Ta Thấy Thám Hoa Thật Duyên Dáng
Di Nhiên
Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.
Chương 673: Cũng coi như cầu được ước thấy
Định Bắc hầu điềm tĩnh nói: “Thêm nữa, có thần bên cạnh bày binh bố trận…”
“Tuổi còn trẻ mà phải trấn thủ biên cương, bên cạnh ít ra cũng cần có người biết nóng biết lạnh. Hắn không thích kiểu quá bộc trực như tiểu thư nhà họ Diệp, cứ tìm trong văn thần là được.”
Cung nữ nhỏ ngơ ngác.
Hoàng hậu chống tay đứng dậy, đi đến cửa sổ, cúi đầu ngửi cành bạch mai trong bình ngọc, cười nhạt.
“Lão Hầu gia không cần nói thêm, trẫm không đồng ý!”
Tâm phúc nghĩ rồi trả lời: “Lay động lòng mười vạn binh sĩ.” (đọc tại Nhiều Truyện.com)
“Hay! Hay! Hay!” Lý Tòng Hậu xúc động, liên tục nói ba tiếng “hay”, trong mắt ánh lên lệ quang.
Lời này vừa thốt ra, trong lòng Vương Tử Trừng âm thầm chấn động.
“Thắng bại nơi chiến trường là chuyện thường tình, nhưng Trấn Viễn tướng quân sao lại đến nỗi ấy?” Lý Tòng Hậu thở dài.
“Khải bẩm nương nương, Định Bắc hầu, không, giờ là Định Quốc công, Hoàng thượng ra lệnh hắn cùng thứ tử lập tức lên đường ra Bắc trấn thủ biên cương. Còn nữa, Cẩm bá không bị truy tội, tước vị do trưởng tử kế thừa, Hoàng thượng còn lệnh an táng trọng thể.”
Trong điện không còn ai ngoài hai người, tâm phúc mới thấp giọng hỏi: “Nương nương nói đi, kế này hay chỗ nào?”
Lão Hầu gia lại phủ phục dưới đất: “Thần thay mặt cả nhà họ Diệp, tạ ơn thánh ân. Hoàng thượng vạn tuế, vạn tuế, vạn vạn tuế!”
Trước khi ra trận, Diệp Phong từng gặp riêng hắn một lần, lúc từ biệt còn cảm thán: “Thúc à, lần này đi, e là núi cao đường xa lắm.”
“Tìm giúp bản cung xem trong kinh thành có tiểu thư nào xứng với Từ Đại tướng quân.”
“Truyền thánh chỉ: Phong Định Bắc hầu làm Định Quốc công, thứ tử Từ Bình làm Bình Viễn đại tướng quân, hai cha con cùng đến Biên Sa phía Bắc, bảo vệ giang sơn Đại Tần, phù hộ sinh linh trăm họ!”
“Không phải ‘hình như’, là chắc chắn không có!” Hoàng hậu nói tiếp: “Bản cung hỏi nữa, Lão Hầu gia đã ngoài sáu mươi, tuổi hoa giáp vẫn ra trận, là lay động lòng ai?”
“Hoàng thượng, thần tuy đã già, nhưng thứ tử hãy còn trẻ, so với trưởng tử tuy có phần thua kém về văn thao võ lược, nhưng nếu so với người trong quân đội hiện nay, lão thần dám vỗ ngực đảm bảo, nó vẫn mạnh hơn một hai phần!”
Nếu đến lúc này mà Vương Tử Trừng vẫn không hiểu ý Hoàng thượng thì làm Thượng thư bấy lâu đúng là vô ích.
Thua thì càng hay! (đọc tại Nhiều Truyện.com)
Định Bắc hầu ánh mắt sáng quắc, chân thành tha thiết: “Hoàng thượng ngàn vạn lần đừng nói lời như thế. Thần và toàn tộc họ Từ nguyện vì Hoàng thượng giữ yên sơn hà, để quốc thái dân an!”
Hoàng hậu xoay người, ánh mắt rơi xuống người tâm phúc, tâm phúc vội tiến lên một bước: “Nương nương có gì sai bảo?”
“Nếu Lão Hầu gia thắng trận thì không nói làm gì, nhưng nếu thua…”
Hoàng hậu lại lắc đầu: “Đó chỉ là một phần, quan trọng nhất là người ở Biên Sa kia.”
“Hắn cầu được ước thấy rồi, nhưng trẫm thì sao đây?” Lý Tòng Hậu cười khổ: “Văn thần võ tướng khắp triều đình, trẫm còn có thể tìm đâu ra một Trấn Viễn tướng quân khác đây?” (đọc tại Nhiều Truyện.com)
Chẳng lẽ…
Lần này, Hoàng đế không đỡ hắn dậy, chỉ từ trên cao nhìn xuống: “Trấn Viễn đại tướng quân, Cẩm Hương bá Diệp Phong dũng cảm g·i·ế·t địch, tuẫn quốc vì nước, truy táng trọng hậu, con trưởng Diệp Nhạc kế thừa tước vị.”
Ai dùng kế? (đọc tại Nhiều Truyện.com)
“Thứ tình nghĩa đồng môn ấy, khiến trẫm cũng cảm động.”
Ngẩng đầu nhìn thấy tâm phúc của Hoàng hậu đang lạnh lùng nhìn mình, nàng sợ đến co rúm cổ lại, lặng lẽ rút lui.
Nếu Hoàng thượng muốn để Tiểu Từ Tướng quân ra trận thì cần gì phải nói câu này? Chỉ cần cùng Lão Hầu gia bàn bạc, chọn ra người có thể cầm binh từ trong hàng con cháu nhà họ Từ, thay Đại tướng quân là được.
Chẳng lẽ…
Cũng coi như báo thù thay Thái tử.
Khi đó nghe xong, hắn đã cảm thấy câu này mang điềm gở, chẳng lành.
Kế gì?
Diệp Phong hai lần bại trận, tiền đồ tan tành, chưa kể còn có thể liên lụy đến vợ con người nhà.
Lão Hầu gia dừng lại một chút rồi tiếp: “Lão thần thấy hai đứa nhỏ đó rất biết chừng mực, phân rõ phải trái. Nói là đến thăm Thanh Sơn rồi sẽ đi ngay, giờ chắc cũng đang trên đường trở về rồi.”
Định Bắc hầu không ngờ Hoàng thượng lại đột nhiên nói vậy, thoáng ngẩn người, hồi lâu mới trả lời: “Tính tình đứa trẻ đó thần cũng hiểu phần nào, là người thà gãy chứ không chịu cong. Cũng coi như là cầu được ước thấy rồi.”
Từ Thanh Sơn sẽ chính danh tiếp quản đại quân, mối thù nhà nợ nước cùng dồn lên, diệt cho Huyền Thiết quân không còn manh giáp.
Nhưng nay y c·h·ế·t trận cũng xem như tuẫn quốc, bảo toàn cả nhà họ Diệp, cũng giữ được khí tiết đại tướng. Chỉ có thể nói: c·h·ế·t có ý nghĩa.
Lý Tòng Hậu trừng mắt nhìn Vương Tử Trừng, giận dữ nói: “Sao trẫm để con cháu nhà họ Từ lần lượt khoác giáp ra trận?”
“Nương nương…” Tâm phúc do dự: “Có cần chọn trong các cô nương họ Vương của chúng ta không?”
Ông không nói tiếp được nữa, chỉ thấy trong lòng như bị bóp nghẹt, nỗi buồn khôn tả cứ dâng trào.
“Hoàng thượng!” Lão Hầu gia nghẹn ngào: “Hoàng thượng thấu hiểu lòng người, lão thần vô cùng cảm kích. Chỉ là nhà họ Từ bao đời trấn giữ cửa ải Đại Tần, bảo vệ bình an cho muôn dân, đó là số mệnh, cũng là vinh quang của họ Từ. Mong Hoàng thượng cho phép!”
Định Bắc hầu xem xong thì biến sắc, kinh hãi: “Hoàng thượng, chuyện này… chuyện này…”
“Nương nương, nương nương, nghe ngóng được rồi ạ!”
“Khải bẩm Hoàng thượng, bọn họ vốn thân thiết với nhau, có vài lời lão thần không tiện hỏi, nhưng những điều nên cảnh cáo thì không thiếu câu nào, nhất là với Tĩnh Bảo.”
“Ngàn vạn lần không được. Nếu chọn trong họ Vương thì tấm lòng tốt của bản cung trong mắt Hoàng thượng sẽ bị giảm giá trị.”
Lý Tòng Hậu thu lại nụ cười, rút từ trong tay áo ra một phong quân báo: “Lão Hầu gia, xem đi.”
Ai ngờ, lời đó đã thành sấm.
Hoàng hậu nghe xong, ngẩn người hồi lâu, gật đầu: “Kế hay.” (đọc tại Nhiều Truyện.com)
Chương 673: Cũng coi như cầu được ước thấy
Tâm phúc “ồ” lên, chợt hiểu ra.
“Lão Hầu gia!” Mặt Lý Tòng Hậu tái nhợt, môi run run mãi mà không nói được lời nào.
“Hoàng thượng, năm xưa Lão Hầu gia dẫn tinh binh trấn giữ cửa ải, trận nào cũng thắng, công phá không ngừng. Thứ tử Từ Bình xuất thân tướng môn, từ nhỏ đã tai nghe mắt thấy, tinh thông binh pháp. Nếu không có người huynh trưởng như ngọc như ngà đi trước, hắn chắc chắn cũng là tướng tài.” Vương Tử Trừng quỳ xuống nói: “Người ta nói đánh hổ phải dựa vào huynh đệ, ra trận phải có cha con. Thần cho rằng phụ tử họ là lựa chọn thích hợp nhất!”
Hoàng hậu cười: “Bản cung hỏi ngươi, khắp thiên hạ, còn ai có uy tín trong quân, được binh sĩ yêu mến hơn người họ Từ?”
Lý Tòng Hậu đột ngột đứng dậy, bước qua bước lại trong điện, giống như dã thú bị vây, nhưng lại không nói rõ vì sao mình không đồng ý.
Tâm phúc nghĩ một hồi, lắc đầu: “Hình như không có.”
“Nương nương muốn làm mối cho Từ tướng quân?”
Đang nghĩ ngợi thì thấy Định Bắc hầu bỗng đứng dậy, vén áo quỳ xuống, nghiêm nghị nói: “Nếu Hoàng thượng không chê lão thần tuổi cao, thần nguyện dẫn theo thứ tử Từ Bình, khoác giáp ra trận, giữ vững giang sơn Đại Tần!”
Cung nữ nhỏ chạy như bay vào điện, vừa định hành lễ đã bị Hoàng hậu đỡ dậy: “Nói nhanh, thế nào rồi?”
Định Bắc hầu gạt tay Hoàng thượng ra, quỳ sụp xuống, dập đầu sát đất, lớn tiếng: “Thần, tạ thánh ân!”
Diệp Phong nhỏ hơn hắn một thế hệ, vẫn thường gọi hắn là “Thúc”.
Vẻ mặt Hoàng hậu dần lạnh đi: “Hơn nữa, người nhà họ Từ cũng không coi trọng con gái nhà chúng ta.”
Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.