Ta Thấy Thám Hoa Thật Duyên Dáng
Di Nhiên
Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.
Chương 670: Cố Trường Bình làm mồi nhử
Trên mu bàn tay nắm kiếm của Lý Quân Tiện nổi đầy gân xanh. Khóe môi hắn cong lên, giữa tiếng sát khí ngập trời, nở nụ cười lạnh lẽo đến rợn người.
Chỉ có kẻ chiến thắng, mới được thấy ánh bình minh ngày mai từ chân trời ló rạng.
Cố Trường Bình nhìn tên nhóc này, đầu đau như muốn nứt ra. Gần đây nó cứ thích cản chân cản tay hắn suốt.
“Thưa gia, có phải chỉ cần chúng ta tung tin phong địa của Hạo Vương bị đại quân Diệp Phong bao vây, thành U Châu lại điều quân tiếp viện cho Diệp Phong thì dân chúng sẽ lập tức nghĩ tới những điều tốt đẹp Vương gia đã làm cho họ bao năm qua?”
Cố Trường Bình càng thêm đau đầu.
Cố Dịch lập tức hiểu ra.
Khí huyết Chương Vũ dâng trào, vừa định mở miệng thì Cố Trường Bình đã giơ tay ngăn lại: “Nhưng cũng không cần lo, sẽ có đường thứ ba tiếp viện cho các ngươi.” (đọc tại Nhiều Truyện.com)
Chương Vũ vốn thông minh tuyệt đỉnh, lập tức tiếp lời: “Tiên sinh nhất định phải dẫn theo một nghìn kỵ, bên cạnh người còn có Kỳ Thần y nữa. Nếu hắn mà xảy ra chuyện gì, cái đầu của ta cũng không đủ để Vương gia chém.”
Trên tường thành, không khí lặng như tờ.
“Bẩm Vương gia, vẫn chưa có.” (đọc tại Nhiều Truyện.com)
“Chúng đã ép tới tận cửa nhà rồi, bản vương sao có thể ngồi trong phủ không ra nghênh chiến!”
Chương Vũ giơ cao đại đao: “Ta đi đây, nếu còn sống sẽ gặp lại!”
Cố Trường Bình nhìn hắn ta, cười: “Đường thứ nhất, do ta làm mồi nhử, dẫn dụ một nửa binh lực trong thành xuất kích.”
“Có thương vong không?”
Cố Dịch lập tức hỏi trước: “Gia, kế của người rất hay, nhưng ta chỉ muốn hỏi một câu, người định dẫn bao nhiêu quân làm mồi nhử?”
Ánh mắt Cố Trường Bình thoáng xao động, nói: “Ta dự định chia quân làm ba đường.”
Nói thừa!
“Tuân lệnh!”
Kỳ Thần y liếc mắt, cười đểu: “Mạng già này không đáng tiền, mạng của Cố tiên sinh nhà ngươi mới quý. Nếu ngươi mà c·h·ế·t, có người sẽ thành quả phụ đấy!”
Ông đây là Thần y, kiếm tiền như nước, mạng quý giá lắm chứ!
…
Lý Quân Tiện đã mặc sẵn chiến giáp, cầm kiếm bước nhanh xuống tường thành, phi thân lên ngựa.
Họ đều là người da vàng, mắt đen. Đều có cha mẹ, vợ con. Đều có quá khứ cay đắng, và giấc mơ tương lai.
“Một khi bắt được mấy vị đứng đầu, chuyện còn lại sẽ dễ dàng hơn nhiều.”
Thị vệ vừa rời đi, lại có người chạy vội đến.
“Đen kịt một mảng, không thấy được tận cùng, ước chừng ít nhất năm vạn!”
Cố Trường Bình nhìn Chương Vũ, ánh mắt sâu thẳm: “Trận này sẽ vô cùng gian khổ và đẫm máu, các ngươi sẽ đối mặt với sự liều c·h·ế·t giữ thành của quân thủ thành.”
Quân Huyền Thiết và đại quân Diệp Phong lao vào nhau.
“Một nghìn kỵ, theo ta đi!” Cố Trường Bình lập tức nhảy lên xe ngựa, giơ tay gọi to: “Một nghìn kỵ theo Chương Vũ đi! Còn lại hai trăm người, theo Cố Dịch! Các huynh đệ, tương lai của đám phản thần tặc tử chúng ta là phá thuyền đoạn hậu, quyết chiến đến cùng, chỉ có thể lấy cái c·h·ế·t mà đổi lấy sự sống!”
Trên tường thành vùng phong địa của Vương phủ, quân Huyền Thiết dày đặc giương cung chờ lệnh.
Khung cảnh chiến trường như vậy, Lý Quân Tiện đã quá quen thuộc. Quen đến mức máu trong người hắn bắt đầu sôi sục không yên.
“Không đủ!”
Nhưng lúc này, hắn vẫn chưa xuất chiến, bởi trong lòng còn một nỗi lo.
Phải rồi, dù quân Huyền Thiết có mạnh đến đâu thì đội bốn của bọn họ cũng chẳng phải tinh nhuệ. Một địch mười còn có thể, một địch trăm thì đúng là nằm mơ giữa ban ngày. Hơn nữa, binh mã trong thành U Châu cũng chẳng yếu.
Cửa thành mở ra, mùi máu tanh xộc thẳng vào mặt, quân Huyền Thiết mặc giáp nặng lao vút qua hai bên hắn.
“Vương gia không được!”
“Vương gia thân phận quý giá, ngàn vạn lần không thể!”
Lão Kỳ lập tức vặn lại: “Ba đường nào?”
Cố Trường Bình nói tiếp: “Trương Kiện, Tạ Quý, Trương Tín đều là quan phụ mẫu mới nhậm chức, trong khi Hạo Vương đã ở Bắc phủ hơn mười năm. Hai bên xung đột, các ngươi nói cán cân trong lòng dân sẽ nghiêng về bên nào?”
Cố Trường Bình bình thản nói: “Bắt được ta có hai lợi ích: Thứ nhất, có thể lập công với Hoàng đế; thứ hai, có thể chặt đứt một cánh tay của Hạo Vương. Lão Kỳ, nếu là ông, ông có muốn thử không?”
Sau khi gáo nước lạnh này dội xuống, ánh mắt mọi người đồng loạt đổ dồn về phía Cố Trường Bình.
“Phái người đi thăm dò tiếp!”
Sắc mặt lão Kỳ lập tức thay đổi, trông chẳng khác nào có người nhét cục chì vào miệng.
Lý Quân Tiện nâng mí mắt đang nhíu chặt, nghiến răng bật ra hai chữ: “Cát! Thành!”
“Tiên sinh!”
Điều khác biệt duy nhất… (đọc tại Nhiều Truyện.com)
“Chưa đủ. Còn phải thêm một câu nữa: Quân Thát Đát nhân loạn tràn vào thành.”
“Năm trăm kỵ binh!”
“Bẩm… Vương gia, đại quân Diệp Phong đã bắt đầu đợt tấn công thứ hai.”
Tên nhóc con này, lại dám lấy mạng mình làm mồi nhử? Mẹ kiếp, chẳng muốn sống nữa à?
Chắc chắn là Diệp Phong nếm được chút lợi, nên dốc toàn lực tấn công.
“Mỗi lần kỵ binh Thát Đát tràn vào, đều là do Hạo Vương dẫn quân Huyền Thiết ra ngăn chặn. Người mà y bảo vệ không chỉ là Bắc phủ, mà còn là thành U Châu. Điều này, thiên hạ đều biết, dân U Châu cũng rõ.”
Lão già này giỏi thật, toàn chọc vào tim hắn.
Từ xa vọng lại tiếng chém g·i·ế·t.
Cố Trường Bình chuyển ánh mắt, nhìn sang Cố Dịch bên cạnh: “Đường thứ ba là chọn ra những binh sĩ tinh nhuệ nhất, võ công cao nhất nơi đây, lập thành một tiểu đội, tìm cách trà trộn vào trong thành, kích động dân chúng và châm lửa khắp nơi, tạo ra hỗn loạn nhân tạo.” (đọc tại Nhiều Truyện.com)
“Gia!” Cố Dịch xoay người lên ngựa, kéo dây cương: “Tiểu Dịch nhất định không phụ sứ mệnh!”
Sau một hồi trầm mặc, Lý Quân Tiện từ từ rút kiếm dài.
Lão Kỳ lại chen lời, hình như nghiện luôn: “Các ngươi cứ giả truyền mệnh lệnh của Hạo Vương, ai chịu hàng, mỗi người trong nhà được phát hai lượng bạc. Có tiền thì ma quỷ cũng nghe lời. Trong phủ U Châu này, ai còn muốn đánh nữa, chẳng phải đều đang đợi bạc của Vương gia sao!”
Lão Kỳ cười nhạt: “Chẳng phải quá rõ ràng sao? Tất nhiên là phải thử rồi!”
“Trong mắt thiên hạ, Cố Trường Bình ta đã c·h·ế·t. Bây giờ đường hoàng xuất hiện ở Bắc phủ, thử hỏi đám người đứng đầu thành U Châu kia có nhịn nổi không?”
Năm vạn người?
“Bẩm Vương gia, c·h·ế·t và bị thương hơn bảy trăm người. Họ nói đại quân của Diệp Phong dường như đã biết đường chúng ta sẽ đi, nên đã đánh áp đảo.”
Chương 670: Cố Trường Bình làm mồi nhử
“Đường thứ ba từ đâu ra?” Chương Vũ buột miệng hỏi.
Vẻ thư sinh nho nhã trên mặt Cố Trường Bình tan biến sạch sẽ. Dù không khoác giáp cầm thương, nhưng trên người hắn lại toát ra một khí thế sát phạt nghiêm nghị.
Cố Trường Bình nhìn ông ta, thản nhiên mỉm cười: “Phần lớn quân thủ thành đều là dân U Châu. Một khi loạn lên, họ vừa phải đối đầu với quân Huyền Thiết tấn công chính diện, vừa lo cho vợ con trong nhà, ắt không còn tâm trí chiến đấu. Lúc ấy, đường thứ ba có thể thẳng tiến đến phủ nha, bắt vua trước để dẹp loạn.”
“Bao nhiêu người?”
“Bên Tiên sinh có tin gì chưa?”
Sắc mặt Lý Quân Tiện lập tức biến đổi.
“Quân Thát Đát vào thành, vậy phải đốt nhiều đám lửa hơn mới được.” Giọng lão Kỳ nghe như thể sợ thiên hạ chưa đủ loạn.
“Nếu vậy, ta sẽ dụ một nửa quân trong thành ra. Đường thứ hai, do Chương đại nhân dẫn quân, tấn công chính diện vào U Châu.”
Lời này vốn đã đầy khí thế, lại thêm dáng vẻ và giọng điệu quả quyết của Cố Trường Bình, khiến người nghe không khỏi máu nóng sục sôi.
Gió mỗi lúc một lớn, tuyết vẫn chưa tan.
Bắt sống Cố Trường Bình, tương lai xán lạn rộng mở, ai còn muốn c·h·ế·t dí ở cái nơi chim không thèm ỉa này, canh giữ một tòa thành cô lập? (đọc tại Nhiều Truyện.com)
“Ngàn người còn lại, theo ta!”
Cố Dịch lẩm bẩm: “Gia, vì sao lại kích động dân chúng?”
“Bẩm… Vương gia, bộ một và bộ ba của quân Huyền Thiết đã rút về.”
Cố Dịch quát lớn: “Quá ít, phải một nghìn kỵ mới được!”
Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.