Ta Thấy Thám Hoa Thật Duyên Dáng
Di Nhiên
Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.
Chương 638: Đừng dọa cá chạy mất
Mặt Tiền Tam Nhất tái mét.
Chương 638: Đừng dọa cá chạy mất
Còn thâm hiểm giảo hoạt… thì gương mặt kia lại quá non nớt.
“…”
Thịnh Nhị cười nhạt trong lòng, nhưng mặt lại hiện chút cảm động: “Đa tạ lão đại.”
Không khí, ngưng trệ trong chớp mắt.
Cẩm Y vệ lao thẳng đến nha môn phủ Lâm An.
“Vâng. Lục phu nhân ra mặt giảng hòa cả nửa ngày cũng không xong, đành để Tĩnh Thất gia đi theo Cao Triều ra Biên Sa một chuyến.”
Ban ngày đi dạo khắp trong ngoài Tĩnh phủ một vòng.
Thịnh Nhị đáp gọn: “Ta quen đi lại một mình rồi.”
Cái nốt ruồi đó… sao lại mọc đúng chỗ ấy chứ? (đọc tại Nhiều Truyện.com)
“Bản tính trời sinh vốn lãnh đạm!”
“Rất nhanh thôi!”
Khinh hắn nhỏ ư?
Ai mẹ nó là huynh đệ với ngươi chứ!
“Cả đêm, ngươi nghiến răng hai mươi hai lần, nói mớ năm câu, trở mình hơn bốn mươi lần, sáng còn xì hai cái.”
Thịnh Nhị: “Ở lại Tĩnh phủ, ăn chực nằm chờ.”
Thịnh Nhị thản nhiên nói: “Vả lại, làm nghề của chúng ta, tốt nhất vẫn nên ít qua lại, khỏi bị người nghi ngờ.”
Thịnh Nhị đang đứng ở cửa, thấy Kỷ Cương lập tức ôm quyền chào: “Lão đại, tri phủ Lâm An đã chờ sẵn bên trong, mời vào.”
“Không dám nhận!"
Tĩnh Thất gia kia cũng thật hồ đồ, vậy mà lại…
“…”
Thấy Lục thị mệt mỏi, Tiền Tam Nhất mới trở về viện mình, ngâm mình tắm nước nóng thật thư thái, rồi nằm lên giường, nhưng lại chợt bật dậy, nằm rạp xuống mép giường ngó vào gầm.
Thịnh Nhị trầm mặc một lúc, rồi nói: “Thật ra hôm qua cũng không phải không có thu hoạch gì, Tĩnh phủ hôm đó rất náo nhiệt.”
Kỷ Cương nghe ra trong lời có oán thầm, nhưng mặt mày vẫn chẳng chút xấu hổ.
Phải nói, thuốc mỡ Thịnh Nhị đưa quả thực có hiệu nghiệm, qua một đêm đã giảm sưng, đi lại cũng nhẹ nhàng hơn hẳn.
Đúng lúc này, cửa sổ “két” một tiếng mở ra.
Gầm giường im lặng chốc lát.
Tiền Tam Nhất lập tức cứng đờ.
Mặt Thịnh Nhị lạnh tanh, nhảy vào phòng, xoay người đóng cửa sổ, không nói một lời lập tức chui xuống gầm giường.
Đường đường là Trạng nguyên, người ta ví như tiên trên trời, sao lại có thể xì hơi được chứ?
Gầm giường lại lặng thinh một lúc.
“Này Thịnh Nhị, ngươi…”
Chẳng phải để Thịnh Nhị chê cười sao?
“Ta sợ ma tìm ta.”
Một lúc lâu.
“Cao Triều và Tiền Tam Nhất không rõ vì sao đánh nhau một trận lớn. Cao Triều ép Tĩnh Thất theo hắn ra Biên Sa, nói là để tránh xa Tiền Tam Nhất.”
Vậy nên… nàng bị tiếng xì hơi của hắn đánh thức?
Thật ra dù không có Lục thị căn dặn, Tĩnh Nhược Tụ cũng chẳng dám thất lễ với bạn thân của A Bảo.
Kỷ Cương thu lại biểu cảm: “Chuyện Cao Triều và Tĩnh Thất đi Biên Sa, mau mật báo về kinh.”
Hắn nhớ rất rõ nhận xét mình dành cho người này: “Kẻ này nếu không phải chí hiếu chí thân thì là lão hồ ly thâm hiểm.”
Tĩnh Thất và Cao Triều vừa đi, Tiền Tam Nhất lập tức thấy trống trải, chán chường.
“Lão đại!”
Lẽ ra lần này không nên mang Thịnh Nhị theo, nhưng sau vụ Cố Trường Bình, hắn lại sinh lòng đề phòng y.
Tiền Tam Nhất lập tức phấn khởi, trở mình hỏi: “Nhị gia, phần thưởng bao nhiêu vậy? Ta phối hợp thế này cũng nên chia ta một ít chứ?”
Vậy vừa rồi hắn thấy chiếc xe ngựa Tĩnh phủ đi qua, bên trong là Tĩnh Thất và Cao Triều?
Tiền Tam Nhất che mặt than dài, mất mặt quá đi mất!
Lục thị gọi Tĩnh Nhược Tụ đến, căn dặn đủ điều, bắt nàng phải tiếp đãi Tiền công tử chu đáo, tuyệt đối không được chậm trễ.
Mục đích thật sự hai người kia đến Biên Sa, không phải lúc này hắn có thể rảnh tay điều tra. Cứ để Hoàng thượng tự mình quyết định vậy!
Tiền Tam Nhất mới nhớ lại, đêm qua sợ nàng bị lạnh, mình còn hùng hồn nói một câu: “Nếu tiền gia ta có mệnh hệ gì, làm ma cũng không tha cho ngươi!”
Ánh mắt khinh bỉ kia là ý gì?
Không nói lời nào là ý gì chứ?
“Tắt đèn!”
Muốn ngăn y giẫm lên đầu mình leo lên thì chỉ còn cách đem y theo sát bên mà trông chừng.
“Kể nghe thử xem!”
Tiền Tam Nhất thở phào.
“Đa tạ ngươi nhé!” Hắn nghiến răng.
Hắn ở lại Tĩnh phủ, ngoài làm mồi nhử ra, còn có nhiệm vụ là dỗ dành Lục thị, để bà bớt nhớ Tĩnh Thất. (đọc tại Nhiều Truyện.com)
Ngay lúc đó, Thịnh Nhị chui ra từ gầm giường, không nói lời nào, đẩy cửa sổ, tung mình nhảy lên tường.
“Ngươi chắc chứ?”
“Người đâu!”
Vốn đã giỏi nịnh nọt, lại khéo dỗ dành người, Tiền Tam Nhất khiến Lục thị cười đến không ngậm được miệng, sắc mặt cũng tốt hơn mấy phần.
“Câm miệng, đừng dọa cá chạy mất.” (đọc tại Nhiều Truyện.com)
Hắn đưa tay thọc vào quần, gãi mạnh vài cái.
Từ Lâm An đến Biên Sa, không dưới ngàn dặm, hai người này chỉ mang một chiếc xe ngựa, cùng vài ba thị vệ, chẳng phải là đi tìm c·h·ế·t à?
Chí hiếu chí thân, hắn không tin.
“Không đúng! Tại sao ta lại thấy mất mặt chứ?” Tiền Tam Nhất lẩm bẩm.
Tiền Tam Nhất hít sâu hai hơi, nghĩ đến chuyện nàng từng giúp hắn bôi thuốc mỡ, thôi thì… nhịn!
Kỷ Cương cười mà không cười: “Nhị gia tính tình thế này, xem ra không hợp với người ta lắm?”
Kỷ Cương liếc Thịnh Nhị một cái, hỏi: “Thịnh Phủ Trấn đã vào phủ Lâm An khi nào thế?”
Một nam nhân tráng kiện, ăn ngũ cốc tạp lương, sáng dậy xì hơi chẳng phải chuyện thường sao? Chớ nói là xì hơi, ta đây mỗi sáng còn dương trượng mà dậy nữa là!
“Có tra được gì không?” (đọc tại Nhiều Truyện.com)
Thịnh Nhị: “…”
“Trời lạnh đến thấu xương, nên chỉ rúc trong khách đ**m không ra ngoài, mọi chuyện đợi lão đại đến rồi hẵng nói.”
Kỷ Cương cau mày: “Vậy Tiền Tam Nhất thì sao?”
“Ra Biên Sa?”
Không có ai!
Hắn cười nhạt: “Để Nhị gia chịu thiệt rồi, bên ngoài mát mẻ trong lành, ra đó ngủ đi.”
Kỷ Cương hài lòng gật đầu: “Chuyện Giang Nam, còn phải nhờ Nhị gia bỏ thêm chút sức.”
Kỷ Cương hạ giọng, dỗ dành: “Nhị gia nói vậy chẳng phải khó nghe sao, vị trí Tả Phủ Trấn này, ta sớm đã để dành cho ngươi. Lần này để ngươi theo là để hai ta đồng lòng hợp sức.”
Một bên cho người may mấy bộ áo quần mới cho Tiền Tam Nhất, một bên lại sai người lên trang trại lấy chút đồ ăn tươi ngon về.
Tiền Tam Nhất bĩu môi nghĩ: Nếu không vì ngươi là ân nhân cứu mạng ta, chỉ riêng cái kiểu coi trời bằng vung này của ngươi, đừng mơ ta cho ngươi ngủ dưới gầm giường! (đọc tại Nhiều Truyện.com)
“Ngại quá, ta gãi ngứa thôi.”
Tiền Tam Nhất co một chân lại, trong lòng không hiểu sao bức bối, lý trí bảo hắn nên đi ngủ, nhưng trong đầu cứ lặp đi lặp lại hình ảnh nốt ruồi son trên vành tai trắng nõn kia.
Nến tắt, trong phòng tĩnh lặng.
Sáng nay vừa mở mắt, hắn đã chổng mông xì ra mấy tiếng “phụt”, xong rồi mới chợt nhớ ra dưới gầm giường còn có người, hơn nữa là một nữ nhân dọa hắn xanh cả mặt.
Bên cạnh có một Cẩm Y vệ chen lời: “Thịnh Phủ Trấn không bằng đi cùng bọn ta, trên đường cũng tiện chăm sóc nhau.”
Tiền Tam Nhất hơi đảo mắt, mặt không đổi sắc kéo chăn phủ qua nửa th*n d***.
Chiều tối, Tiền Tam Nhất dùng bữa với Lục phu nhân.
Cao Triều này vốn là công tử hoàng tộc sống trong nhung lụa, nào biết Biên Sa khổ sở cỡ nào.
“Chắc!”
Hai chữ lạnh tanh, khiến Tiền Tam Nhất có cảm giác mình bị xem nhẹ ghê gớm.
“Hôm kia ghé nghỉ một đêm ở phủ Hải Ninh, cũng mới đến hôm qua thôi.”
Ánh mắt Kỷ Cương nheo lại, chợt nhớ đến hôm Tĩnh Thất xông vào hoàng cung chịu tội, rồi lại đi Mật Thư Đài.
Tên nhóc này ra tay tàn độc, lại kiệm lời.
“Đêm hôm khuya khoắt thế này, cá khi nào mới cắn câu nhỉ?” Tiền Tam Nhất buột miệng.
Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.