Ta Thấy Thám Hoa Thật Duyên Dáng
Di Nhiên
Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.
Chương 789: Đã đến thì an tâm ở lại
Tĩnh Bảo vòng ra sau đỡ Chữ Dung đứng dậy, cùng bước lên hành lễ với Tô Uyển Nhi.
“Không cần đâu!” Tạ Lan e thẹn cười với nam nhân: “Là đứa nghịch ngợm trong bụng vừa mới đạp ta một cái.”
Chữ Dung nói: “Khi ấy ta đáp ‘Chuyện này không nên để Thất gia hỏi’, là vì Thất gia khi đó là người ngoài. Giờ thì… ngươi có muốn nghe câu trả lời thật lòng của ta không?”
Tạ Lan xoa đầu tiểu Niệm Mai: “Chắc ngủ rồi.”
“Phu nhân!”
Từng cử chỉ đều toát lên khí chất thư sinh, chỉ là… hơi gầy quá!
Chỉ thấy Tô Bỉnh Văn ôm lấy Tạ Lan, đỡ nàng ngồi vào ghế, quay đầu lại lo lắng nói với nàng: “Nương nương, mau cho người mang ít điểm tâm lên. Nàng ấy mà đói là sẽ choáng đầu.”
“Tô phi nương nương giá lâm!”
Chữ Dung lắc đầu: “Có chuyện nói ra cũng vô ích, nghĩ nhiều cũng vô ích. Đời ngắn lắm, có một ngày vui thì quyết không buồn một ngày. Như yến tiệc hôm nay vậy, đã đến thì an tâm ở lại.”
Tô Uyển Nhi vận cung trang lộng lẫy, dưới sự vây quanh của cung nữ, tiến vào. Cả đại điện như bừng sáng lên vài phần vì nàng ta.
Tô Niệm Mai phụng phịu thu tay về, ngoan ngoãn ngồi xuống cạnh Tạ Lan. Nhìn thấy cha vẫn đứng, bèn hỏi: “Cha, sao người không ngồi?”
Thẩm cô cô thấy sắc mặt nương nương không ổn, vội vàng cười hoà giải: “Lần trước đến Tô phủ, không nhìn ra đại thiếu phu nhân đã mang thai. Hôm nay là ngày tốt, song hỷ lâm môn, nương nương thấy có đúng không?”
Khi ấy nàng chỉ một lòng nghĩ cách khuyên nhủ Từ Thanh Sơn, chưa từng thật sự nhìn kỹ Chữ phu nhân. Nay nhìn lại, chỉ cảm thấy trên người bà toát ra một vẻ bình thản khó nói thành lời. (đọc tại Nhiều Truyện.com)
Tĩnh Bảo thật đẹp.
Nếu không từng trải qua bao nhiêu sinh ly tử biệt, bao nhiêu vui buồn hợp tan, làm sao có thể giấu được hết thảy vào sâu trong lòng?
Lời này chẳng ai dám tin là thật, ba người đồng loạt dập đầu, ngay ngắn chỉnh tề. (đọc tại Nhiều Truyện.com)
“Cũng có thể là phúc phận của Tĩnh cô nương.”
Tĩnh Bảo: “…”
Tĩnh Bảo thật lòng kính trọng người phụ nữ như vậy, đích thân nhận tách trà từ tay cung nữ, đưa đến trước mặt Chữ Dung.
Tĩnh Bảo mỉm cười, không nói thêm gì, ngoan ngoãn ngồi xuống bên cạnh, trong lòng lại bắt đầu thấp thỏm.
Ánh mắt Tô Uyển Nhi đảo qua, nụ cười trên mặt lập tức đông cứng lại.
An phận thủ thường?
“Haha, đệ đệ lại nghịch rồi!”
Tô Uyển Nhi chỉ cảm thấy tim như bị dao cứa từng nhát một. (đọc tại Nhiều Truyện.com)
“Phu nhân, mời ngồi!”
“Cô cô cứ bận việc, không cần để ý đến ta.”
Sắc mặt Tô Uyển Nhi thay đổi mấy lượt. (đọc tại Nhiều Truyện.com)
Không đến thì chẳng còn cơ hội nữa đâu!
Khí độ cũng rất tốt.
Toàn thân Tô Uyển Nhi run lên vì ghen tỵ, ánh mắt run rẩy nhìn về phía Tô Bỉnh Văn.
Tĩnh Bảo gượng cười: “Không giấu gì phu nhân, một canh giờ trước, hai bên đã đánh nhau rồi. Phu nhân từng trải, có thể giữ bình tĩnh. Nhưng ta thì không.”
Tĩnh Bảo đứng dậy hành lễ: “Lâu rồi không gặp, sức khỏe phu nhân vẫn ổn chứ ạ?”
Tô Uyển Nhi nhìn Chữ Dung mỉm cười: “Phu nhân à, vị con dâu tương lai này của bà vừa có học vấn, lại hiếu thuận, thật khiến người ta hâm mộ.”
“Đêm đó ngươi hỏi ta, chỉ có một đứa con trai là Thanh Sơn, ta nỡ sao?”
Tô Uyển Nhi nghe nhắc, vội gượng gạo nở nụ cười: “Đúng là song hỷ lâm môn.”
Nếu trong sạch, đã không cùng lúc dây dưa với hai người đàn ông!
“Làm quý khách đợi lâu rồi!”
Chữ Dung nhẹ giọng: “Thực ra ta cũng chẳng bình tĩnh gì. Chỉ là phải giữ thể diện, không muốn để người khác chê cười. Ta diễn có giống thật không?”
“Mẹ, đệ đệ không nhúc nhích nữa!”
Vẫn như trước, trên đầu không một chiếc trâm ngọc, mặt không son phấn, nếp nhăn nơi khóe mắt, vết hằn nơi khóe miệng đều hiện rõ ràng.
Người phụ nữ như thế này, cần gì nhan sắc? Quan tâm làm gì đến nếp nhăn?
Cơ hội tốt thế này, người kia còn không mau tới?
Cố Trường Bình sắp xếp để Chữ phu nhân nhập cung, lẽ nào chỉ đơn giản là vào cung?
Tĩnh Bảo cười nhạt trong lòng, đang định phản bác thì nghe Chữ Dung cười trả lời: “Nương nương, Tĩnh cô nương là người đọc sách, không cần giữ mấy lễ nghi khuê môn đó. Cứ sinh cho nhà họ Từ vài đứa con mập mạp là được.”
“Vậy… con cũng thế!”
Thôi vậy, ta không chấp cái bà hồ đồ này. Tưởng con dâu tương lai của bà là thứ trong sạch sao?
Tô Bỉnh Văn nói xong lập tức cúi chào Chữ phu nhân rồi quay người rời khỏi nội điện.
“Đều là người nhà cả, ca ca, tẩu tẩu mau đứng dậy.”
Mẹ?
Đang nghĩ vậy thì nghe bên ngoài có người xướng: “Đại gia, đại thiếu phu nhân, đại thiếu gia Tô phủ đến!”
Tĩnh Bảo giờ mới hiểu, Tô Uyển Nhi mời nàng đến làm bạn thực chất là có dụng ý, muốn dùng Chữ phu nhân, người không hay biết chuyện gì để đâm vào lòng nàng một dao!
“Muốn nghe!”
Phu quân bệnh mất, em chồng và cha chồng c·h·ế·t trận, đứa con trai duy nhất vẫn đang liều mình nơi chiến trường.
Vẻ bình thản ấy, nàng chỉ từng thấy ở Cố Trường Bình.
Chữ Dung: “Là phúc phận tổ tiên nhà họ Từ tích được.”
Chỉ khí độ và hàm dưỡng thôi cũng đủ khiến tất cả mọi người khuất phục.
Đến cả làm người hầu xách giày cho Chữ phu nhân còn không xứng!
“Có người mẹ nào mà nỡ? Đời người rồi cũng sẽ c·h·ế·t, chỉ là sớm hay muộn. Nhưng trước đó, chẳng phải vẫn phải sống cho ra sống sao?”
Nếu không phải ở trong cung, nếu không phải dưới bao ánh nhìn, nàng thật sự muốn quỳ sụp xuống trước mặt Chữ Dung.
Tĩnh Bảo chợt nhớ tới đêm hôm ở linh đường, Chữ phu nhân đứng chờ giữa đường.
Trái tim Tĩnh Bảo chợt nhói lên một cái, như bừng tỉnh trong khoảnh khắc, vẻ bình thản kia là từ đâu mà có!
Người đàn bà đó… lại đang mang thai?
Tô Niệm Mai cười rạng rỡ: “Mẹ, cho con sờ một cái!”
Ba người bước lên hành lễ với Tô Uyển Nhi.
Rõ ràng trong lòng đã rách nát, tàn tro vương vãi đầy đất, nhưng trước mặt người khác vẫn nở một nụ cười.
Tô Niệm Mai bước tới, nhẹ nhàng đặt tay lên bụng Tạ Lan, mặt căng thẳng như đang thực hiện nghi lễ nào đó.
Lời vừa dứt, trong mắt Tĩnh Bảo bùng lên một ngọn lửa rực sáng.
“Nương nương đang thay áo quần, cô nương ngồi nghỉ trước, uống tách trà nhé.”
“Con còn nhỏ, thay cha chăm sóc mẹ con nhé!”
Khóe môi Chữ Dung mang theo ý cười hờ hững, ánh mắt hiền hậu vô ngần.
“Dạ?”
Ba người nhà họ Tô cùng bước vào điện.
Vừa bước vào điện Thủy Tịch, Thẩm cô cô đã mỉm cười đón ra.
“Có vẻ như ngươi đang thất thần?”
Hắn, hắn… hắn gọi nàng ta là mẹ? (đọc tại Nhiều Truyện.com)
“Đa tạ cô nương quan tâm, mọi sự đều ổn cả.”
“Sao con vừa đến là đệ đệ lại ngủ chứ!”
Người đàn ông đứng bên cạnh, mỉm cười lặng lẽ nhìn, như thể cảnh tượng trước mắt là chuyện rất đỗi bình thường.
Chương 789: Đã đến thì an tâm ở lại
Tim của Thất gia ta nếu thật sự để ngươi đâm thấu thì Thất gia đổi họ theo ngươi!
“Tĩnh cô nương.”
Tĩnh Bảo làm một động tác “tùy ý”, đợi người vừa rời đi lập tức giả vờ ngắm nghía, thong thả đi dạo trong điện.
Từ đầu đến cuối, ánh mắt đại ca chưa từng dừng lại nơi nàng dù chỉ một lần.
Tô Uyển Nhi liếc nhìn Tĩnh Bảo, giọng đầy hàm ý: “Sau này gả vào cửa rồi thì nên an phận thủ thường, hiếu thuận với phu nhân, đừng để phu nhân và tướng quân phải phiền lòng.”
Nhưng người đến lại là Chữ phu nhân vận áo quần màu nhạt.
“Vậy lão nô ra cửa điện nghênh đón Chữ phu nhân.”
Cứ đâm đi!
Tô Uyển Nhi mỉm cười ngồi vào chủ vị: “Phu nhân trông vẫn khỏe, chỉ là Tĩnh cô nương dường như vẫn còn chút bệnh sắc. Lát nữa ta bảo Thẩm cô cô đưa ít tổ yến đến cho.”
“Dân nữ tạ ơn nương nương!”
Thật không hiểu trước kia Cố Trường Bình nhìn trúng người đàn bà này ở điểm nào?
“Vâng.”
“Lại đây!”
Câu này chẳng khác nào chỉ mặt Tĩnh Bảo mà mắng nàng lăng nhăng!
Chữ Dung cũng không khách sáo, đón lấy trà, nhấp một ngụm: “Nằm mơ ta cũng không ngờ được, người đỗ Thám hoa lại là cô nương. Như vậy thì đại phòng nhà ta xem như cũng có người nối dõi rồi.”
Lúc đứng dậy, không hiểu sao thân thể Tạ Lan lại loạng choạng, Tô Niệm Mai vội vàng đỡ lấy: “Mẹ, người sao vậy?”
Kể cả một Thám hoa lang như nàng.
Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.