Nhiều Truyện.com truyện chữ, truyện convert hay dịch chuẩn nhất, đọc truyện online, tiên hiệp, huyền huyễn

Chương 802: Một người khen ta một câu

Mục Lục

Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.

Chương 802: Một người khen ta một câu


“Gâu!”

“Ngươi ăn cái gì mà đầu óc bị ngu vậy hả? Dám nhìn trộm sư nương, ta thấy ngươi chán sống rồi!”

“…”

Uông Tần Sinh đau đến kêu thảm một tiếng: “Á…”

Uông Tần Sinh: “Cứu người giúp đời, đệ nhất thiên hạ!”

Tiền Tam Nhất: “Ta leo không nổi!” (đọc tại Nhiều Truyện.com)

Một hàng khỉ, đang trợn mắt nhìn họ.

Còn dám kêu “á”, cái tên đầu óc đậu hũ này không biết cái tên ấy không thể nhắc đến trước mặt Thất gia hay sao?

Mong bệ hạ thương tình ta quả phụ cô đơn, rộng lòng dung thứ. À, phí xe ngựa nhớ thanh toán giùm.

Bệ hạ:

Mộ Cố c·h·ó!

Tức là được cứu rồi!

“Rõ!”

Lão Kỳ nguýt về phía bên cạnh. (đọc tại Nhiều Truyện.com)

Tiền Tam Nhất hừ một tiếng.

Uông Tần Sinh: “Thế gọi là gì?”

Cái quỷ gì đây?

“Rõ!”

“Gâu!”

Cao Triều ngẩng đầu.

Sao khẩu khí này nghe quen đến thế nhỉ?

Lão Kỳ đứng tựa cửa, hai tay khoanh trước ngực, sắc mặt cực kỳ khó coi.

Tĩnh Bảo tựa vào vách xe, hỏi: “Người đó… vẫn chưa tìm thấy sao?”

Tiền Tam Nhất: “Ai biết!”

Tiền Tam Nhất chân run run đứng dậy: “Ta lại có sức rồi!”

Chẳng qua là từng trải rồi thôi.

Cao Triều: “Vậy thì ngươi đi c·h·ế·t đi!”

Có người vì muốn nàng vui, đến mặt mũi cũng không cần thì đời này… cho dù không có Cố Trường Bình, nàng cũng đã là người hạnh phúc.

Sao nghe giống Cố Trường Bình thế?

Càng đi về phương Bắc, thời tiết càng thêm lạnh giá.

“C·h·ó hoang” lập tức tung cú đá tới, Tiền Tam Nhất đau đến gào ầm lên.

Cao Triều cũng ngẩn người.

Đến lần thứ chín, cán quạt đập xuống một cái thật mạnh.

Đang ngẩn người, con khỉ đầu đàn ném tới một quả dại, trong quả bọc một mảnh giấy, chữ trên giấy như bị c·h·ó cào:

“Được rồi, Tĩnh Thất, ngươi ngậm miệng lại, nhắm mắt lại ngủ đi.”

Lý Quân Tiện lớn tiếng: “Người đâu! Người đâu…”

“Ở kia!”

Tiểu Cửu: “Gia, nghe nói ở đỉnh Bạch Vân, là đỉnh cao nhất ở đây!”

Còn nếu không thể đưa về được…

Cao Triều hậm hực: “Ngươi đúng là rảnh quá lo chuyện bao đồng, đây có phải việc ngươi nên lo không? Ngươi lo cái thân thể của ngươi đi thì hơn.”

Tiền Tam Nhất: “Nổi danh khắp nơi, khó tìm người sánh kịp!” (đọc tại Nhiều Truyện.com)

Người kia từ từ quay đầu lại, ánh mắt dừng trên người Tĩnh Bảo, nhất thời không thốt nên lời.

“Có trốn hay không, trốn từ đâu, trốn đến đâu, những chuyện này ngươi đừng quan tâm, càng không được nghĩ sâu. Cứ xem như đã c·h·ế·t rồi là được.”

Tĩnh Bảo mắt đỏ hoe, nghẹn ngào nói: “Thần y thần y, ngài giỏi nhất!”

Tiền Tam Nhất nháy mắt với Tĩnh Bảo: “Ngươi xem hắn đấy, thô không thô, tục không tục, chẳng còn xứng gọi là mỹ nhân nữa.”

Trong xe ngựa sang trọng.

Tĩnh Bảo nhìn ba người bọn họ tung hứng chọc ghẹo nhau, tình cũng nhạt đi, hận cũng nhạt đi, ngay cả nét buồn trong mắt cũng nhạt dần.

Tĩnh Bảo nhìn ánh mắt hung hăng của hai người kia, lặng lẽ ngậm miệng, nhắm mắt lại.

Tiền Tam Nhất: “C·h·ó hoang.”

Chỉ có Tô Uyển Nhi, người thoi thóp nằm trong Thủy Tích điện là còn giữ được mạng.

“Có người lưu luyến hồng trần, có người xem hồng trần là địa ngục hoa lệ.” Tĩnh Bảo thở dài: “Không có ai đúng, cũng chẳng ai sai. Mỹ nhân, Tam Nhất, Tần Sinh… sau này ba người các ngươi định thế nào, đời người còn dài lắm!”

Uông Tần Sinh: “Ai cơ? Thanh Sơn à?”

Tiền Tam Nhất vội vàng nói: “Chưa tìm thấy, nhưng vẫn đang tìm. Đã cử mấy nhóm Cẩm Y vệ đi rồi.”

Khen?

Quạt và trái óc c·h·ó cùng lúc gõ xuống.

Tiền Tam Nhất nhìn bóng lưng Uông Tần Sinh, thở hổn hển: “Đã kiểm chứng rồi, thể lực người có gia đình đúng là hơn hẳn bọn mình.”

Bên cạnh, tân tế tửu Quốc tử giám Thẩm Trường Canh vươn cổ, lén nhìn một cái.

Tiền Tam Nhất: “…”

Mọi người tiếp tục trèo lên, đi chưa được bao xa, đã tới một nơi đất bằng, có ba căn nhà đá trên đất.

Tịch Thái An thì sau khi tắm rửa thay áo quần, dùng một sợi dây thừng treo cổ lên xà nhà, tuẫn tiết vì Kiến Hưng đế.

“Tiểu Thất, Tiểu Cửu, mau đi dò hỏi xung quanh.”

“Gâu!”

Đột nhiên, Tiểu Cửu đi đầu hét lên: “Mọi người cẩn thận!”

Tiên sinh thế nào, trò thế nấy, còn chúc ta “một đêm bảy lần sói”, sao không chúc chính mình “tinh tận mà vong” luôn đi!!

“Đưa đây trẫm xem!”

Tiền Tam Nhất liếc mắt nhìn mỹ nhân một cái: “Người ta chẳng qua chỉ tò mò, ngủ cùng nhau ba năm trong một gian phòng, sao lại không biết Thất gia là nữ nhân thôi mà, đúng không, Tần Sinh?”

Cao Triều đắp lại chăn giúp nàng, thở dài: “Ta chỉ thấy tiếc cho Tịch lão mà thôi.”

Ta, vợ chưa cưới của Cố Trường Bình, nay nhân lúc dưỡng bệnh, quyết định lên đường đến núi Trường Bạch tìm người. Còn sống phải thấy người, c·h·ế·t phải thấy xác, nếu là xác thì cũng phải kéo về.

Mọi người: “……”

Giọng điệu này?

Mỹ nhân: “…” (đọc tại Nhiều Truyện.com)

Mọi người nghiến răng trèo trẹo, tiếp tục leo thêm nửa tuần trà nữa, lũ khỉ lại ném tới một mảnh giấy:

Trần Công công kêu trời kêu đất xông vào ngự thư phòng: “Bệ hạ! Bệ hạ! Tĩnh Hầu gia để lại một mảnh giấy… rồi biến mất rồi!”

Tĩnh Bảo: “Là… đã bỏ trốn rồi sao?”

Vì chuyện này, ta uy h**p mấy huynh đệ của mình là Cao Triều, Tiền Tam Nhất và Uông Tần Sinh, bắt bọn họ theo ta lên đường giải sầu. Nếu bệ hạ có điều chi tức giận, xin hãy đợi đến lúc ta đưa người về rồi trách tội hắn sau cũng chưa muộn.

Mẹ nó, ta biết nghĩ tới ai bây giờ?

Mà câu đó cứ quanh quẩn nơi đầu lưỡi, không biết sao lại thốt ra mất rồi!

Chuyện này là do Thần y làm ra thật ư?

Thị vệ cũng chưa bao giờ đông như vậy, Tiểu Thất, Tiểu Cửu, Sử Minh, Sử Lượng, Đồng Bản, Phú Quý… tổng cộng hơn hai mươi người.

Cao Triều: “Chúc người một đêm… bảy lần sói!”

“Sức khỏe của nàng… đúng là hồ đồ! Hồ đồ quá mức rồi!”

Sao ta lại nói ra mấy lời thế này?

“Gâu!”

Ký tên: Tĩnh Bảo.

Chương 802: Một người khen ta một câu

Cao Triều liếc nhìn Tĩnh Bảo: “A Nghiễn, Tiểu Thất, Tiểu Cửu, ba người các ngươi thay phiên cõng Thất gia, những người còn lại xuất phát!”

Lửa tắt, không tìm thấy thi thể hai người kia, tung tích của Kiến Hưng đế từ đó thành bí ẩn thiên cổ.

Cao Triều liếc Tiền Tam Nhất: “Người có gia đình đều thế này sao?”

“Các ngươi đừng bắt nạt Tần Sinh!”

Mọi người quay đầu nhìn. (đọc tại Nhiều Truyện.com)

Lúc cổng thành mở ra, lửa trong cung bốc cháy ngùn ngụt, Lý Tòng Hậu sau khi g·i·ế·t Hoàng hậu, hoàng tử cùng mấy phi tần thì cùng lão thái giám Vương Trung bước vào biển lửa.

Mỹ nhân như sắp c·h·ế·t: “Không phải bảo đàn ông Giang Nam đều yếu sao?”

Một ngày sau.

Kỳ lạ thật!

Một canh giờ sau.

Trái ngược hoàn toàn, nhà mẹ đẻ của Hoàng hậu là Vương gia thì lại lập tức quỳ xuống hàng phục khi Lý Quân Tiện đánh vào hoàng thành.

Uông Tần Sinh len lén ngẩng đầu liếc nhìn Tĩnh Bảo một cái, rồi làm như không có chuyện gì mà quay đi. Lại lén nhìn thêm cái nữa, rồi lại quay đi.

Nửa canh giờ sau.

Trước mộ, có một người đứng đó, lưng rộng, eo hẹp, khí thế hùng hồn.

Học trò của Cố c·h·ó, mỗi người học một tiếng c·h·ó sủa.

Mọi người nhìn ngọn núi tuyết cao ngất thì đều sững sờ, nhiều đỉnh núi thế này, nhà của Kỳ Thần y nằm ở ngọn nào?

Ba người đồng loạt quay sang nhìn Cao Triều.

Tiền Tam Nhất càng khó chịu: “Đừng có nghĩ đông nghĩ tây. Lỡ như Cố Trường Bình chưa c·h·ế·t, nhìn bộ dạng ngươi thế này, sớm muộn gì hắn cũng trèo tường mất thôi.”

Tĩnh Bảo nhìn chằm chằm hắn, giọng run rẩy: “Kỳ Thần y… ta… phu quân ta đâu?”

Hai người đi nhanh, trở về cũng nhanh.

Tĩnh Bảo nhẹ giọng nói: “Giữ lại mười người ở lại trông xe và đồ đạc, những người còn lại lên núi!”

Đến lúc này Tĩnh Bảo mới phát hiện, mỹ nhân bọn họ chẳng phải hứng lên là đi, mà từ lâu đã chuẩn bị đầy đủ: lò than, lò sưởi tay, lò sưởi chân, áo lông, các loại đồ ăn điểm tâm, chất đầy hai xe.

Lũ khỉ lại tản đi.

Vừa quay đầu lại, thấy trong mắt Uông Tần Sinh lại ngấn hai hàng lệ.

Mỹ nhân còn th* d*c hơn cả c·h·ó hoang: “Đàn ông không được nói mình không được. Nghĩ tới Nhị gia đi!”

Cao Triều: “Đi, chúng ta sang xe ngựa phía sau.”

Cuối tháng, cuối cùng họ cũng đến chân núi Trường Bạch.

Một đống đất mới đắp, phía trên cắm một tấm biển gỗ, trên đó viết bốn chữ to như c·h·ó cào…

Tiền Tam Nhất ngồi bệt xuống đất, suýt chút nữa phun máu: “Mỹ nhân, ta chịu không nổi nữa rồi.”

Thành thất thủ, ngoại trừ Tô Thái phó tự vẫn, Vương Tử Trừng cùng vài vị đại thần cũng lần lượt tự vẫn.

Sau bốn tiếng c·h·ó sủa, lũ khỉ tản đi.

Học trò của Cố c·h·ó, mỗi người khen Thần y một câu!

Uông Tần Sinh gật đầu như gà mổ thóc, đôi mắt long lanh nhìn Tiền Tam Nhất: “Vẫn là ngươi hiểu ta!”

Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.

Chương 802: Một người khen ta một câu