Ta Thấy Thám Hoa Thật Duyên Dáng
Di Nhiên
Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.
Chương 765: Bước qua xác ta rồi nói
Cố Trường Bình mặc chiến giáp, cưỡi ngựa đứng sừng sững.
Kinh thành nguy rồi!
Từ Thanh Sơn: “Đi.”
Cổng Đông và Tây mở ra trước, tiếp theo là Cố Trường Bình từ cổng Nam dẫn quân xuất kích. Hắn không dám sơ suất, đã điều hết binh lực đến ba cửa thành này.
Dùng chính mình để thu hút sự chú ý của hắn, âm thầm tung một đòn chí mạng.
Trận chiến này đánh thật kỳ quái, không có đội hình, không có hàng ngũ, bên đông bên tây lộn xộn, gần như không có thương vong.
A Nghiễn đứng ngây người nhìn một lúc, rồi lặng lẽ rời khỏi thư phòng. Nhưng nỗi chua xót trong lòng, từng lớp dâng trào, mãi không thể kiềm chế được.
Từ Thanh Sơn đi cuối cùng.
“Đi kinh thành, là canh bạc một sống một còn!”
Rầm rầm rầm!
“Rõ!”
Trong mắt Từ Thanh Sơn bừng lên một tia sáng: “Ta cũng cảm thấy như vậy.” (đọc tại Nhiều Truyện.com)
“Điều đó nghĩa là gì?” Thẩm Dịch mù mờ.
Tựa như Quân Bắc không hề định tiêu diệt họ, mà là… đang đùa giỡn với họ!
“Vừa rồi ngươi nói gì?”
“Gia?”
Cuộc chiến này, đánh tới khi nào mới kết thúc đây?
“Nương nương, chuyện này liên quan đến Đại gia và Đại thiếu phu nhân, chúng ta tốt nhất nên mắt nhắm mắt mở, cứ coi như…”
Ngô Chính Tuấn đột nhiên tỉnh ngộ: “Tướng quân muốn nói là, Lý Quân Thành không ở trong thành Đông Xương?”
“Ngươi làm hai việc, việc đầu tiên: truyền tin khẩn cấp tám trăm dặm, báo về kinh thành; việc thứ hai: lập tức vây chặt thành Đông Xương.”
Cố Trường Bình sẽ thích một người như vậy sao? (đọc tại Nhiều Truyện.com)
“Tướng quân!”
“Ta biết sai ở đâu rồi!” Giọng hắn gấp gáp, khàn khàn: “Cố Dịch là thị vệ thân cận của Cố Trường Bình, vốn không nên dẫn quân ra trận.”
Trong đôi mắt đục ngầu của bà không giấu nổi sự sợ hãi tột độ.
“Dẫn hai vạn Từ gia quân, cùng ta đuổi theo!”
Ngô Chính Tuấn và Thẩm Dịch nhìn nhau.
E rằng không chỉ Lý Quân Thành dẫn đại quân nam tiến tấn công thành, mà Lý Quân Tiện cũng đang trên đường tiến về phía Nam. Nếu không…
Hàn khí từ tận xương sống ba người rần rần lan ra.
“Ta nói có sai đâu!” Tô Uyển Nhi cười nhạt: “Hắn tuyệt đối sẽ không giấu nàng.”
Tĩnh Bảo ngồi xuống chiếc ghế trúc, cầm quyển sách bên cạnh lên.
“Nương nương!” Thẩm cô cô thật sự không chịu nổi nữa, cầu khẩn: “Xin người, chuyện này ta coi như chưa từng nghe thấy, chưa biết gì hết. Biết đâu tâm ý của Thám hoa lang giờ đã đặt ở Từ Tướng quân rồi.”
“Mạt tướng có mặt!”
“Rõ!”
Sống kiểu gì chứ? Rõ ràng là sống cho qua ngày thôi.
Muốn đuổi theo bọn họ thì bước qua xác ta trước đã!
“Vậy thì cứ đóng cửa mà sống yên ổn đi.”
Nếu không, quả ngọt này chẳng phải sẽ rơi vào tay Lý Quân Thành sao?
“Nam hạ tấn công thành Tứ Cửu*!”
Trăng sáng treo cao, từng con tuấn mã phóng như tên bắn.
Thẩm Dịch: “Để ta đưa hắn!”
Sắc mặt Từ Thanh Sơn tối sầm: “Nếu ta đoán không lầm, là tối hôm qua, từ cổng Bắc!”
Có nói gì đâu!
Ngô Chính Tuấn và Thẩm Dịch đang chờ bên vệ đường.
Còn cổng Bắc hoàn toàn không có người phòng thủ.
Ngô Chính Tuấn: “Giờ trong kinh không còn bao nhiêu binh lực.”
Đó là tiếng lòng của tất cả tướng sĩ trong và ngoài thành Đông Xương.
“Nương nương, vừa rồi bên ngoài có tin tức đưa về, sáng nay trước khi Đại thiếu phu nhân đến y quán, đã vòng qua lầu Ngoại Lâu trước.”
Chuyện này thì liên quan gì đến Đại thiếu phu nhân? Sao lại đổ hết tội lên đầu nàng ta?
Chỉ thấy y từ từ rút trường kiếm sau lưng, nhẹ nhàng chỉ về phía Từ Thanh Sơn đang đứng, nét mặt lạnh lùng như đang nói:
Nhanh!
“Người ta nói vợ hiền chồng ít họa, trước kia hắn đâu có to gan lớn mật như bây giờ!”
Giọng điệu nghiêm khắc của Từ Thanh Sơn khiến Thẩm Dịch giật mình.
“Vậy sao?” Tô Uyển Nhi lộ ra một nụ cười khó hiểu: “Vì sao ngay cả khi ta đã sinh con cho hắn thì lòng dạ hắn vẫn chưa từng thay đổi?”
Ngô Chính Tuấn đập trán, ánh mắt kinh hãi đối diện với Từ Thanh Sơn: “Lẽ nào hắn…”
“Thẩm Dịch!”
Mười tám tiếng sấm như nổ vang bên tai Thẩm cô cô.
…
Từ Thanh Sơn vội bước lên: “Có chuyện gì?”
Ngô Chính Tuấn nhíu mày: “Ta và Thẩm huynh đệ đều cảm thấy trận này không đúng, giống như đang đùa giỡn.”
Thẩm cô cô nghe mà khó hiểu vô cùng.
Không đúng!
“Nói là xem mạng hắn có lớn không…”
“Các huynh đệ Từ gia quân, mau!”
“Có mạt tướng!”
Ngô Chính Tuấn: “Ta cũng đưa Mã huynh một đoạn!”
Từ Thanh Sơn cắn mạnh đầu lưỡi, tay kia siết chặt lòng bàn tay, không phải lúc để hối hận kinh hãi!
Sống yên ổn cũng có tốt xấu.
Thẩm Dịch: “Vậy hắn ở đâu?”
Cố Trường Bình là người thông minh. (đọc tại Nhiều Truyện.com)
Vị Thám hoa lang đó bà từng thấy từ xa, dáng vẻ và tướng mạo đều không tệ, chỉ là cử chỉ hành vi lại mang phong thái nam tử quá rõ ràng, nhìn vào khá chướng mắt.
Hôm qua là Tết Trung Thu, gia chỉ chan nước trà ăn cơm, ăn được mấy miếng đã buông đũa, đến cả bánh trung thu nhân thịt yêu thích nhất cũng không đụng vào.
Ba người rẽ vào lều của Mã Thành, nhìn người đang bất tỉnh trên giường, mắt Thẩm Dịch từ từ đỏ hoe.
Tô Uyển Nhi nghiêm mặt nói: “Trên làm sao dưới làm vậy, nàng ta chẳng khác nào ông bố phản bội của mình.”
Lúc này, chẳng ai còn tâm trí ngước lên ngắm trăng. Ai nấy đều về doanh trại chuẩn bị cho trận chiến ngày mai, rồi tranh thủ hưởng thụ bữa tối và giấc ngủ mà có thể là cuối cùng trong đời.
Từ Thanh Sơn rõ ràng nghe thấy sợi dây đang căng trong đầu mình đứt đoạn, gãy làm đôi. (đọc tại Nhiều Truyện.com)
“Phía trước?”
Đại quân vừa qua sông Vị Thủy, bỗng mấy tiếng r*n r* vang lên, vài binh sĩ ngã ngựa, đều bị một mũi tên xuyên thẳng ngực.
Nói xong, Thẩm Dịch cúi người định bế hắn dậy, bất ngờ bị Từ Thanh Sơn chặn tay lại.
Nhanh nữa!
Nếu chiếm được kinh thành, bắt được Hoàng thượng thì trận chiến này không cần đánh nữa, thiên hạ này sẽ thuộc về Hạo Vương!
Từ gia quân vốn đang tản ra lập tức di chuyển với tốc độ kinh người, từng tấm khiên dựng lên, từng cây cung giương ra.
“Nghe ta nói hết đã.” Tĩnh Bảo nói: “Trong kinh thành, người biết ta có quan hệ với Cố Trường Bình, ngoài vợ chồng Tô Đại gia thì chỉ có Mỹ Nhân và Tam Nhất. Mỹ Nhân và Tam Nhất tuyệt đối sẽ không bán đứng ta, còn vợ chồng Tô Đại gia nếu có ý đó, đã chẳng gửi tin đến. Huống hồ…” Tĩnh Bảo cười nhạt một tiếng: “Bây giờ ta là hôn thê của Từ Thanh Sơn, ai dám động đến ta?”
Từ Thanh Sơn không trả lời mà hỏi lại: “Túc Vương Lý Quân Thành đâu rồi? Vì sao không thấy bóng dáng hắn?”
Dù vậy, Thẩm cô cô vẫn không tin.
Bóng ngựa mờ ảo xuất hiện từ xa.
Từ Thanh Sơn: “Ta đoán là không.”
“Rồi sao nữa?”
Tĩnh Bảo hơi cúi đầu, khóe môi lộ ra một nụ cười bất đắc dĩ: “Phủ Lâm An thì an toàn chắc? Nếu thực sự tới nước đó rồi thì dù chân trời góc bể cũng chẳng còn chốn yên thân.”
…
Từ Thanh Sơn: “Đưa, lập tức lên đường.”
Từ Thanh Sơn ghìm cương ngựa: “Dàn trận!”
Cuộc chiến này, đánh tới khi nào mới là hồi kết?
“Ngô Chính Tuấn!”
“Có mai phục!”
A Nghiễn ngẩn ra, một lúc lâu sau mới gật đầu.
Từ Thanh Sơn nghiến răng từng chữ: “Một trận đánh sống còn!”
“Sau đó bếp trưởng của lầu Ngoại Lâu lập tức đến Tĩnh phủ.”
Hắn vừa nói gì nhỉ?
Lời đến đây, trong phòng chợt trở nên tĩnh lặng như c·h·ế·t.
Ngựa chạy càng nhanh, lòng Từ Thanh Sơn càng cuống cuồng.
Từ Thanh Sơn rút ống dòm ra nhìn, tim như bị xé thành năm mảnh.
Cạch!
Thẩm Dịch: “Nếu như chiếm được kinh thành, bắt sống Hoàng thượng…”
Lời vừa dứt, Mạch Tử tiến đến: “Gia, Mã thống lĩnh có đưa về kinh nữa không, xe ngựa đã chuẩn bị sẵn rồi.”
Chương 765: Bước qua xác ta rồi nói
Rằm tháng tám trăng tròn mười sáu.
“Gia, nếu không được thì về phủ Lâm An đi, đừng ở lại kinh thành nữa, nguy hiểm lắm rồi.”
Thẩm Dịch: “Có cần ban đêm phái người đi thăm dò thêm không?”
Nhanh hơn nữa!
“Huynh đệ, chuyến về kinh lần này, là một canh bạc, sống c·h·ế·t thế nào, tùy xem mạng ngươi cứng đến đâu!” (đọc tại Nhiều Truyện.com)
Người đang sợ hãi lúc này còn có A Nghiễn.
…
Thẩm Dịch mồ hôi lạnh chảy ròng ròng: “Là lúc nào? Hắn lẻn đi từ đâu?”
Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.