Ta Thấy Thám Hoa Thật Duyên Dáng
Di Nhiên
Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.
Chương 648: Hai loại rượu không thể uống
Trong phòng, Tiền Tam Nhất ngồi suốt một đêm, lúc này mới đứng dậy, đá nhẹ Đồng Bản đang gà gật trước cửa: “Hầu hạ gia rửa mặt.”
Ôn Lư Dụ liếc hắn một cái, lại quay người đi, nói: “Tử Hoài huynh đệ, dạo này thân thể có ổn chăng? Có một chuyện, ta muốn nói với đệ…”
Thịnh Nhị mở miệng, nhưng không thốt nên lời, đành cố nuốt xuống ngụm khí nghẹn nơi cổ họng.
Thịnh Nhị nhìn hắn đầy khinh thường: “Trên người ông ấy có tất cả một trăm sáu mươi tám mũi tên, chính Kỷ Cương bảo ta rút từng mũi ra. Tiền Trạng nguyên, một trăm sáu mươi tám mũi tên, so với hai vạn hai ngàn lượng bạc, chắc là đau hơn một chút đấy!”
“Trước khi c·h·ế·t, Thịnh Vọng đã rút ta ra khỏi vụ việc. Tuy ta không sao, nhưng ít nhiều vẫn bị liên lụy, e rằng chức Phủ Trấn khó mà giữ được.”
Gõ cửa, mở cửa, tiến vào thư phòng.
Nàng quay đầu nhìn Đoạn Cửu Lương.
Thấy khuyên can không được, Đoạn Cửu Lương đành nghiến răng: “Nhị gia bảo trọng!”
Tiền Tam Nhất từ dưới đất đứng dậy: “Ta phải tỉnh táo đợi hắn trở về.”
“Còn Nhị gia? Nhị gia thế nào?”
Đoạn Cửu Lương trong lòng kinh hãi, tim đập thình thịch, nhưng thần sắc vẫn vô cùng bình tĩnh, nói: “Bảo toàn toàn bộ lực lượng, phóng hỏa, bỏ đảo, nhân lúc hỗn loạn trốn thoát!”
Tiền Tam Nhất thành thật nói: “Từ lúc Nhị gia bị người gọi đi, ta thức trắng cả đêm, rốt cuộc có chuyện gì xảy ra?”
“Nhị gia, Nhị gia, Nhị gia?”
“Vâng!”
Tựa như vạn mũi dao găm đồng loạt đâm thẳng vào tim, trái tim như bị nghiền nát thành bùn máu, Thịnh Nhị đau đến mức xương cốt cũng răng rắc vang lên, đầu óc choáng váng, gọi hấp khó khăn.
“Còn ngươi?” Tiền Tam Nhất lo lắng hỏi.
Ôn Lư Dụ giơ tay chỉ: “Chén kia là của Đoạn Cửu Lương. Hắn phóng hỏa thiêu rụi cả hòn đảo, nhân lúc hỗn loạn mà đào thoát. Trước khi đi còn nổi lòng tốt, ghé thăm ta. Ta cùng hắn cạn ba chén, coi như tiễn biệt. Giờ này chắc hắn đang trên đường tới Bắc phủ rồi.”
Tới gần hiệu bạc, hắn ngoái đầu nhìn, thấy không ai theo sau, bèn lẻn vào một ngõ nhỏ.
“Đừng gì? Đừng báo thù? Hay đừng quay lại Cẩm Y vệ?”
“Thân phận của Nhị gia chưa rõ có bị lộ hay không. Chi bằng nhân lúc hỗn loạn này, mau trốn đi.”
Hơi thở của Thịnh Nhị phả thẳng vào mặt Tiền Tam Nhất, sắc mặt nàng còn trắng hơn cả lúc mới bước vào.
Y rót cho mình một chén rượu, cầm trên tay: “Con người ấy, một là không được uống rượu bi thương, hai là không được uống rượu tiễn biệt đều dễ say. Ngươi có muốn uống một chén không?”
“Khó mấy cũng phải viết!”
Chưa kịp để sự kinh hoảng dâng lên, từ trong bóng tối bỗng có một bàn tay thò ra, kéo mạnh nàng lại.
Tiền Tam Nhất chấm mực đầy bút: “Chữ của ta cũng tạm được, tiên sinh xem hẳn sẽ hài lòng.”
Tiền Tam Nhất đứng trước bàn, nhìn hai chén rượu đặt trên bàn, hỏi: “Ôn đại ca đang uống rượu với ai thế?”
Khi ánh sáng đầu tiên le lói nơi chân trời, lửa tắt, mưa ngừng, tòa lầu xa hoa lộng lẫy khi xưa giờ chỉ còn là tường đổ ngói vỡ, khói đen cuồn cuộn.
Rửa mặt xong, Tiền Tam Nhất thong thả một mình dạo bước lên phố.
“Không rõ, ta cũng đang chờ tin.” (đọc tại Nhiều Truyện.com)
“Đi xem sao, có chuyện gì vậy?”
“Đi gặp Nhị gia.”
“Thịnh Nhị!” Tiền Tam Nhất nghiến chặt răng, gần như gãy cả hàm: “Ngươi có biết…”
Trong tai Thịnh Nhị vang lên tiếng ong ong, ngoài tiếng tim mình đập dồn dập, nàng chẳng còn nghe thấy gì nữa.
“Đảo chủ, quyết định đi!” (đọc tại Nhiều Truyện.com)
Nàng quá hiểu con người Thịnh Vọng, vào thời khắc then chốt nhất định sẽ tự rút lui khỏi ván cờ. Hơn nữa, sống phải thấy người, c·h·ế·t phải thấy xác, nàng phải tiễn hắn đoạn đường cuối cùng.
“Ta đã dò hỏi rồi, hắn đang theo Cẩm Y vệ vớt xác.”
Ôn Lư Dụ nhường chỗ, thong thả bước đến bên cửa sổ, nói: “Ta và hắn quen biết hơn mười năm, thư từ qua lại vô số, nhưng duy chỉ bức thư này là khó viết nhất.”
Thịnh Nhị người ngợm bụi bặm bước vào, lạnh lùng nói: “Xác đã tìm được. Kỷ Cương cho rằng mọi việc ở Giang Nam đều do Thịnh Vọng thao túng, tưởng mình lập đại công. Sáng mai sẽ khởi hành về kinh, mang cả xác về.”
Tiền Tam Nhất chống hai tay lên bàn, trừng mắt nhìn Ôn Lư Dụ, giọng khản đặc: “Còn sống hay đã c·h·ế·t?”
“Ta sẽ không sao!”
Tiền Tam Nhất xông tới: “Nghe ta, ngàn vạn lần đừng…”
Thịnh Nhị l**m đôi môi khô nứt: “Việc thất bại, ta nhận mệnh; việc thành công, ta chỉ cần đầu của Kỷ Cương.”
Xác c·h·ế·t, máu tươi, đoàn người hoảng loạn bỏ chạy…
Ôn Lư Dụ kinh ngạc nhìn hắn: “Nhị gia?”
Hai chữ ấy, Thịnh Nhị cắn mạnh đến mức máu trào đầy miệng, gần như dốc hết sức lực mới có thể đứng vững, từng bước một đi ra ngoài. (đọc tại Nhiều Truyện.com)
Chương 648: Hai loại rượu không thể uống
“Sáng mai ta theo Cẩm Y vệ hồi kinh. Nếu ngươi muốn ta che chở…”
Ra quân rồi?
Sắc mặt Tiền Tam Nhất lập tức trắng bệch như tờ giấy.
“Vâng!”
“Cần chứ. Uống rượu nhiều quá, viết chẳng ra chữ nữa.”
“…”
Lúc này, Thịnh Nhị vừa lục soát xong một viện, bất chợt thấy ánh lửa bốc lên rực trời từ trung tâm đảo, trong lòng chấn động.
“Ta theo ngươi về kinh!”
“Ồ?”
Tiền Tam Nhất: “…”
“Là ta, Nhị gia!”
Vừa dứt lời, lại thêm vài chỗ bốc cháy dữ dội.
Thịnh Nhị gằn từng chữ.
“Bớt nói nhảm đi, cần hay không cần?”
Thị vệ vừa định xoay người rời đi, chợt thấy Đoạn Cửu Lương quay vào trong đảo, vội vàng chặn lại: “Đảo chủ, người đi đâu vậy?”
Thịnh Nhị bất ngờ hất hắn sang một bên, bước đến trước mặt Ôn Lư Dụ, khản giọng: “Làm phiền chuyển lời đến Cố Trường Bình, chuyện tạo phản tính một phần cho ta.”
“Đoạn Cửu Lương?”
Tại sao?
Đêm mưa, ánh lửa, binh lính mang đao s·ú·n·g…
“Bảo trọng!”
“Đoạn Cửu Lương!” Ánh mắt nàng dần sáng lên, giọng khản đặc: “Ta không đi, ngươi đi đi!”
“Nhị gia?” Đoạn Cửu Lương nôn nóng đến mức mí mắt giật liên hồi. (đọc tại Nhiều Truyện.com)
Không biết Cố Trường Bình sau khi biết chuyện, có tức đến mức thổ huyết hay không.
“Nhị gia, xảy ra chuyện rồi. Trên mặt hồ có hàng trăm chiếc thuyền đang tiến về đảo, toàn bộ đều là binh vệ của phủ Lâm An.”
Tiền Tam Nhất thấy tay cầm bút của y run lên không ngừng, bèn hỏi: “Để ta viết cho?”
“Còn tiêu dao tự tại gì nữa?”
Cùng lúc ấy, tại Tĩnh phủ, bọn hạ nhân đã dậy quét dọn sân viện.
Ôn Lư Dụ ném chén rượu xuống, cầm bút bắt đầu viết thư.
Đoạn Cửu Lương vội nói: “Ta đoán Nhị gia cũng bị giấu chuyện. Nhị gia được phái đến đây chỉ là cái cớ. Nếu ta đoán không lầm, trên bờ đã có mai phục. Họ… chắc là đã gặp chuyện.” (đọc tại Nhiều Truyện.com)
Đôi mắt Ôn Lư Dụ hơi đỏ, thở dài: “Không thể ngờ được, Kỷ Cương tâm cơ thâm sâu đến mức khiến người ta giận sôi, vận khí lại còn quá tốt, khiến người khác chỉ biết ngưỡng mộ. Họ c·h·ế·t đúng là quá oan uổng.”
Một hạt gạo nuôi trăm loại người, nghe câu ấy, Ôn Lư Dụ cũng không lấy làm lạ, giờ này y còn việc quan trọng hơn phải làm: gửi tin về Bắc phủ.
Thịnh Nhị trong cơn run rẩy gắng gượng cất tiếng: “Thù g·i·ế·t thúc phụ, không đội trời chung. Không c·h·ế·t không thôi, không c·h·ế·t không thôi.”
Ôn Lư Dụ nói một câu, Tiền Tam Nhất viết một câu. Khi vừa viết xong chữ cuối, cánh cửa bị ai đó đạp tung.
Ôn Lư Dụ ngẩng đầu, kinh ngạc: “Mắt ngươi sao còn đỏ hơn cả mắt ta?”
Ôn Lư Dụ ngẩng đầu cười: “Trạng nguyên lang hôm nay hơi khác đó nha!”
“Không!”
Y mở mắt: “Cả thuyền gồm mười bốn người, không ai sống sót.”
Ôn Lư Dụ nhắm mắt lại, yết hầu chuyển động mấy lần, rồi nói: “Kỷ Cương bày mưu, kêu Thịnh Nhị lên đảo khám xét. Thịnh lão đại và Cố Ấu Hoa lập tức xuống thuyền rời đảo, không ngờ trúng kế, bị phục kích.”
Tiền Tam Nhất vội đứng dậy, bước tới gần: “Thế thì dứt khoát nhân cơ hội này cởi luôn lớp da quan lại ấy, chẳng phải tiêu dao tự tại hơn sao?”
“Thịnh Nhị!”
Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.