma La thấy Hoàng Việt dám lấy thứ gì đó nhắm vào mình thì càng tức, nhưng còn chưa kịp chờ hắn phản ứng, đã nghe một tiếng “Pặc!” Đinh tai vang lên.
“Lăng Ba Vi Bộ, hừ!” Đạt Ma La tuy rằng không phải người Trung Quốc, nhưng cũng biết qua môn bộ pháp này, có điều hắn khinh thường tu luyện, theo hắn, cảnh giới chân nguyên mới là quan trọng nhất, tất cả những thứ khác chỉ là tiểu đạo mà thôi.
Vốn trong suy nghĩ của Hoàng Việt, người đột phá đến cảnh giới Tiên Thiên phải là bậc cao nhân, có ánh mắt vượt xa nhân thế phàm tục, may ra mới có thể đột phá đến một bước này, nào ngờ đâu lão già cảnh giới Tiên Thiên này lại là một tên vô sỉ, nếu như không có hệ thống tra xét độ hảo cảm, đúng là Hoàng Việt rất có thể sẽ mắc lừa.
“Dương Minh Chủ, cáo từ!” Hoàng Hoa Dật căm tức nhìn Dương Siêu Quần, sau đó liếc mắt sang Trúc Lâm, rồi cũng phi thân rời đi, hắn cũng không muốn mạo hiểm ở lại, lỡ sau khi vị Thiền Sư kia bắt được tiểu tử Hoàng Việt, quay lại đây thì hắn c·hết chắc. (đọc tại Nhiều Truyện.com)
“Nói nhảm, giảng đạo thì phải thuận theo tâm ý, ngươi đây là ép người!” Hoàng Việt la oai oái, lão già này, chẳng lẽ cao thủ Tiên Thiên lại không có đức độ như vậy, vì cớ gì đối phương có thể đột phá đến cảnh giới này chứ.
Hoàng Việt cũng không biết là, trên đời này, cho dù đạt tới cảnh giới cao cỡ nào, trừ phi đã đến bậc Thần Tiên, hoặc là Thánh Nhân, nếu không cũng chỉ có lòng dạ của thường nhân mà thôi a.
Nhìn quần hùng, chúng võ giả thất vọng rời đi, Dương Siêu Quần cũng không biết nên nói gì, nhưng vẫn là ráng buông mấy tiếng: “Ban phát chỉ thị của ta, từ nay, người nước Việt, tự do ra vào vòng trong Thiên Đảo!”
Dương Siêu Phong thấy Bạch Ngưng Sương rời đi, lại nhìn về cha mình, trong lòng cực kỳ tiếc nuối, nếu hôm nay cha hắn thắng, nhất định hắn phải buộc cha mình giữ lại con ả đó của phái Nga Mi, nhưng thôi, dù sao thằng nhóc Hoàng Việt kia cũng coi như đ·ã c·hết, sau này vẫn còn rất nhiều cơ hội.
“Nhóc con, ngươi muốn c·hết sao?” Đạt Ma La thấy Hoàng Việt đi đến núi lửa, không hiểu thằng nhóc này muốn làm gì, chả lẽ nó tự tin có thể sống trong lửa?
“Ha ha ha!” Quanh người Đạt Ma La, chân nguyên như hóa thành thực chất, như một lớp bùn lầy chặn lại quỹ đạo di chuyển của 5 viên đ·ạ·n.
“Hừ, nhóc con, ta chỉ muốn giảng đạo cho ngươi!” Đạt Ma La căm tức nói, đuổi theo Hoàng Việt hít bụi nãy giờ làm hắn cũng có chút khó chịu, dù sao đường núi rất nhiều đất cát a, hắn cũng đã rất lâu không gặp phải tình thế có người dám phản nghịch lại mình rồi.
“Minh Chủ, ngài không sao chứ?”
“Vâng, cha!” Cô gái trẻ tuổi gật gật đầu, sau đó, ba người bọn họ cũng đi mất.
Dĩ nhiên, nếu Hoàng Việt biết được, sợ rằng hắn cũng không cho là đúng, dù sao hắn vẫn rất tin tưởng chỉ cần cố gắng rèn luyện tâm tính, nhất định sẽ trở thành được người tốt đấy!
Phải biết cho dù là cao thủ Tiên Thiên, cũng không thể chịu được sức nóng của dung nham a, ở trong dung nham, chịu đựng vài phút vẫn là có thể, nhưng dù sao Hoàng Việt vẫn chưa đột phá Tiên Thiên, sợ rằng mười mấy giây cũng đã quá miễn cưỡng. (đọc tại Nhiều Truyện.com)
Nhưng như thế cũng được, chỉ cần mục đích đạt thành, trừ khử được thằng nhóc này, hắn không tự tay g·iết c·hết đối phương cũng không sao, nên Đạt Ma La cũng không có bao nhiêu phật ý. (đọc tại Nhiều Truyện.com)
“Ngươi tưởng thứ đồ chơi trẻ con đó có thể làm gì được ta sao?” Đạt Ma La cười hắc hắc, lần này, hắn quyết định phải chơi đùa thằng nhóc này, cứ cho nó chạy thoải mái thì sao chứ, chính hắn sẽ cho nó biết thế nào là tuyệt vọng, thế nào là chạy tới chân trời góc biển cũng không thể thoát.
Trên một góc khán đài, lúc này Dương cô nương nhìn về Dương Siêu Quần, khẽ lẩm bẩm: “Xem ra ông vẫn là có chút bản lĩnh!” rồi cũng chẳng thèm nán lại, quay đầu rời đi, hôm nay, tuy rằng mọi chuyện không như ý của cô, nhưng ít ra Dương Siêu Quần cũng khiến cô cảm thấy bớt hận hắn, có điều muốn nhận hắn làm cha ư, điều đó cô còn phải suy nghĩ lại.
“Tiểu tử, đứng lại đó!” Đạt Ma La từ phía sau hét lên, thanh âm mang theo chân nguyên làm chấn động màng nhĩ của Hoàng Việt, quả thật khiến hắn càng có lý do để tin tưởng đối phương đã đột phá đến cảnh giới truyền thuyết này.
Hoàng Việt liên tục bắn năm phát s·ú·n·g, năm viên đ·ạ·n bay vù vù bắn tới Đạt Ma La, ban đầu hắn có chút tức giận, nhưng thoáng cái liền bật cười.
Dĩ nhiên, cho dù có mười cái đầu hắn cũng không thể nghĩ tới Hoàng Việt có thứ gọi là Linh Điền Không Gian, nên hắn cũng chỉ cho rằng Hoàng Việt đây là muốn t·ự s·át, chắc là thằng nhóc này sợ rằng rơi vào tay hắn sẽ bị t·ra t·ấn nên mới như vậy đi, làm hắn cũng thật là không biết nói gì.
... (đọc tại Nhiều Truyện.com)
Trên đường hai người chạy đi, cát bay đá chạy, vô số người bách tính, võ giả gặp phải không ai dám cản, đều nhanh chóng tránh xa ra, dù sao Hoàng Việt và người Thiền Sư này bất kỳ ai đều có tốc độ cực nhanh, lại phát tán ra khí thế kinh thiên, vừa nhìn đã biết là hạng người không đơn giản.
“Chớ nói to, bộ ngươi muốn c·hết à!”
Đám đông võ giả không ngừng xào xáo, ở một góc khác, Bạch Ngưng Sương lúc này đã hết niềm tin rằng Hoàng Việt có thể thoát nổi, vì vậy cũng khuôn mặt ủ rũ cùng chưởng môn phái Nga Mi rời đi, màn tranh chức Minh Chủ Võ Lâm này, xem ra sẽ không có ngoài ý muốn.
“Không thấy ngay cả Ma Diện Hoàng Dật cũng phải sợ run lẩy bẩy sao?” (đọc tại Nhiều Truyện.com)
Trúc Lâm cũng nhìn về Dương Siêu Quần, trong lòng khá cảm khái, sau đó nói với vợ và con gái mình: “Sư muội, tiểu Lam, chúng ta đi thôi!”
“Chắc chắn là vậy rồi!”
Chương 147: Cùng đường
Võ đài thi đấu của Minh Giáo, lúc này toàn trường vẫn còn chưa hết bàng hoàng.
...
“Lão già kia, sao ngươi lại đuổi theo ta!” Hoàng Việt cũng làm bộ không biết gì, muốn làm đối phương mất tập trung, thanh âm của hắn vọng lại đằng sau, vang xa ra mấy chục mét.
Hoàng Việt không nói không rằng, không ngừng vận chuyển bộ pháp, càng vận dụng bộ pháp hắn càng thành thạo, nên tốc độ càng ngày càng nhanh, có điều tiêu hao chân nguyên cũng không ít a, Hoàng Việt cũng đã thử hỏi hệ thống và biết được rằng từ đây đến đỉnh núi cũng phải chạy 2 ngày đường, nhưng Hoàng Việt tin rằng mình càng chạy lâu, tiêu hao chân nguyên cũng sẽ càng ngày càng ít.
Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.