Ta Thấy Thám Hoa Thật Duyên Dáng
Di Nhiên
Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.
Chương 631: Thế gian này thật phức tạp
Thịnh Nhị chẳng buồn trả lời: “Chưởng quầy, hai lượng thịt bò, hai món xào, một bình rượu ấm, hai bát cơm.”
Tiền Tam Nhất cười giả lả, dè dặt dò hỏi: “Nhị gia xuống phương Nam lần này là vì việc riêng… hay công vụ?”
Một đoạn đường mất một khắc, y kéo lê suốt nửa canh giờ.
Đôi mắt vốn đã hẹp dài, giờ càng thêm sắc lạnh.
Đến nước này rồi còn luyến tiếc với chả không luyến tiếc gì nữa. Có thể chạy được một người là quý một người!
Tiền Tam Nhất nuốt khan một cái.
Kẻ định đánh gãy chân y vừa rồi căn bản là cùng phe với Thịnh Nhị, chẳng qua một đứa đóng vai ác, một đứa đóng vai hiền, diễn vở song tấu thôi.
“Trùng hợp thôi.”
Trời ơi!
Tính toán kỹ lưỡng như thế, không phải là để tạo ra “trùng hợp” sao?
“Thằng nhỏ này thật biết nói chuyện!”
“Công vụ.” (đọc tại Nhiều Truyện.com)
Rõ ràng là đang diễn trò!
Những chuyện xảy ra sau đó vô cùng hỗn loạn.
Tiền Tam Nhất: “…” Keo kiệt thế?!
“Thất gia đang ở đâu, đưa ta đi gặp hắn!” Giọng điệu của Thịnh Nhị lạnh tanh.
“Gia ơi, ngài không sao chứ!” Đồng Bản lo đến bật khóc.
Gì vậy?
“Có ngay!”
Thịnh Nhị cho rằng Tiền Tam Nhất đã biết thân phận mình, cũng không suy nghĩ nhiều.
Tiền Tam Nhất khoác vai nó: “Ngươi mau quay về báo cho Thất gia, bảo hắn và mỹ nhân…”
Thời gian như bị ai đó ấn tạm dừng.
“Đi theo!” Thịnh Nhị ném lại hai chữ, xoay người bỏ đi. (đọc tại Nhiều Truyện.com)
Chuyện này sao trách ta được?
Tiền Tam Nhất muốn khóc không ra nước mắt.
Y mơ hồ ngẩng lên nhìn về phía Thịnh Nhị.
Chẳng lẽ Thịnh Nhị đã biết chuyện Tĩnh Thất tạo phản, giờ đến bắt người?
“Tam Nhất! Tiền Tam Nhất!”
Một bàn tay vươn tới, nhẹ nhàng kéo về phía trước.
Nói tới đây, Tiền Tam Nhất bỗng bóp mạnh vai Đồng Bản, đau đến nỗi thằng nhỏ suýt kêu thành tiếng.
Thịnh Nhị nhìn y, ánh mắt lạnh lẽo như băng vụn, như thể đang nhìn một kẻ ngốc.
Y ngẩng đầu lên, nhìn thấy mặt Thịnh Nhị dưới ánh nến nhảy nhót ửng lên sắc đỏ, ánh mắt rũ xuống, lạnh băng bật ra hai chữ: “Chán sống!”
“Mau đi đi, càng nhanh càng tốt, phải nhanh đấy!” (đọc tại Nhiều Truyện.com)
Dù ánh mắt ấy mỏng và lạnh như gió đêm vô hình, nhưng Tiền Tam Nhất lại cực kỳ nhạy bén, lập tức nhận ra điều gì đó.
Tiền Tam Nhất hoàn toàn không nghe thấy gì.
Tiền Tam Nhất theo phản xạ hỏi: “Sao ngươi biết hắn ở phủ Hải Ninh?”
Hắn đỏ hoe mắt nhìn chủ tử, cắn răng, hít sâu một hơi: “Gia, tiểu nhân đi ngay, ngài phải cẩn thận đấy.”
Đồng Bản tiến tới: “Gia?”
Tiền Tam Nhất đau tới nhe răng trợn mắt.
Tiền Tam Nhất: “Lúc ấy, ngài xuất hiện thật đúng lúc, ta đúng là may mắn, nào, mời ngài một ly, cảm tạ Nhị gia cứu mạng.”
Người trong khách đ**m, ngoài khách đ**m đều sững lại.
Tiền Tam Nhất loạng choạng vài bước, suýt nữa ngã nhào mới đứng vững lại được.
Chớp mắt, y bỗng hiểu ra bọn họ không nỡ bỏ lại y!
Hắn… lại là người của tiên sinh?
Là đến bắt Tĩnh Thất thật!
“Trời ơi!”
Món ăn mang lên, Thịnh Nhị lập tức động đũa. Cách ăn không đến mức tệ, nhưng cũng chẳng tốt đẹp gì, cứ như hổ đói nuốt mồi.
Bị quăng úp mặt xuống đất, đúng kiểu c·h·ó ăn bùn!
Thịnh Nhị lạnh lùng liếc Tĩnh Bảo một cái, vén áo đi thẳng lên lầu hai.
…
Tiền Tam Nhất bĩu môi. Y phải tranh thủ kéo dài thời gian cho Tĩnh Thất và mọi người.
Tiền Tam Nhất cười nịnh với Thịnh Nhị: “Có Nhị gia ở đây, cẩn thận gì chứ. Nhị gia, ta với ngài cùng đi nhé!”
Con mẹ nó chứ, Tiền gia ta liều với c·h·ó săn Cẩm Y vệ này!
Tiền Tam Nhất choáng váng nghĩ vậy ra là hiểu lầm.
“Tĩnh Thất, mời đi nói chuyện riêng.”
Tiền Tam Nhất giật bắn cả mình. Đó chẳng phải là giọng của Tĩnh Thất sao?
Ta chỉ ôm nàng một cái thôi mà?
Tĩnh Thất còn rất nhiều việc phải làm. Dù thế nào, y tuyệt đối không thể để thằng nhãi này bắt được hắn.
Tiền Tam Nhất giơ tay, lặng lẽ gỡ miếng thịt bò khỏi trán.
Tiền Tam Nhất cười nhạt trong bụng nhưng mặt ngoài vẫn tươi tỉnh: “Đồng Bản, lại đây!”
Sao hắn lại tự chui đầu vào lưới?!
Nhưng có một người động.
Thịnh Nhị quay đầu lại nhìn, y lập tức nhăn nhó kêu: “Nhị gia lượng thứ, ta què rồi, không đi nhanh nổi… ái dà, đau c·h·ế·t ta!”
Với lại, người này tìm Tĩnh Thất làm gì?
Tiền Tam Nhất nghi hoặc nhìn người trước mặt, đầu óc quay như chong chóng. Đúng lúc này, Thịnh Nhị tiến lên một bước, đuôi mắt hơi nhướng, vẽ ra một đường cong hờ hững.
Tiền Tam Nhất vịn tường, nhảy lò cò, cố tình đi thật chậm. (đọc tại Nhiều Truyện.com)
Mỹ nhân: “Ai da, chuyện gì đây? Tự tàn sát nội bộ à?”
Chương 631: Thế gian này thật phức tạp
“Chạy mất rồi.”
Thịnh Nhị khoanh tay sau lưng, khóe môi nhếch lên, kiêu ngạo nhìn lại y.
Nếu không, sao Thịnh Nhị lại “tình cờ” cứu y đúng lúc như thế?
Hắn là người của tiên sinh?
“Chân ta bị trẹo, đi không nổi. Hay để Đồng Bản quay về báo tin đi. Nhị gia ngài ở khách đ**m nào? Nếu không xa, bọn ta chờ Thất gia đến đó.”
“Ngươi ở chỗ này? Đây mà là chỗ cho người ở à?!” Tiền Tam Nhất bắt đầu bịa: “Nếu Nhị gia không chê, sau này ở cùng bọn ta luôn đi, ta bảo Thất gia mở cho ngài một gian thượng phòng.”
Ta biết ngay mà!
Ta có nói chưa?
Cứ chán ghét đi!
Là đàn ông thật à?
“Bảo người hầu của ngươi đi nhanh lên.”
“Nhị gia, ta cũng chưa ăn gì…”
Thân thủ tốt thế, lộn một vòng, thi triển khinh công cái là biến mất.
Còn nữa…
Ánh mắt Thịnh Nhị tràn đầy chán ghét.
Chỉ đôi ba câu là đủ đoán ra tám chín phần, Tiền Tam Nhất vừa ăn vừa nghĩ kế giữ chân tên này sau bữa ăn.
Tĩnh Thất vội vàng đỡ Tiền Tam Nhất dậy thì thầm bên tai y: “Tam Nhất, Thịnh Nhị là người của tiên sinh, hắn luôn âm thầm giúp đỡ tiên sinh. Lúc các ngươi ở trong lao mà không mất cọng tóc nào, đều nhờ hắn.”
Sao tự dưng gia nhà mình lại đứng đơ ra giữa một đống thức ăn, trán còn dán miếng thịt bò?
Ánh mắt nàng sắc như dao, khóe môi cong lên mang theo vẻ giễu cợt, khinh miệt.
Câu hỏi của ta ngốc lắm sao?
Ta làm sao mà biết cái thế gian này… lại phức tạp đến thế?!
Thịnh Nhị nhìn gương mặt kề sát như keo của y, sắc mặt dần nứt ra, đồng tử co rút, tay luồn ra sau lưng Tiền Tam Nhất, kéo một cái, quăng mạnh xuống đất.
Mỹ nhân ngớ người.
Tiền Tam Nhất: “Kẻ vừa nãy định đánh gãy chân ta, Nhị gia có đuổi theo được không?”
Tiền Tam Nhất lập tức lật tung bàn, nhân lúc Thịnh Nhị chưa kịp phản ứng thì lao tới, ôm chặt lấy nàng, lớn tiếng hét: “Tĩnh Thất, mỹ nhân! Các ngươi đừng lo cho ta, mau chạy đi, chạy mau!!”
Nhưng nếu là hiểu lầm… tại sao lại ném ta?
Tốt lắm, ta cũng bị ngươi liên lụy rồi!
Mỹ nhân vỗ đầu: “Nhớ rồi, ta định nói, mà hắn không chịu nghe!”
Tĩnh Bảo thấy sắc mặt nàng rất nghiêm trọng, chưa kịp trấn an Tiền Tam Nhất đã vội vàng chạy theo.
Con mẹ nó, mất mặt c·h·ế·t đi được!
“Chắc chắn rồi.”
Ta chưa nói sao?
Đồng Bản theo Tiền Tam Nhất từ nhỏ, chủ tớ tâm ý tương thông.
Y lại sinh ra một suy đoán khác:
Thân phận của kẻ này là Cẩm Y vệ, tai mắt trải rộng khắp Đại Tần, đến cả chuyện Lục công tử đơn phương Thất gia cũng nắm rõ rành rẽ…
Cao Triều khựng bước, lườm Tiền Tam Nhất một cái như dao:
Nghĩ tới chuyện đó, lòng y bỗng nặng trĩu. (đọc tại Nhiều Truyện.com)
Sao mặt nàng lại đỏ?
Cao Triều xoa mũi, vừa định đi theo thì Thịnh Nhị quay đầu, nhếch mép cười nhạt: “Ta bảo Tĩnh Thất, chẳng lẽ ngươi nghe không hiểu tiếng người?”
“Thêm một bát cơm.”
Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.