Nhiều Truyện.com truyện chữ, truyện convert hay dịch chuẩn nhất, đọc truyện online, tiên hiệp, huyền huyễn

Chương 577: Nỗi khó của Lục Hoài Kỳ

Mục Lục

Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.

Chương 577: Nỗi khó của Lục Hoài Kỳ


Mai mốt cãi nhau, con c·h·ó ấy mà dám sủa bậy, đừng trách gia đây nhổ răng!

Khoảnh khắc ấy, Tiền Tam Nhất mặt cắt không còn giọt máu, tim đập dồn dập.

Tĩnh Bảo nói rõ ràng rành mạch, hoàn toàn không giống kẻ vừa thổ huyết.

“Sao được, ngươi đã…”

Băng lạnh phủ kín cõi lòng Tĩnh Bảo: “Hắn thà phụ thiên hạ, chứ chẳng để thiên hạ phụ mình; huống hồ là ta, hắn còn sợ không che chở kịp kìa.”

Giờ này chắc gia vẫn thấp thỏm không yên!

“Nghĩa là sao? Các ngươi nghi nờ ta…”

Lục Hoài Kỳ vừa ngẩng đầu lập tức thấy trên cổ Tĩnh Bảo một vệt bầm tím, lời trách mắng lập tức nghẹn lại nơi cổ họng.

Nghe vậy, Lục Hoài Kỳ lại lo cho người trước mắt, vội lồm cồm bò dậy: “Tiểu Thất, khi về kinh ngươi tính sao?” (đọc tại Nhiều Truyện.com)

Sao lại thế?

Nhắc đến Lục thị, Tĩnh Bảo thoáng u sầu, hồi lâu mới trả lời: “Nương ta mà nghe chuyện kinh thành ắt cuống quýt, không biết tính sao. Ngươi cứ nói là ta bảo, nhất định bà sẽ thuận.”

“Nếu là người khác ta còn chưa dám chắc, nhưng hắn là Cố Trường Bình.”

“Ngươi tự lo cho mình đi!”

Y bật dậy: “Không được, phải hỏi Cao Triều. Hắn ở Cẩm Y vệ, tin tức linh hơn ta. Nếu thật bị hãm hại, phận học trò không thể đứng nhìn.”

“Sau chuyện này, ngươi tưởng tam thúc ta giữ nổi chức quan ư? Hoằng lão phu nhân khỏi bệnh được sao? Trời sẽ thay ta trừng phạt họ.”

Tĩnh Bảo: “Ta gặp Cao mỹ nhân trước đã, rồi bàn tiếp.”

“Các ngươi ngay cả hắn cũng tra?”

“Các ngươi là…” (đọc tại Nhiều Truyện.com)

Đầu Tiền Tam Nhất nhức như muốn vỡ: “Ta thấy chắc họ nhầm rồi. Tiên sinh như trăng thanh gió mát thế kia, sao có thể liên quan Bắc phủ, chắc chắn bị hãm hại.”

“Trong lòng ta, hắn xưa nay vẫn đáng tin.”

Kinh thành còn có kẻ hoang mang không yên: Tiền Tam Nhất.

“Ta không làm chuyện trái lương tâm, chẳng sợ quỷ gõ cửa. Ta lo cái gì?” (đọc tại Nhiều Truyện.com)

“Biểu ca, ngươi quan trọng lắm. Còn nữa…” Tĩnh Bảo rũ mắt, đưa tay vuốt nếp nhăn giữa mày hắn: “Đừng vì ta mà canh cánh trong lòng. Cùng lắm ta từ quan, vẫn giữ được mạng mà.”

Lục Hoài Kỳ á khẩu không đáp.

Hai người nọ nhìn nhau: đám học trò Cố Trường Bình thật ngông cuồng.

Giờ Lục Hoài Kỳ mới sực hiểu, lòng khoan khoái vô cùng. (đọc tại Nhiều Truyện.com)

Đằng nào cũng hèn rồi, Lục Hoài Kỳ bèn hỏi tiếp: “Sau đó thì sao?”

Chương 577: Nỗi khó của Lục Hoài Kỳ

Tĩnh Bảo trầm ngâm: “Kinh thành động tĩnh lớn thế, không quá mười ngày chắc chắn tin sẽ truyền đến Tĩnh phủ. Khi ấy, nha môn ắt đã nắm đầy đủ chứng cứ bọn họ hại cha ta.”

“Tiền Đại nhân, Cao Phủ Trấn giờ như tượng Phật qua sông, khó lo cho thân mình.”

Lục Hoài Kỳ chau mày: “Nhị phòng chịu ư?”

Lục Hoài Kỳ: “…” Khác gì làm phản đâu, các ngươi đúng là muốn bị chém đầu à!

Lục Hoài Kỳ như bị thôi miên, gật đầu lia lịa.

Tuyệt đối không!

“Ta là học trò của Cố Trường Bình, có bị liên lụy hay không còn khó nói, nhưng trong tộc và bên nhị phòng chắc chắn kinh hồn táng đởm. Huynh nhân cơ hội yêu cầu chia nha với nhị phòng, để khỏi bị vạ lây, bọn họ phần nhiều sẽ đồng ý. Trọng điểm kế tiếp là cách chia gia sản.”

Tĩnh Bảo cười nhạt: “Không chịu thì khỏi chia luôn; nếu chịu, ngươi thu hồi tờ trạng ở nha môn.”

“Vậy… vậy mẹ ngươi có đồng ý không?” Lục Hoài Kỳ lo lắng.

“Đẩy cái gì? Ông đây cũng là quan, phải biết tôn trọng!” Tiền Tam Nhất trừng mắt: “Ông đây không làm chuyện trái, không sợ quỷ gõ cửa. Cao Phủ Trấn của các ngươi với ta là bạn nối khố đó!”

Tĩnh Bảo dừng: “Huống hồ, cha ta có khi vẫn còn trên đời. Mục đích của ta là nhân cơ hội chia nhà với nhị phòng, trừ hậu hoạn, chứ không phải diệt sạch họ.”

Khó trách gia phải gọi Thất gia về, từ lúc nhận tin giật mình thổ huyết đến khi kéo Lục thiếu gia về phe mình rồi tiễn đi, chỉ tốn một khắc đồng hồ.

“Biểu ca!” Tĩnh Bảo liếc về phía Tuyết Thanh.

Vừa ra cửa đã bị hai vệ sĩ đeo đao chặn lại.

“Đồ bất trung bất hiếu kia, ngươi còn dám mở miệng…”

“Có những chuyện đúng là ý trời.” Tĩnh Bảo im lặng một quãng, cười khổ: “Nếu không phải Tam tỷ và Nhất Ninh đã lên đường, chuyến này thế nào ta cũng phải về phủ trước. Giờ có hai mẹ con họ, thêm ngươi nữa, nương ta sẽ bớt lo.”

Không thể nào!

Đồng Bản thấy gia nhà mình “không ổn” bèn hiến kế: “Gia, không được thì tìm Cao công tử đi.”

“Gia, biểu thiếu gia đáng tin chứ?” A Nghiễn lo lắng.

Tin Cố Trường Bình bị tống đại lao như cây gậy phang vào gáy, khiến y choáng váng, hai tay ôm đầu, hệt c·h·ó mất chủ.

“Lo thế nào?”

Ha ha ha ha!

Tĩnh Bảo ra hiệu cho Tiểu Cửu: “Hồi kinh!”

“Không chỉ hắn, hễ liên quan Cố Trường Bình đều tra. Thánh thượng hạ chỉ: thà g·i·ế·t lầm còn hơn bỏ sót!”

Lục Hoài Kỳ lập tức hiểu ý: “Yên tâm, nhóc con ấy với ta một lòng.”

Vừa thốt ra ba chữ ấy, Lục Hoài Kỳ chỉ muốn tự tát mình. Vừa rồi còn giương cung bạt kiếm, giờ lại xấn tới hỏi, chẳng phải quá hèn sao?

“Thế thì tốt!” Tĩnh Bảo vịn cây đứng dậy: “Trời không còn sớm, các ngươi lên đường thôi.”

“Ta sẽ không để ngươi bị cuốn vào chuyện này.” Tĩnh Bảo mỉm cười khổ: “Ngươi thay ta đến phủ Lâm An, giúp ta lo xong việc, coi như tránh xa nơi đây.”

Lục Hoài Kỳ vỗ vai Tĩnh Bảo, nhảy phóc lên xe, chẳng còn vẻ hung hăng khi nãy.

“Ta quan trọng thế cơ à?” Lục Hoài Kỳ gãi đầu, hai hàng lông mày xoắn chặt.

“Thế vẫn hơn gia cứ nơm nớp lo sợ!”

Con c·h·ó hoang họ Cao ấy cũng là phe tạo phản ư?

Ngàn mối tơ vò, phút chốc sao nghĩ kịp?

Tiểu Cửu: “…”

“Tìm hắn làm gì?” Tiền Tam Nhất rầu rĩ: “Cố Trường Bình là mạng của hắn, chắc giờ hắn còn thê thảm hơn ta.”

Tĩnh Bảo cười nhạt: “Nhưng ta nghĩ, ngươi đâu phải người tầm thường. Vì ta mà ngươi chuyện gì cũng dám liều, mông nát cũng không sợ, hẳn phải hiểu tấm lòng ta dành cho hắn.”

“Tổ trạch, ruộng tổ không chia, ông cố tổ đã dặn, thuộc về đại phòng; phần còn lại, đại phòng sáu phần, nhị phòng bốn phần. Hai phần dư của đại phòng dùng để mua điền trang gần tổ phần, nhà cửa, ruộng đất, còn lo chi phí bốn mùa cho tư thục họ Tĩnh.”

“Khi ngươi đến phủ Lâm An, việc đầu tiên là nhân danh phủ Tuyên Bình hầu, nộp thêm một bản trạng lên nha môn. Ngươi đại diện cho hầu phủ, tri phủ không dám xem nhẹ, nhất định sẽ tra xét kỹ càng.”

“Nghi hay không thì cứ đến Cẩm Y vệ sẽ rõ. Đi thôi!”

“Tiền Đại nhân?”

“Cẩm Y vệ điều tra án, mời đại nhân đi theo.” (đọc tại Nhiều Truyện.com)


“Ta vốn có thể bảo A Nghiễn đánh ngất ngươi, để ngươi không biết gì cả.”

Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.

Chương 577: Nỗi khó của Lục Hoài Kỳ