Nhiều Truyện.com truyện chữ, truyện convert hay dịch chuẩn nhất, đọc truyện online, tiên hiệp, huyền huyễn

Chương 94: Cẩu Nhị Đản

Mục Lục

Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.

Chương 94: Cẩu Nhị Đản


Tìm Thủ phụ đại nhân nhờ vả, đúng là tìm sai người rồi. Người nên đi là Trưởng công chúa mới phải.

Tĩnh Bảo nghe vậy thì vui vẻ: “Có báo tên ta không? Để chưởng quầy giảm giá chút?”

Câu này như một gáo nước lạnh dội thẳng lên ngọn lửa đang hừng hực trong lòng Định Bắc hầu, khiến ông hốt nhiên tỉnh táo. (đọc tại Nhiều Truyện.com)

Cố Trường Bình kính cẩn nói: “Ta đã bảo rồi mà, đại nhân là người chính trực nhất.”

Quả nhiên, người đẹp nhờ y phục, Phật đẹp nhờ vàng son. Cẩu Nhị Đản sau khi được tắm rửa sạch sẽ, búi tóc gọn gàng, mặc một bộ áo hơi cũ nhưng vẫn lành lặn bước vào, Tĩnh Bảo suýt nữa không nhận ra.

“Có điều...” Cố Trường Bình chợt đổi giọng.

“Đa tạ Thất gia! Đa tạ Thất gia!”

“Tiên sinh quá khen.” Cố Trường Bình cúi đầu, sắc mặt thoáng chút bi thương, dáng vẻ như một kẻ si tình bị ruồng bỏ.

Tĩnh Bảo tiếp tục hỏi: “Thế có cô nương nào ngươi để ý chưa?”


Tĩnh Bảo quay đầu dặn A Man: “Trước hết để huynh ngươi huấn luyện nó vài ngày. Nếu có thiên phú luyện võ thì nhận làm đệ tử, nếu không thì để ngươi thu nhận.”

Câu này rõ ràng là muốn ly gián.

Nàng thấp thỏm bất an.

Lúc này, Tĩnh Bảo vẫn còn đang sợ đến run cả người.

Tĩnh Bảo ngẫm nghĩ, rồi cười nói: “Yến bay rối loạn, oanh hót líu lo, hận là rèm chưa cuốn, bình phong còn chắn. Hai chữ‘Bình Viễn’ này hay đấy, từ nay ngươi tên là Bình Viễn nhé?”

“Nói bậy gì đấy? Chuyện hôn nhân đại sự, sao có thể chỉ vì ta thích là được? Khổng phu tử đã dạy...”

Thậm chí không ai biết đêm Đoan Ngọ tại Tầm Phương Các rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì.

Tĩnh Bảo chợt nhớ đến chuyện làm mai: “Tần Sinh, ngươi ở phủ Kim Lăng có từng bàn đến chuyện hôn nhân chưa?”

Tào Minh Khang vỗ nhẹ vai hắn, cảm thán: “Trên đời này đâu thiếu cỏ thơm, việc hôn sự của ngươi ta sẽ để tâm.”

A Man cong môi, còn chưa qua tay ta dạy dỗ kia mà!

Hai người uống cạn. Tào Minh Khang liếc sang Kỳ Hoài Cẩn, vẻ mặt đầy hứng thú: “Thái tử sắp nạp trắc phi, Khâm Thiên Giám đã chọn được ngày lành nào chưa?”

Chương 94: Cẩu Nhị Đản

Tào Minh Khang đập bàn: “Trong mắt ta, là mấy cô nương ấy không xứng với ngươi!”

“Nói bậy!”

Định Bắc hầu mắt sáng rỡ, hấp háy nhìn về phía Thủ phụ đại nhân.

Uông Tần Sinh thấy nàng về, cười nói: “Văn Nhược, hôm qua dì ta và mọi người đến Lầu Ngoại Lâu ăn, ai nấy đều khen ngon.”

Tiếc là chẳng có tin gì.

Cẩu Nhị Đản đập đầu thình thịch, xong lại ngẩng lên chớp mắt hỏi: “Thất gia, con… con tên là gì cơ ạ?”

Ông còn chưa già đến mức lú lẫn, nghĩ kỹ lại thì thấy rất có lý. (đọc tại Nhiều Truyện.com)

A Nghiễn nhận lệnh xong thì lập tức kéo Nguyên Cát từ trên giường xuống, mặc kệ y đã lành hay chưa, bắt đầu dạy đứng tấn. Thế là cả viện vang lên tiếng k** r*n bị “ngược đãi” của Nguyên Cát.

Thằng bé này mặt mũi khá thanh tú.

Kỳ Hoài Cẩn vội buông chén rượu, đáp: “Bẩm đại nhân, tháng năm là tháng độc, không hợp cử hành hôn lễ, nên đã chọn mười tám tháng sáu.”

Sau khi bốc đồng qua đi, tỉnh táo nghĩ lại, mới thấy bản thân thật sự gặp nguy hiểm.

Nàng đâu có ngốc.

“Ngươi… ngươi… ngươi…”

Cố Trường Bình mỉm cười, ngẩng đầu nhìn ông: “Thưa tiên sinh, có những thứ sẽ thay đổi, nhưng cũng có những thứ mãi không đổi. Lòng trung thành của học trò đối với tiên sinh, sẽ không bao giờ thay đổi.”

Không biết đám Cao công tử có nể tình nàng vì cứu người mà ra tay bảo vệ không. Nếu không chịu che chở, nàng cũng đành học theo Lục Trường Bình, rút khỏi Quốc Tử Giám, trở về phủ Lâm An đọc sách.

Tào Minh Khang khẽ hừ một tiếng, gần như không thể nghe thấy: “Tiếc là, trên đời này người như lão hầu gia chẳng còn mấy ai. Người mà, ai rồi cũng thay đổi cả, Tử Hoài, ngươi thấy có đúng không?”

Tào Minh Khang mỉm cười: “Lão hầu gia, chẳng phải ta nói thoái thác, nhưng chuyện này vẫn nên để ngài tự mình dâng tấu, ta chỉ có thể hỗ trợ đôi câu bên lề mà thôi.”

Đến giờ học tối, Cao công tử không tới, Vương Uyên và Phác Chân Nhân cũng không thấy bóng dáng đâu. Chính Nghĩa Đường vắng lặng, lòng Tĩnh Bảo cũng hoang mang theo.

“Ta không nghe Khổng phu tử dạy gì cả, ta chỉ nghe ngươi nói rốt cuộc là có hay không?”

Cố Trường Bình đáp: “Hai mươi hai.”

“Chẳng lẽ Tử Hoài ngươi sợ ta không giúp lão hầu gia nói chuyện sao?”

Vì hối hận, hai ngày nghỉ còn lại nàng chẳng đi đâu cả, chỉ chui rúc trong phòng đọc sách luyện chữ. (đọc tại Nhiều Truyện.com)

Chuyện này còn dính líu tới phủ Trưởng công chúa, mà tên Cao Triều kia xưa nay ngạo mạn, dù cháu ông có nhịn được, chỉ e hắn ta thì không.

Định Bắc hầu tim đập thót một cái: “Có điều gì?”

Chỉ có những người từng làm quan, mới hiểu sâu sắc hàm ý ẩn sau đó.

Tĩnh Bảo sai A Man đưa nó đi tắm rửa, thay quần áo rồi hẵng quay lại.

“Không còn việc gì, ta cáo từ trước.”

Uông Tần Sinh chỉ tay vào nàng, mặt đỏ tới mang tai, nói không nên lời.

Tào Minh Khang gật đầu: “Tử Hoài năm nay hai mươi mấy rồi nhỉ?”

“Đang yên đang lành sao hỏi cái đó?” Uông Tần Sinh mặt đỏ bừng: “Ta còn nhỏ, mẫu thân bảo phải có công danh rồi mới được thành thân.” (đọc tại Nhiều Truyện.com)

Cố Trường Bình khẽ mím môi, cười khổ: “Với loại người như ta, kinh thành có mấy cô nương nào ngó tới chứ?”

Cố Trường Bình lắc đầu: “Chỉ là ta cảm thấy, chuyện của người trẻ, nên để người trẻ tự mình giải quyết. Nếu thật sự không giải quyết nổi, lúc đó để lão hầu gia ra mặt, vẫn còn đường xoay chuyển.”

Định Bắc hầu khom người hành lễ, phủi áo đứng dậy bước đi. Ông còn phải đến phủ Trưởng công chúa châm thêm dầu vào lửa!

Định Bắc hầu vội nói: “Đôi câu đã là quá đủ rồi.”

Tan lớp tối, Tĩnh Bảo trở về trai xá, trong phòng chỉ có Uông Tần Sinh.

Nàng đã cứu Từ Thanh Sơn, khiến Phác Chân Nhân hận nàng thấu xương. Ban đầu nàng vốn định không nhúng tay vào tranh đấu giữa bọn họ, nhưng giờ thì không thể không dính vào rồi.

Chạng vạng, Tĩnh Bảo đến Quốc Tử Giám sớm để nghe ngóng tin tức.

“Yên tâm đi, bọn họ chẳng thiếu gì mấy đồng bạc lẻ.”

Chuyện Từ Thanh Sơn nhìn thì chẳng to tát gì, nhưng một đầu dính tới Thái tử, một đầu vướng phủ Trưởng công chúa, toàn là những nhân vật có thể xoay chuyển càn khôn.

Tào Minh Khang nhìn hắn chằm chằm một lúc, rồi bật cười: “Ta chẳng qua là thấy người ta ức h**p lão hầu gia quá đáng, mới nóng lòng mà thôi!”

Cố Trường Bình mỉm cười: “Tính tình Lão hầu gia vẫn sấm rền gió cuốn như xưa, không thay đổi chút nào.”

“Đa tạ tiên sinh.”

A Man lanh lảnh đáp: “Có tên rồi, có tương lai rồi, còn không mau cảm tạ Thất gia?”

Vết thương của Nguyên Cát nhờ bôi thuốc mà ngày một khá hơn. Tĩnh Bảo nghĩ đến chuyện đứa nhỏ này trong lúc nguy cấp dám hy sinh chính mình, trong lòng càng thêm coi trọng. Nàng dặn A Nghiễn rảnh thì dạy y ít quyền cước để tự vệ. (đọc tại Nhiều Truyện.com)

Tĩnh Bảo bị nó chọc cười, lườm A Man một cái đâu ra lanh lợi chứ, rõ ràng là đồ ngốc nghếch!

Cố Trường Bình điềm đạm đáp: “Hoàng thượng bệnh tình chưa thuyên giảm, lúc này bàn đến đều là đại sự quốc gia. Đại nhân là người không chưa nổi một hạt cát trong mắt, tất nhiên sẽ thay lão hầu gia nói vài lời, chỉ là vào thời điểm này...”

Tào Minh Khang thở dài: “Không còn nhỏ nữa, cũng nên tính đến chuyện thành thân rồi. Có để ý tới cô nương nào chưa?”

Liệu có xảy ra chuyện gì không?

Tào Minh Khang nheo mắt, đánh giá Cố Trường Bình. Ban đầu, ông vốn định mượn tay Định Bắc hầu để gây khó dễ cho Thái tử, tiện thể kéo Từ Thanh Sơn về phía mình.

Cẩu Nhị Đản nghe cũng chẳng hiểu hay ở đâu, nhưng chủ tử đã nói hay thì nhất định là hay.

C·h·ế·t thật!

Cả Kinh thành ai chẳng biết năm xưa Cố Trường Bình từng thân thiết với Tô Uyển Nhi. Giờ Tô Uyển Nhi đã leo lên cành cao là Thái tử phi, còn mối tình nhiều năm của Cố Trường Bình thành công cốc. Trong lòng hắn chắc hẳn đã hận cả Tô Uyển Nhi lẫn Thái tử đến tận xương tủy.

Hôm cuối cùng ở trong phủ, hai anh em Sử Minh Sử Lượng dẫn theo Cẩu Nhị Đản từ trang viên về. Thằng bé bẩn thỉu nhếch nhác, vừa thấy Tĩnh Bảo đã quỳ phịch xuống đất dập đầu.


Lời này mang theo ý thăm dò.

Lời nói nửa chừng, nửa kín nửa hở.

“Học trò kính tiên sinh một chén, chúc tiên sinh phúc thọ an khang.” Cố Trường Bình cười nâng chén.

Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.

Chương 94: Cẩu Nhị Đản