Ta Thấy Thám Hoa Thật Duyên Dáng
Di Nhiên
Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.
Chương 628: Mất mặt thật rồi!
Tĩnh Bảo mỉm cười: “…” Tần Sinh là người thật thà, cô nương nhà họ Văn có phúc thật.
Tĩnh Bảo: “Tân nương tử đâu rồi!”
Cao Triều: “Cháu nội à, yên tâm đi, chân ta chắc chắn không hôi bằng miệng ngươi đâu!”
“Vào được Mật Thư đài thì có gì ghê gớm, cuối cùng cũng chỉ là công cốc!”
Luận võ nghệ… ừm, Từ Thanh Sơn không tới, nhưng Tiểu Thất, Tiểu Cửu, A Nghiễn đều có mặt.
Mất mặt lớn rồi!
Đám đàn ông đang tụ lại trước cổng nhà họ Văn lập tức ngoan ngoãn nhường ra một lối.
Tay Uông Tần Sinh run run, quay đầu nhìn ba người phía sau, rồi mới bước lên một bước, cẩn thận vén lên chiếc khăn đỏ chói mắt kia.
Hai người liếc nhìn nhau, rồi cùng nghiêng người uống cạn.
Ba người cùng quay đầu nhìn, hóa ra là một gã trung niên mặt dài mỏ nhọn, dáng vẻ chẳng ra gì. (đọc tại Nhiều Truyện.com)
Uông Tần Sinh tối sầm mặt mày, hận không thể tìm cái hố chui xuống.
Cả phòng cười rộ lên, tiếng cười vang như muốn bể nóc nhà.
Người đứng xem: “…”
Cao Triều vui vẻ reo lên: “Cướp dâu nào!”
Tiền Tam Nhất cụp mắt, mày hơi chau lại: “C·h·ế·t tiệt, một kẻ ham tiền như ta, sao tự nhiên cũng muốn có ngày ấy vậy cơ chứ?”
Kết cục của Uông Tần Sinh đã được định sẵn từ khoảnh khắc này, về sau sẽ không còn nhiều đất diễn, chỉ thỉnh thoảng xuất hiện làm nền. Ta thực ra rất thích kiểu đàn ông như vậy: nhút nhát, xuôi theo dòng, không thông minh, tính cách hay làm vừa lòng người, nhưng thật sự hợp làm trượng phu trong nhà.
Chương 628: Mất mặt thật rồi!
Mặt Uông Tần Sinh lập tức hồng hào trở lại, lưng cũng thẳng hơn hẳn.
Uông Tần Sinh thở dài một hơi thật dài, nhìn cánh cổng son không xa, gọi lớn một tiếng: “Huynh đệ, đến nhà họ Văn rồi, chúng ta đi đón dâu thôi!”
Đám người vừa xì xào khi nãy nghe nói “đánh c·h·ế·t”, lập tức co giò chuồn lẹ.
Tiền Tam Nhất: “Giờ ta chỉ muốn chửi người, nhưng không muốn chửi ngươi!”
Uông Tần Sinh đứng ngẩn ra, không biết bước tiếp theo phải làm gì.
Ồ, lại còn có kẻ dám đáp trả, là tên nào vậy?
Bà nói vài lời chúc phúc, nhanh nhẹn vấn hai lọn tóc lại với nhau, bọc bằng vải đỏ, nhét dưới gối.
Xong rồi!
Có người lấy đậu phộng, táo khô v.v. từ tay bà mối ném về phía đôi tân nhân đang ngồi.
Mặt Uông Tần Sinh lập tức trắng bệch như giấy, thân mình run lên, suýt chút nữa ngã lăn từ trên lưng ngựa xuống.
Bà mối tủm tỉm hỏi: “Sống hay chín?”*
Cướp tân nương, bái biệt song thân, kiệu tám người khiêng trong tiếng nhạc trống rộn rã dần dần chuyển động, đi qua hẻm Ô Y, men theo sông Tần Hoài, tiến thẳng về phương Bắc…
Tĩnh Bảo: “Về sau, đừng ngậm cái bô trong miệng mà chạy ra nói chuyện nữa!”
“Sống!”
Tiền Tam Nhất: “Gã đó nên thấy mệnh mình còn tốt, nếu Từ Đại tướng quân còn ở đây, khỏi nói lời thừa, đã bị đánh c·h·ế·t từ lâu rồi.”
“Diện mạo thông minh thì đã sao, chẳng phải cũng chẳng làm nên quan sao!”
Còn gì không mãn nguyện?
Nụ cười của Cao Triều đông cứng nơi khóe miệng: “Ta với ai… có được ngày ấy không?” (đọc tại Nhiều Truyện.com)
Uông Tần Sinh hơi nghiêng người ngồi lên phía trước, che phần lớn những thứ bị ném, tiện tay ghi nhớ từng người một, thầm nghĩ: lần sau các ngươi thành thân, ta sẽ ném cho nở đầy đầu.
Nắm tay người, cùng người bạc đầu.
“…”
Tiểu Thất vỗ ngực thình thịch: “Tới đi, ai lên ta nhường hắn mười chiêu!”
Trong phòng lập tức vang lên tiếng chúc mừng dập dồn.
Bà mối bưng lên một bát sủi cảo, gắp một cái đưa đến miệng tân nương.
Tiền Tam Nhất: “Lì xì đâu, mau lên đây, Cao gia ta chờ ném tiền đây!”
Những người còn lại: “…”
Mẹ ơi, nhìn thôi mà đã thấy đau!
Tác giả:
“Cũng bày đặt là người đọc sách, miệng mồm thối hoắc, thảo nào hết người này tới người khác bị cách chức. Đám được tên phản tặc Cố Trường Bình ấy dạy dỗ thì có thể ra gì chứ?”
“Ôi chao, tân lang của ta ơi!”
Bọn họ… đúng là người đọc sách sao?
“Tân nương ăn bánh sủi cảo nào!” (đọc tại Nhiều Truyện.com)
Luận văn chương, Tiền Tam Nhất Trạng nguyên mở miệng là lời như châu ngọc;
Tiểu Cửu và A Nghiễn chẳng buồn nói, hai người vừa nhìn nhau đã ra chiêu, ngươi một quyền, ta một quyền, quyền nào cũng nặng như đá.
Người ta vẫn nói: lên chiến trường là cha con đồng lòng, còn cướp dâu là tình nghĩa huynh đệ.
Đáp lại hắn là một mảnh tĩnh lặng đến c·h·ế·t lặng.
Một ly cho tân lang, một ly cho tân nương.
Nước mắt Tĩnh Bảo bất chợt tuôn rơi, ánh mắt dịu dàng mà bi thương: “Tiên sinh, chúng ta có được ngày ấy chăng?”
“Phu thê giao bái…”
Không biết là nàng thôn phụ nào hét lên một câu trong đám đông, khiến mặt Uông Tần Sinh đỏ còn hơn tân nương, đỏ tới mức nhỏ được máu.
Kết tóc thành phu thê, ân ái chẳng nghi ngờ.
Uông Tần Sinh biến sắc, giận dữ quát: “Nhà bếp làm ăn kiểu gì vậy, còn sống cũng dám mang lên, ném đi, đổi cái chín tới!”
“Nhất bái thiên địa…”
Chính đường nhà họ Uông đã chật kín người.
Tĩnh Bảo: “…” Đẹp thật! (đọc tại Nhiều Truyện.com)
“Còn ai nữa không?”
Trong “Ngũ hổ tướng”, chen một người thường, là tư tâm của ta.
Uông Tần Sinh ngơ ngác nhìn cô gái áo đỏ trước mặt, đôi mắt đỡ đỡn, hồi lâu sau bị Tĩnh Bảo đẩy một cái mới tỉnh lại.
Bà mối đưa tới một cây cân như ý, đặt vào tay hắn: “Tân lang, xin mời vén khăn che mặt!”
Đám đàn ông nhà họ Văn: “…” Hóa ra chúng ta chỉ là… chướng ngại vật thôi sao?
*từ sống mà phiên âm là sinh ấy ạ, kiểu hỏi có sinh em bé hong.
Tân nương từ từ ngẩng đầu.
Bà mối cung kính bưng hai chén rượu tới, sau lưng ly được nối bằng sợi chỉ đỏ.
Dưới chăn gấm, bên gối thơm, giữa đất trời tịch mịch, ta thành phu quân của nàng, nàng thành thê tử của ta. Nàng lo việc trong, ta gánh việc ngoài; nàng dưỡng d·ụ·c con cái, ta mở lối khai đường. Mười năm, hai mươi năm, ba mươi năm…
“Các ngươi biết không, mẹ của tân lang sắp không xong rồi, nên mới vội vàng tổ chức hôn lễ để xung hỉ đó. Theo ta thấy, chớ để hỉ sự hóa thành tang sự.”
Bà mối lấy kéo, xin lỗi một câu, cẩn thận cắt một lọn tóc nhỏ trên đầu tân lang và tân nương.
“Chà, tân lang đúng là thương vợ thật!”
Tiền Tam Nhất thì trợn trắng mắt: “Loại s·ú·c sinh này sống thì tốn cơm, ô nhiễm không khí, c·h·ế·t thì phí đất chôn, chi bằng tự kết liễu đi, chúng ta còn có thịt c·h·ó để ăn.”
Rõ ràng giống đám thổ phỉ vô lại hơn ấy!
Một đôi tân lang tân nương nhẹ nhàng bước vào, sau lưng là ba thiếu niên tuấn tú phong lưu.
“Giờ lành đã đến, tân nhân hành lễ nào!”
Cao Triều lạnh lùng cười khẩy: “Vừa rồi là con giòi nào đang nói đấy? Bò ra từ hố xí cũng chẳng dễ dàng gì.”
Người đàn ông trung niên u uất liếc ba người một cái, xấu hổ và phẫn nộ quay đầu bỏ đi. (đọc tại Nhiều Truyện.com)
Luận toán thuật, Tĩnh Bảo Thám hoa liếc mắt một cái, miệng lập tức nói đáp án vanh vách;
Cao mỹ nhân hài lòng gật đầu, nhìn về phía Uông Tần Sinh sau lưng, cười nói: “Tân lang, chướng ngại đã dẹp sạch, mời!”
Căn phòng bỗng chốc yên tĩnh hẳn.
Bà mối cười nghiêng ngả, quay lại nói với đám phụ nữ phía sau: “Các ngươi nói, là ‘sinh’ gì cơ?”
Chẳng bao lâu, tân nương đã an ổn ngồi trên giường hỉ, hơi cúi đầu, khăn hỉ che mặt nàng lại.
“Nhị bái cao đường…”
Uông Tần Sinh run run nắm lấy tay tân nương; tay nàng cũng run, nhưng lại nhẹ nhàng siết lại.
Tĩnh Bảo nhếch khóe môi: “Sủa dữ như vậy, không phải giòi, là c·h·ó. Kỳ lạ thật, c·h·ó đến đây làm gì? Sao không về trông nhà cho xứng với thân c·h·ó của nó.”
“Sinh con trai!”
“Đàn ông con trai mà xinh đẹp như vậy, mệnh chắc cũng chẳng ra gì.”
Tĩnh Bảo: “Thôi kệ, anh hùng không đánh c·h·ó ngã xuống nước!”
Tiền Tam Nhất: “…” Tên Tần Sinh này, ngốc mà gặp may.
Bà mối nhận lại chén, thuận tay ném lên giường: “Một cúi một ngẩng, đại cát đại lợi!”
Uông lão gia an vị trên ghế đầu, Khổng phu nhân thì được người dìu ngồi ở dưới, hôm nay con trai thành thân, bà dù bệnh vẫn cố chống người ra tiếp nhận lễ bái, vì vui mừng mà cả khuôn mặt nhăn nheo cũng nở hoa.
Cao mỹ nhân phe phẩy quạt, hờ hững hỏi một câu.
Cao mỹ nhân che mặt: “…” Giờ ta đoạn nghĩa đoạn tình với hắn còn kịp không?
Tiền Tam Nhất che mặt: “…” Thật chẳng muốn thừa nhận kẻ mất mặt này là huynh đệ ta.
Cao Triều: “Mới một hiệp đã bỏ chạy rồi, đừng đi mà, chúng ta tái đấu tiếp đi!”
Cao mỹ nhân: “…” Cũng tạm thôi!
***
Đó là một gương mặt hồng phơn phớt, làn da mịn như ngọc, lộ ra nét thẹn thùng dưới ánh mắt của bao người. Mặt đỏ bừng trong khoảnh khắc rồi lại cúi xuống.
Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.