Nhiều Truyện.com truyện chữ, truyện convert hay dịch chuẩn nhất, đọc truyện online, tiên hiệp, huyền huyễn

Chương 622: Ta cũng có thể vượt qua

Mục Lục

Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.

Chương 622: Ta cũng có thể vượt qua


Một lúc sau, A Man vén rèm bước vào, cầm chiếc khăn trên giường lên: “Nô tỳ chưa từng thấy nhị cô nương bị Thất gia chọc giận đến thế!”

Vừa dứt lời, chỉ thấy Cao mỹ nhân quấn chăn chạy ra: “Ngươi nói thật chứ?”

“Nhị tỷ.” Tĩnh Bảo quay đầu, cong khóe môi, mỉm cười nói: “Cuộc đời đâu chỉ có con đường đọc sách làm quan, muội cũng có thể đi buôn giống tỷ phu, cũng có thể mở một lớp học dạy người ta đọc sách, đường nào cũng tốt cả, chỉ cần biết chọn mà đi.”

Thấy không giấu được nữa, Tĩnh Nhược Khê dứt khoát gật đầu: “Hắn nói trong lòng vẫn luôn có muội, bảo ta khuyên giúp một tiếng.”

Cao mỹ nhân tích cực thế kia chắc chắn không phải vì cảnh đẹp hay mỹ thực.

Uông Tần Sinh ôm luôn cả người lẫn chăn: “Hai lượng bạc, cho ta ôm một cái.”

A Man mấp máy môi: “Nô tỳ biết Thất gia đang chờ tiên sinh, nhưng nếu Hạo vương thất bại, tiên sinh ngài ấy…”

“Biết rồi.”

Nàng đứng dậy, đón lấy khăn trong tay A Man, nói: “Ngồi xuống đi, nhị tỷ giúp muội lau tóc.”

“Người từ trên cao rơi xuống, có mấy ai gượng dậy nổi? Huống hồ muội còn là vì bị Cố Trường Bình liên lụy.” Tĩnh Nhược Khê bực bội nói tiếp: “Ngay cả tỷ phu muội cũng không hiểu nổi, nói rằng một người tiên sinh dạy học đàng hoàng, sao lại theo Bắc phủ tạo phản làm gì.”

Một lúc lâu sau, trong đầu nàng chầm chậm nảy ra một câu hỏi: Lốp dự phòng là gì vậy?

Uông Tần Sinh cười ngây ngô.

A Man: “…”

“Cho dù sa sút, muội cũng tự mình vượt qua được.” Khóe môi Tĩnh Bảo hiện lên vẻ chế giễu và khinh bỉ: “Nhị tỷ không cần nói chuyện này nữa, nếu không thì cửa nhà họ Cao, muội không dám bước chân vào lần nữa đâu.” (đọc tại Nhiều Truyện.com)

Lục Hoài Kỳ vừa rời đi, Tĩnh Bảo lập tức đứng lặng bên cửa sổ rất lâu không nhúc nhích.

—-

“Chứ còn gì nữa.”

“Tiểu Bảo, lập gia đình đi, giờ chúng ta không làm quan, cũng chẳng cần phải…”

“Tam tỷ muội cũng thay đổi nhiều lắm, nghe Hoài Kỳ nói muội ấy bỏ tiền mời một tiên sinh về, chuyên dạy đọc sách viết chữ.”

Hễ nhắc đến là nỗi nhớ trong lòng nàng lại trỗi dậy, không sao nén được. (đọc tại Nhiều Truyện.com)

Tĩnh Nhược Khê không ngờ Tiểu Bảo trở mặt nhanh như vậy, giận đến ném khăn lên giường, xốc váy bỏ đi.

Uông Tần Sinh đắc ý vô cùng, hét ra phía phòng phía đông: “Mỹ nhân mau dậy đi! Hôm nay trời đẹp, ta dẫn các ngươi dạo hồ Huyền Vũ, ăn Vãn Tình Lâu, tối đến du ngoạn sông Tần Hoài, dậy mau nào, mỹ nhân của ta!”

Lẽ nào…

Giờ hắn thật sự thích nữ nhân rồi?!

Lần này hắn đã rút kinh nghiệm, lặng lẽ bước vào phòng Tiền Tam Nhất, dang tay lao tới: “Tam Nhất, Tam Nhất, ta nhớ các ngươi muốn c·h·ế·t!”

Tĩnh Nhược Khê cứ tưởng nàng trách Cố Trường Bình, lại nói tiếp: “Tỷ phu muội bảo, đợi muội nghỉ ngơi đủ rồi, sẽ đưa muội ra ngoài đi khắp nơi xem có cơ hội buôn bán nào không, cùng nhau làm ăn một hồi.”

“Xuất phát ngay!”

Tĩnh Nhược Khê ngẩn ra mất một lúc mới thở dài: “Giờ khác xưa rồi.”

“Chờ hôn sự của Tần Sinh xong xuôi, muội sẽ về phủ Lâm An ở cùng mẹ một thời gian, rồi thu xếp lại chuyện trong nhà.”

“Nhị tỷ!” Tĩnh Bảo cắt lời: “Có phải Lục Hoài Kỳ nói gì với tỷ rồi không?”

Hai người này liệu có tia lửa tình không, có đi đến bên nhau không ai mà biết!

“Nếu không gặp được người vừa ý, muội thà cô độc cả đời!”

“Tiểu Bảo, sau này muội tính thế nào?”

“Phải rồi, nhị tỷ, muội hỏi cái này, muội phu của tỷ giờ ở viện nào? Ngày mai muội muốn qua thăm một chút.”

Tĩnh Nhược Khê cầm lấy một lọn tóc đen, bọc trong khăn rồi từ tốn lau khô từng chút một.

Người trong chăn lập tức nằm im như rùa.

Khi nàng nói câu này, đôi mắt đen láy ánh lên tia sáng rất khác thường.

Lục thiếu gia khi xưa không phải người tốt lành gì, ăn chơi trác táng, cũng từng có thông phòng. Chỉ là vì một Tĩnh Thất nên mới dần đàng hoàng hơn. Dù là ai đi chăng nữa, nếu đến với hắn, cũng chẳng thể xóa được nốt chu sa trong tim hắn là Tĩnh Thất. Kết cục sau cùng, hắn chắc chắn sẽ nạp thiếp, có thông phòng, làm khổ một người khác.

“CÚT…”

“Uông công tử, gia nhà ta có chứng gắt ngủ, ngài vẫn nên qua chỗ Cao công tử và họ Tiền dạo một vòng rồi hãy quay lại.”

Ánh mắt Tĩnh Bảo lệch sang một bên: “Mỗi người có chí hướng riêng, nhị tỷ đừng nhắc tới hắn nữa.” (đọc tại Nhiều Truyện.com)

Tĩnh Bảo hỏi đến người từng hòa ly với nhà họ Uông. Tĩnh Nhược Khê cười khổ: “Sợ là không gặp được đâu, giờ mỗi tháng nó lại ở nửa tháng trong am ni cô, bảo là nơi đó thanh tịnh.”

Còn Cao Triều, nhìn thì ngạo khí ngút trời, thực ra lại là người sống rất chân thành. Trước kia trong mắt chỉ có Cố Trường Bình, đối với Tĩnh Thất không hẳn là thích, chỉ là yêu ai yêu cả đường đi lối về, nói trắng ra là bênh người nhà.

“Hôn nhân đại sự, chỉ cần hợp và xứng, sau này sống cùng nhau, sinh con dưỡng cái, tự nhiên sẽ có tình cảm.” Tĩnh Nhược Khê nói tiếp: “Huống hồ không ai hiểu rõ muội hơn hắn, muội làm Thất gia cũng được, hắn làm rể cũng chẳng sao, hắn không hề để ý. Giờ nhà họ Tĩnh đang lúc sa sút, hắn…”

Sáng hôm sau, nàng bị đánh thức bởi một giọng nói lâu ngày không nghe thấy trong sân.

“Muội…”

Trong lòng A Man thầm thở dài.

Tĩnh Nhược Khê có bao nhiêu lời muốn nói, thật sự không đợi được đến ngày mai.

“Ngàn lần thật!”

“Văn Nhược, Văn Nhược, ta đến rồi, Tần Sinh của ngươi đến rồi, sao còn chưa dậy… Ta vào đây!”

Tĩnh Bảo ngoan ngoãn ngồi xuống.

Vừa đến cửa, lại không cam lòng, quay đầu hậm hực nói: “Muội đó, chẳng lẽ thật sự định cô độc cả đời sao?” (đọc tại Nhiều Truyện.com)

Đêm đầu tiên ở Kim Lăng, sau màn công kích luân phiên của Lục Hoài Kỳ và nhị tỷ, cuối cùng Tĩnh Bảo mất ngủ. Đến giờ Sửu hai khắc mới lờ mờ ngủ thiếp đi.

“Loạn thế sắp đến.” Tĩnh Bảo lắc đầu nói: “Giờ này buôn bán gì cũng khó làm, nhị tỷ bảo tỷ phu chỉ nên mua điền trang, trồng lúa, trồng thảo dược, hai thứ ấy mới là đáng giá nhất trong thời loạn.”

Bị vĩnh viễn không bổ nhiệm đồng nghĩa với quan lộ đã chấm dứt. Nhưng cuộc đời của Tiểu Bảo mới chỉ vừa bắt đầu, sau này phải đi con đường nào đây?

Tĩnh Bảo nói: “Lục Hoài Kỳ có thể thuyết phục được tỷ ấy, cũng có thể thuyết phục được mẹ. Nếu ta không tỏ rõ thái độ, lòng vòng mãi thì sẽ chẳng bao giờ được yên ổn.”

Tĩnh Nhược Khê nhìn nàng hồi lâu rồi mới nói: “Muội nói được như vậy, ta cũng yên tâm rồi.”

Tác giả:

Từ phòng phía đông vọng ra một tiếng gầm giận dữ.

Uông Tần Sinh lập tức chạy sang viện bên kia như cơn gió.

Mười mấy năm đèn sách khổ học, cứ tưởng đỗ Thám hoa, vào Hàn Lâm Viện rồi sẽ thuận buồm xuôi gió, ai ngờ người tính không bằng trời tính.

“Nhị tỷ lo muội mất chức thì từ nay suy sụp không gượng dậy nổi à?”

“Nàng ấy vẫn tốt, cũng không muốn theo muội về, bảo là muốn xem triều đình sắp xếp binh lực ra sao.”

Tiền Tam Nhất đang cuộn trong chăn bị đè đến thở không nổi, vùng vẫy nói: “Biến ngay! gia đây còn muốn ngủ!”

Cứ từ từ “ship” đã!

Cao mỹ nhân lại tung tăng chạy về phòng. Uông Tần Sinh nhìn bóng hắn mà chợt rùng mình.

“Được thôi!”

Tên nhóc này vẫn như hồi ở trai xá, tính khí buổi sáng cực kỳ tệ!

A Man vén rèm bước vào, nhìn bóng lưng của gia một lúc lâu mới nhẹ giọng nói: “Gia, nước nóng đã chuẩn bị xong rồi, đi tắm rửa thôi.”

“Cho dù Hạo vương thất bại, Cố Trường Bình c·h·ế·t, ta cũng sẽ không kéo Lục Hoài Kỳ về làm lốp dự phòng. Nha đầu ngươi cũng mau dẹp hi vọng đó đi cho ta.”

Tĩnh Nhược Khê tức đến phát điên, chẳng còn tâm trí đâu mà để ý, giậm chân bỏ đi.

“Đừng có cút chứ, ta dẫn các ngươi chèo thuyền ngắm cảnh đẹp, tối đến chơi những cô nương nóng bỏng nhất, huynh đệ à, dậy thôi!”

Về cặp Cao Lục, nghĩ đi nghĩ lại vẫn phải nói vài câu.

Tĩnh Bảo tắm rửa sạch lớp bụi bặm, vừa bước ra khỏi phòng tắm thì thấy trong phòng đã có thêm một người là Tĩnh Nhược Khê, người vừa bị Lục Hoài Kỳ đuổi đi.

“Thế thì thôi, đừng quấy rầy thanh tu của nàng ấy.”

Tĩnh Nhược Khê nhìn đứa em của mình với ánh mắt đầy thương xót.

Cao công tử và Tiền công tử chỉ sợ không biết, gia mỗi khi ở một mình sẽ mang dáng vẻ nặng trĩu tâm sự thế này, lời nói cũng ngày càng ít đi.

“Chuyện tốt quá đi!” Tĩnh Bảo vỗ tay, cảm động nói: “Tam tỷ thật sự đã ngộ ra, sau này nhất định sẽ sống ngày càng tốt hơn.”

“Ta không hỏi chuyện đó.” (đọc tại Nhiều Truyện.com)

Tĩnh Nhược Khê nghe xong, ngẫm nghĩ không thôi.

“Còn Đỗ Ngọc Mai thế nào rồi? Muội không ở lại kinh thành, một nữ nhân như nàng ấy có ổn không?”

Tĩnh Bảo đáp một tiếng, nhưng chân vẫn đứng yên không nhúc nhích.

Chương 622: Ta cũng có thể vượt qua

Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.

Chương 622: Ta cũng có thể vượt qua