Nhiều Truyện.com truyện chữ, truyện convert hay dịch chuẩn nhất, đọc truyện online, tiên hiệp, huyền huyễn

Chương 609: Vừa sinh ra đã mang tội

Mục Lục

Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.

Chương 609: Vừa sinh ra đã mang tội


Cố Dịch, Tiểu Thất và A Nghiễn được Hạo Vương phái đi làm việc, Tĩnh Bảo không có gì làm, bèn dạo bước trong sân.

“Cũng chẳng gọi là thất vọng.” Lý Quân Tiện mỉm cười lấp lửng: “Sau này nếu ngươi và Tử Hoài có ưng ý, có thể nhận một đứa nhỏ trong phủ ta làm con thừa tự, sau này có người phụng dưỡng cuối đời.”

“Khoan đã.” Tĩnh Bảo ngăn lại: “Ta còn một nỗi băn khoăn.”

“Chuyến này, ta vốn không định tính đến hai đứa nhỏ.”

“Cùng ta đi dạo một chút được không.”

Cao Triều cảm khái: “Trong người tiên sinh ngươi chảy huyết mạch của người Cố gia.”

Gió núi rít bên tai, trong đầu nàng vẫn đang cân nhắc xem mọi việc có chỗ nào bỏ sót hay không. (đọc tại Nhiều Truyện.com)

“Vương gia có người trong cung à?” Tiền Tam Nhất buột miệng hỏi.

Cả ba đồng loạt lắc đầu.

“Lần trước ta vào kinh, hắn đã nói là trong lòng có người.”

Lăng Nguy đi phía sau cách đó không xa.

Hạo Vương hơi nghiêng người dựa ra sau, động tác này khiến cằm ông hơi nhướng lên, ánh mắt nhìn thẳng vào Tĩnh Bảo.

“Hiện giờ giữa ta và hắn, chút vỏ bọc cuối cùng cũng đã bị xé toạc, phía sau là gươm giáo giáp mặt. Đánh trận không chỉ dựa vào lương thảo binh mã, còn là mưu lược tính toán, cũng là xem ai có quân cờ cuối cùng trong tay.”

Lý Quân Tiện nói: “Ta hỏi là ai, hắn không nói. Lúc đó ta còn thấy kỳ lạ, trên đời có nữ tử nào xứng đôi với hắn chứ. Nào ngờ nằm mơ cũng không nghĩ tới, lại là một nam nhân.”

Tiền Tam Nhất bỗng cảm thấy miệng lưỡi khô khốc, lén nuốt một ngụm nước bọt, mãi mới cất lời: “Vương gia định dùng hai người ấy đổi lấy tiên sinh, hay là cả hai đứa nhỏ cũng tính vào?”

Hạo Vương nói: “Từ nhỏ Hoàng thượng đã theo bên Tiên đế, mà Tiên đế thì rất thích nắm chặt mọi con bài trong tay, chờ đến thời khắc quan trọng mới lật ra.”

Tiền Tam Nhất và Cao Triều mấy đêm liền không ngủ, ăn xong cũng chẳng cần giữ thể diện, lăn ra giường đất bên cửa sổ ngủ khì.

Thị vệ đưa cơm đến, mọi người chỉ ăn qua loa vài miếng.

“Ta học càng giỏi, kiếm luyện càng sắc, Tiên đế lại càng lạnh nhạt, càng thêm phòng bị.”

Trong mắt hắn, nỗi lo lắng lộ ra rõ ràng, giống hệt nàng.

Tĩnh Bảo biết quan hệ giữa mình và tiên sinh không thể giấu được, dứt khoát trả lời: “So với việc có nỡ hay không, ta càng để tâm đến việc hắn còn sống hay không.”

Tiền Tam Nhất: “Tại sao?”

Chỉ cần có tiên sinh trấn giữ chỉ huy, cho dù đối mặt với binh lực hùng hậu của Hoàng đế, thì Bắc phủ trong cảnh thiếu quân thiếu lương vẫn có thể cầm cự.

Ánh đèn nơi hoa sảnh sáng suốt một đêm cho đến tận trưa hôm sau mới tắt.

Lý Quân Tiện thu ánh mắt lại, nhìn xa xăm về phía chân trời, nhưng ánh nhìn lại lạc lõng.

Tĩnh Bảo hết sức kinh ngạc.

Tĩnh Bảo bất giác nhìn hắn, kinh ngạc phát hiện nơi khóe môi người đàn ông kia thoáng hiện vẻ dịu dàng.

“Cách xa chân trời, ngươi nỡ không?”

“Vương gia lo xa quá, chuyện mai sau ai mà biết.” Tĩnh Bảo không dám tiếp lời, chỉ nói: “Trước cứ giải quyết chuyện trước mắt đã.”

“Thất gia?” Hắn gọi.

Hoàng hậu và Hoàng đế là kết tóc phu thê, còn sinh hạ Thái tử, Hoàng đế đối với bà tôn trọng có thừa; hơn nữa, nếu quốc mẫu gặp chuyện, cả thiên hạ sẽ phải để tang lớn.

Nếu thêm cả Hoàng hậu vào, thì quả là quá đủ sức nặng. (đọc tại Nhiều Truyện.com)

Hạo Vương dặn dò xong với mấy tướng lĩnh của Huyền Thiết quân, ra khỏi sân thì thấy bóng người gầy nhỏ ấy.

Hạo Vương hạ mí mắt xuống, trầm giọng nói: “Giờ các ngươi đã hiểu vì sao ta bỏ cả con ruột mà chỉ vì một mình hắn chưa?”

Hạo Vương: “Nói đi.”

Tĩnh Bảo nói xong, chợt nhớ tới Lý nương nương.

“Tiếc là ta đã sai.”

Khóe mắt Lý Quân Tiện liếc nhìn tiểu thư sinh chỉ cao đến vai mình, cuối cùng cất lời: “Nếu mọi chuyện suôn sẻ, thì giờ này bốn ngày sau, hắn hẳn đang trên đường đến Bắc phủ rồi.”

Tĩnh Bảo bình tĩnh trả lời: “Kẻ mềm lòng đa tình sẽ không ngồi vững trên ngôi cao.”

Hạo Vương cười nhạt: “Hắn có thể cài người ở Bắc phủ làm mật báo, ta chẳng lẽ lại không thể thả vài người thân tín trong cung ư?”

Hai người bước ra khỏi sân, suốt dọc đường im lặng.

“Là binh pháp.” Khóe môi Hạo Vương cong lên: “Tất cả binh thư, hắn chỉ cần xem qua một lần là nhớ, còn biết vận dụng linh hoạt. Năm đó Tô thái phó thấy hắn thật sự có thiên phú trong môn này, sợ đến mức phải giấu hết binh thư đi.”

Hạo Vương liếc mắt nhìn Tĩnh Bảo: “Thất gia thấy ta tuyệt tình vô nghĩa sao?”

Lý Quân Tiện liếc nhìn hắn: “Thất gia không muốn hỏi vì sao ta lại tạo phản ư?”

“Cho nên!”

Chương 609: Vừa sinh ra đã mang tội

… (đọc tại Nhiều Truyện.com)

“Làm con ta, sống sót là phúc, sống không nổi là mệnh.”

Ngón tay Hạo Vương gõ nhẹ lên chiếc bàn con: “Dụng binh phải thần tốc, ta chỉ chọn thứ quan trọng nhất. Ta tính rồi, bọn trẻ sẽ không c·h·ế·t được, hai đứa thì ít nhất giữ được một.”

“Dù ta mang theo Huyền Thiết quân, nhưng thành Tứ Cửu không phải địa bàn của ta. Muốn mang đủ ba người rời đi, rất khó.”

Hiểu rồi!

Hạo Vương trả lời: “Từ ngoài đánh vào tất nhiên là khó; nhưng nếu từ trong ra tay thì e là không khó đến thế.”

Nụ cười ấy thoáng qua trong chớp mắt, nhanh đến mức khiến Tĩnh Bảo tưởng mình hoa mắt.

“Ta và Tiên Thái tử là huynh đệ cùng cha khác mẹ hắn là con trưởng, ta là con thứ, hắn là vua, ta là thần. Tiên đế yêu hắn như mạng, có gì tốt đều dành cho một mình hắn trước.”

Trong đầu Tĩnh Bảo bỗng hiện lên bóng người nơi Biên Sa xa xôi.

Tĩnh Bảo xoay người lại, ánh mắt thẳng thắn mà ấm áp: “Vương gia còn gì căn dặn?”

Lý Quân Tiện bật cười nhạt: “Lúc đầu ta không hiểu vì sao, sau này lớn lên mới biết có người vừa sinh ra đã mang tội. Càng xuất chúng, tội ấy càng nặng.”

Đó là người gối đầu bên Hạo Vương, rõ ràng biết thân phận thật sự của nàng, vậy mà vẫn luôn giữ kín miệng thật không dễ gì.

Tâm can nặng trĩu, nàng vô thức quay đầu nhìn Cao Triều, phát hiện ánh mắt của hắn cũng đang nhìn về phía mình.

Không tính đến?

Câu này, Tĩnh Bảo càng không dám nhận, chỉ cười, quay đầu đi.

“Tiên Thái tử nhân hậu, học thức và phẩm hạnh đều xuất chúng, đối xử với huynh đệ cũng công bằng như nhau. Từ nhỏ ta đã rất kính trọng, âm thầm tự hứa sẽ lấy huynh ấy làm gương, làm người đệ đệ xuất sắc nhất, giúp huynh ấy bảo vệ giang sơn.”

Sắc mặt Hạo Vương dần trở nên nghiêm trọng, một lúc lâu sau mới nói: “Các ngươi có biết khi còn đi học, môn nào tiên sinh của các ngươi giỏi nhất không?”

Hạo Vương đột ngột đứng dậy, quay đầu nhìn ba người đang ngồi trên giường đất: “Đi thôi, đến hoa sảnh, chỗ đó rộng hơn, gọi tất cả người của các ngươi lại cùng thương lượng. Mọi chi tiết đều phải tính thật chuẩn, không được sai sót một ly.”

Nàng nhìn Hạo Vương: “Vương gia đã chuẩn bị sẵn sàng ứng chiến chưa?”

Đó là con ruột của ông ta, máu mủ ruột rà kia mà.

Tĩnh Bảo: “Hoàng đế vì sự an toàn của Hoàng hậu và Quốc cữu mà buộc phải thả tiên sinh, nhưng nỗi nhục lớn thế này, ngài ấy ắt sẽ tức giận đến phát binh, lập tức kéo quân bắc tiến.”

“Nói hay lắm!”

Cao Triều phản ứng cực nhanh: “Nhưng có một vấn đề, trong cung cảnh vệ canh giữ nghiêm ngặt, cấm quân và ám vệ đều không phải loại ăn chay. Làm sao bắt được Hoàng hậu?”

Một bên là xuất binh, một bên là quốc tang, cái nào nặng cái nào nhẹ, Hoàng đế ắt phải tính toán mà nhượng bộ.

“Được!”

Tĩnh Bảo yên lặng một lúc: “Vương gia muốn nói gì?” (đọc tại Nhiều Truyện.com)

Tiền Tam Nhất nghe xong lập tức hiểu ra: “Mai sau hai bên giao chiến, hai đứa nhỏ là quân cờ tốt nhất để kiềm chế vương gia!”

“Làm vương gia thất vọng rồi.” (đọc tại Nhiều Truyện.com)

Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.

Chương 609: Vừa sinh ra đã mang tội