Nhiều Truyện.com truyện chữ, truyện convert hay dịch chuẩn nhất, đọc truyện online, tiên hiệp, huyền huyễn

Chương 6: Kẻ đọc sách

Mục Lục

Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.

Chương 6: Kẻ đọc sách


Tĩnh nhị lão gia chỉ cảm thấy mắt hoa đầu váng, vội vã bước ra ngoài, ba đứa con trai theo sát phía sau.

Liệu có bị vạ lây không?

“Đập cửa nhà người ta làm gì, coi chừng bị bắt vào ngục đấy!”

Tất nhiên là cố ý rồi. (đọc tại Nhiều Truyện.com)

Gương mặt của Tĩnh nhị lão gia cứng ngắc như gỗ.

Tĩnh Bảo thấy tình hình ồn ào cũng đủ rồi, lúc này mới chắp tay ôn hòa nói với mọi người: “Chư vị hương thân phụ lão, tại hạ họ Tĩnh, tên chỉ một chữ Bảo. Từ phủ Lâm An đến đây, lần này vào kinh là nhờ được phủ học Lâm An tiến cử, nhập học Quốc Tử Giám.”

“Thì ra là một kẻ đọc sách!” (đọc tại Nhiều Truyện.com)

Ông ta vốn định sáng sớm đến Hầu phủ mừng thọ, ai ngờ đi nửa đường thì nghe tin Hầu phủ bị niêm phong, sợ tới mức vội vàng quay về trốn.

Cắt đứt còn chẳng kịp, sao có thể để Lục thị vào phủ?

Chức quan của ông ta vốn là nhờ đi đường của Hầu gia mà có được. (đọc tại Nhiều Truyện.com)

Tiểu sinh họ Tĩnh, Tĩnh đại nhân cũng họ Tĩnh!

Trong khoảnh khắc, ông ta bước lên đỡ Tĩnh Bảo dậy, mặt mày đầy vẻ từ ái.

Tĩnh Bảo vén áo, nhanh nhẹn quỳ xuống hành lễ: “Nhị thúc, cháu nhớ thúc muốn c·h·ế·t!”

Người này chẳng khác gì một khối ngọc, chỗ nào cũng vừa khéo, nụ cười không quá đậm cũng chẳng quá nhạt, khóe mắt cong lên, ánh mắt trong suốt như làn nước.

Không cho vào, bà con lối xóm đều nhìn thấy cả, biết ăn nói thế nào?

“Dám đập cửa nhà quan, chẳng phải điên rồi sao!” (đọc tại Nhiều Truyện.com)

Nếu là người một nhà, đường xa vạn dặm đến tìm thân thích, sao có thể đến cả cửa cũng không mở?

Cho người vào, nhỡ bị liên lụy thì sao?

“Nhờ phúc nhị đệ, đã ngồi trước cửa phủ vài canh giờ rồi.” Giọng Lục thị khàn đặc, nghe là biết vừa khóc xong.

“Khoan đã!”

Đại tẩu trừng mắt: “Nói bừa, ở đây là nơi ở của Tĩnh đại nhân bên Hồng Lô Tự, quan ngũ phẩm đấy!”

Tĩnh Bảo đứng dậy, chỉ tay ra phía sau: “Mẹ cháu còn đang trong xe, nhị thúc, xin mời người ra thỉnh an đi!”

Chị dâu lớn như mẹ!

Đang bối rối lo sợ, không ngờ Lục thị lại tìm tới cửa.

Dẫu có làm quan to cỡ nào, lễ nghĩa này cũng không thể thiếu, huống hồ lại đang ở trước mặt bao người.

“Ơ, không đúng mà, Tĩnh đại nhân vẫn hay đi từ cửa lớn ra, tôi thấy mấy lần rồi đấy!”

Từng chữ phát ra rõ ràng thanh thoát, mang theo âm điệu êm tai của Giang Nam.

Tĩnh Bảo hơi khựng lại: “Đại tẩu, ta đập là đập cửa nhà mình.”

Cả ngày hôm nay đúng là hỗn loạn như nước vỡ bờ.

Ông ta đâu có ngu!

Đến chị dâu cũng dám để ngồi ngoài cổng, chẳng phải là bắt nạt người ta sao?

“E là không biết trong phủ này ở là ai rồi.”

Gương mặt già nua của Tĩnh nhị lão gia không sao giữ nổi, quay phắt lại tát thẳng một cái vào mặt quản sự.

“Nhị thúc cũng nhớ cháu! Cháu à, sao không báo trước một tiếng, trong phủ ít người, bình thường cổng lớn không mở, đều đi cổng bên.”

Cái mũ quan này còn giữ nổi không?

“Nhị thúc ta hẳn là mới chợp mắt dậy, nên không nghe thấy tiếng ta gõ cửa!”

“Bảo sao cả người phảng phất mùi thư hương.”

Quản sự ôm mặt, không dám nói nửa lời.

Tĩnh nhị lão gia nghiến răng nghiến lợi, cuối cùng cũng đành bước tới, cung kính hành lễ: “Đại tẩu, lâu nay vẫn khỏe chứ?”

Nhìn lại người.

“Đồ s·ú·c sinh, sao không gọi ta dậy sớm hơn, phạt ngươi một tháng tiền công, ăn mười trượng!”

“Tiểu sinh à, cậu đập cửa nhà người ta làm thế?” (đọc tại Nhiều Truyện.com)

Cánh cổng lớn nặng nề bỗng “két” một tiếng mở ra, Tĩnh Bình Viễn hấp tấp bước ra ngoài.

Có nên tìm đường dây khác không?

Lục thị là con gái ruột của Hầu gia, tuy nói rằng tội không liên lụy đến con gái đã xuất giá, nhưng tâm tư của lão Hoàng đế thì ai mà đoán nổi?

Chỉ là lúc này cửa phủ đóng chặt, cả phủ đệ yên ắng đến lạ thường…


Chương 6: Kẻ đọc sách

“Lão gia, lão gia, nguy rồi, mấy người Thất gia đang đập cửa!”

Tường Tĩnh phủ rất cao, cổng phủ cũng vô cùng bề thế, chỉ nhìn thôi đã biết nơi này đáng giá biết bao.

Tĩnh Bảo thở dài một hơi: “Không giấu gì các vị, người trong phủ này là nhị thúc của tiểu sinh, nhị thúc ta…”

Tim Tĩnh nhị lão gia chợt thót lên, vội nói lảng: “Cháu à, mau vào phủ đi, đi xa thế, mệt lắm rồi phải không!”

Ánh mắt của bà con lối xóm nhìn Tĩnh đại nhân lập tức trở nên đầy hàm ý.

Ơ, không đúng!

“Cái gì?”

Tiếng đập cửa ầm ầm khiến hàng xóm láng giềng túa ra xem náo nhiệt.

Lục thị tức đến bật khóc: “Cố ý! Nhất định là họ cố ý!”

Nhị lão gia Tĩnh Bình Viễn ngồi trong thư phòng, sắc mặt u ám như sắt.

Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.

Chương 6: Kẻ đọc sách