Nhiều Truyện.com truyện chữ, truyện convert hay dịch chuẩn nhất, đọc truyện online, tiên hiệp, huyền huyễn

Chương 770: Trẫm còn đường sống sao?

Mục Lục

Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.

Chương 770: Trẫm còn đường sống sao?


“Lục cô nương, làm việc ở Thư phòng thì mặc nam trang vẫn thích hợp hơn.”

“Thám hoa lang, ngươi thấy trẫm làm Hoàng đế thế nào?”


“Dạ!”

Trong những lời thật lòng ấy, ẩn chứa biết bao đoán ý, dò xét, tính toán, âm mưu cả sáng lẫn tối.

A Nghiễn nói: “Hai phong thư để ta đưa, hai vị gia, mau viết đi!”

Tĩnh Bảo dừng một chút rồi nói tiếp: “Huống hồ kẻ bại trận là Thanh Sơn, thần nói đỡ cho hắn thì không phải, mà không nói đỡ cũng không phải. Vậy chi bằng… chẳng nói gì cả.”

“Nếu trẫm không làm suy yếu bọn họ, bọn họ sẽ sinh ra vô số dã tâm. Một khi dã tâm biến thành quyền lực, trẫm… còn có đường sống sao?”

“Bởi vì trong lòng Hoàng thượng nhất định còn sốt ruột hơn thần, thần không dám rắc muối lên vết thương của Hoàng thượng.”

Trẫm không phải hôn quân, suốt ngày chỉ biết hưởng lạc; cũng chẳng phải sắc quân, hậu cung Mỹ nhân chỉ có mười mấy người.”

Tiền Tam Nhất thầm giơ ngón tay cái với nàng trong lòng.

Ông không dám tin, dụi dụi mắt, đang định rút chân trở vào thì giọng Hoàng đế vang lên sau lưng: “Thưa tiên sinh, triều cục và chiến sự đều đang lúc then chốt, Thám hoa lang thông minh lanh lợi, trẫm mượn dùng vài hôm.”

Cao Triều cười khổ: “Lần này là Hoàng đế tự mình triệu người vào, ai còn có thể vươn tay đến được nữa?”

Cao Triều thầm thở dài trong lòng, rồi sắc mặt chợt biến: “Tam Nhất, chúng ta lúc này giúp không được bao nhiêu, nhưng có một việc nhất định phải làm.”

Nỗi bi ai bỗng dâng lên trong lòng Lý Tòng Hậu.

A Man chạy đi như gió, tóc xõa tung cũng chẳng hay.

Sắc mặt Tĩnh Bảo tái nhợt, lại không dám phản bác, đành theo sau một bước, lặng lẽ đi phía sau Hoàng đế.

Ở nơi này rồi, chuyện gì không quen, sống lâu ngày rồi cũng sẽ quen.

Tĩnh Bảo ngồi ngẩn người trong phòng một lúc lâu, Vương Trung bước vào, phía sau còn theo một tiểu thái giám.

Có chân tình chăng? (đọc tại Nhiều Truyện.com)

“Trẫm đăng cơ năm năm, luôn ghi nhớ lời dạy của tiên đế, chưa từng một ngày không cẩn trọng dè dặt, sợ rằng giang sơn tốt đẹp này sẽ mất trong tay trẫm.

“Thám hoa lang vừa rồi đứng ngoài thư phòng, hẳn cũng nghe được vài câu, tình hình chiến sự phía Bắc trong lòng có nắm được chút nào rồi chứ?”

“Ta đi!”

Chân nàng run, vội cúi đầu hành lễ: “Hoàng thượng!”

“Tiên sinh cũng phái người đi báo, vậy thì hai bên đều quấy nhiễu, cũng coi như công bằng. Còn hắn ở đâu à…” Tiền Tam Nhất cười nhạt: “Hạo Vương đã đánh vào kinh rồi, với tấm lòng trung quân ái quốc của hắn, còn không mau chạy về kinh cho kịp.”


“Những gì thần nói, đều là lời thật lòng.”

Cao Triều là người đầu tiên phản ứng lại, ba bước gộp thành hai bước bước lên bậc thềm, Tiền Tam Nhất vội vàng theo sát phía sau.

Vương Trung mỉm cười nói: “Người đâu, thay áo quần cho cô nương.”

Nếu có thì là bao nhiêu phần?

A Man trông thấy hai người này như gặp được chỗ dựa, lập tức nói: “Hai vị công tử, ta vừa mới xem một quẻ cho Thất gia, quẻ tượng nói là đại cát.”

Cao Triều hỏi: “Phái ai?”

Đúng là một nha đầu trung thành!

“Vào nhà rồi nói.”

Tĩnh Bảo âm thầm hít sâu một hơi, trả lời: “Tâu Hoàng thượng, trong lòng thần nôn nóng, chỉ là không dám để lộ ra ngoài.”

“Tại sao không dám?”

“Hạo Vương đã vào thành?” A Nghiễn kinh hãi, tim đập thình thịch.

“Hoàng thượng, thần không dám vọng ngôn.”

“Hết cách rồi thì báo cho Thanh Sơn đi.” Hắn đề nghị.

Cao Triều có vẻ không đồng tình lắm: “Chiến sự căng như dây đàn, ngươi làm vậy chẳng phải quấy nhiễu lòng quân sắp ra trận hay sao? Huống hồ, ngươi biết bây giờ hắn ở đâu không?”

Trong mắt Cao Triều ánh lên sát khí, từng chữ tuôn ra như lưỡi dao: “G·i·ế·t. C·h·ế·t. Hắn.”

A Man nói: “Ta làm gì được không?”

Lời ấy, không ai có thể phản bác.

Chương 770: Trẫm còn đường sống sao?

Tĩnh Bảo nhận lấy áo quần, xoay người vào phòng, khép cửa lại.

Lý Tòng Hậu tự giễu cười: “Trẫm làm thiên tử, đến cả việc này cũng chưa đủ tốt sao?”

Lý Tòng Hậu cười hỏi.

Gửi thư ra chiến trường đâu phải chuyện đùa, bất cẩn một chút là mất mạng như chơi.

Mấy lời này nghe có vẻ bình thản, nhưng trong lòng Tĩnh Bảo lại dâng lên nỗi hoảng sợ, không biết nên ứng đối ra sao, chỉ “ừ” một tiếng.

Cao Triều gật đầu: “Nếu không thì bọn ta vội vã chạy về làm gì?”

Lời này rõ ràng là cố ý để Tĩnh Bảo nghe.

Sao vẫn chưa nắm được quy luật của nàng chứ? (đọc tại Nhiều Truyện.com)

Tiền Tam Nhất nghẹn lời.

Cao Triều lập tức đau đầu muốn nứt ra: “Quẻ của ngươi, ta nên xem xuôi hay xem ngược đây?”

Chớ nói Thám hoa lang hồ đồ, ngay cả hắn cũng như hòa thượng sờ mãi không ra, chẳng đoán nổi rốt cuộc chủ tử đang toan tính điều gì.

Khóe môi Lý Tòng Hậu nhếch lên.

A Man dậm chân, quả quyết nói: “Tất nhiên là phải xem ngược rồi!”

Cánh cửa Tĩnh phủ lại lần nữa đóng kín mít.

Lý Tòng Hậu cười, nụ cười lạnh thấu xương như băng.

“Tại sao trẫm phải tước quyền các phiên vương?” Lý Tòng Hậu bất ngờ quay đầu lại, nghiến răng ken két.

Tĩnh Bảo dùng ánh mắt tiễnTô Thái phó rời đi, vừa xoay đầu lại lập tức bắt gặp ánh mắt trầm ngâm của Hoàng đế đang đứng nơi ngưỡng cửa nhìn mình.

Một Thám hoa lang khó phân nam nữ như thế, đúng là hiếm có.

“Trẫm ngồi lâu rồi, muốn ra ngoài đi dạo, Thám hoa lang theo cùng.” (đọc tại Nhiều Truyện.com)

Tiền Tam Nhất vốn còn định đi tìm Thịnh Nhị, tiện thể xem tình hình nàng thế nào, nhưng nghe vậy đành thôi.

Cao Triều: “Ta viết cho Tiên sinh.” (đọc tại Nhiều Truyện.com)

Gương mặt này nhìn kỹ thì không chỉ ôn nhuận thanh tú, còn có vài phần chói mắt; hàng mi dài rủ xuống run, lại càng gợi lên hứng thú của đàn ông.

Cao Triều và Tiền Tam Nhất nhìn nàng, đồng thanh trả lời: “Mài mực.”

Vương Trung thấy hai người đã đi xa, mới đi theo.

“Việc gì?”

Trong tay tiểu thái giám nâng một bộ áo quần nam giới.

Là thiên tử, hắn đã nghe quá nhiều lời thật lòng của đại thần, của tướng quân, của hậu cung, của phiên vương, của thái giám…

“Vâng!”

“Đừng nói nhảm nữa!” Tiền Tam Nhất cắt lời: “Mau phái người đưa thư đi, chuyện này rất hệ trọng.”

Tĩnh Bảo không biết đáp thế nào, chỉ có thể cúi đầu sâu hơn nữa.

Ngoài cửa, Vương Trung bắt đầu mắng bốn nha hoàn kia không biết điều, không hiểu chuyện mà lấy lòng.

“Tìm ra kẻ phá hoại kia, rồi…”

Tĩnh Bảo cúi đầu đứng yên, tựa như khi xưa làm việc ở Thư phòng.

Lúc lại đứng trước cửa Ngự thư phòng, Vương Trung cũng không quản nàng nữa, vào trong hầu hạ.

Đang lúc bất an, cửa từ bên trong mở ra, Tô Thái phó bước ra trước, khựng lại một chút.

Tiền Tam Nhất: “Vậy ta viết cho Thanh Sơn.”

“Ta không quen người lạ lại gần, để ta tự làm.”

Vậy là vì chuyện gì mà khiến Hoàng đế đột nhiên nảy ra ý đó?

Tô Thái phó nhìn sâu vào Tĩnh Bảo, trầm giọng dặn: “Làm việc cho tốt, đừng phụ lòng yêu mến của Hoàng thượng.”

Tĩnh Bảo làm như không nghe thấy, từ tốn thay xong áo quần.

Trong phòng có người đang nói chuyện, tiếng nói vọng ra rất rõ, lọt vào tai khiến tay chân Tĩnh Bảo dần trở nên lạnh buốt.

“Đúng là cái miệng khéo léo.” Lý Tòng Hậu quay đầu liếc nhìn nàng: “Thám hoa lang nói chuyện khéo như thế, bảo sao lại được người người yêu thích.”

Lời này khiến Tĩnh Bảo lại lạnh cả sống lưng.

Áo quần này chắc là lấy gấp, hoàn toàn không vừa người, xem ra việc nàng được triệu vào cung cũng là quyết định đột ngột.

Ừ, đúng là nhân tài xem bói hiếm thấy.

Ai ai cũng nói với hắn bằng lời thật lòng, nhưng có bao nhiêu trong đó là lời thật từ tâm can?

“Vị hôn phu của ngươi bại trận, sao ngươi lại chỉ đáp một tiếng ‘ừ’?” (đọc tại Nhiều Truyện.com)

Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.

Chương 770: Trẫm còn đường sống sao?