Ta Thấy Thám Hoa Thật Duyên Dáng
Di Nhiên
Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.
Chương 572: Trước cơn cuồng phong bão tố
“Họ là ai?” Cố Dịch không hiểu.
Trên mặt hắn hằn rõ năm dấu ngón tay đỏ rực.
“Trẫm muốn thấy hắn ngay lập tức, bây giờ, ngay bây giờ!” Lý Tòng Hậu vung roi quất thẳng lên cánh tay trái Vương Trung, khiến hắn đau đến hít sâu một hơi.
Cố Trường Bình không liệt kê tiếp, nhưng sắc mặt hai người bên cạnh đã thay đổi.
Cố Trường Bình như không nghe thấy, quay đầu nhoẻn miệng cười với Thịnh Nhị: “Phiền nhị gia gửi giúp ta một tin tới Bắc phủ, không cần nói gì nhiều, chỉ kể lại đầu đuôi mọi việc là được.” (đọc tại Nhiều Truyện.com)
“Kỷ Cương đã đang trên đường hồi kinh.”
Hoàng cung, bên ngoài ngự thư phòng.
Chương 572: Trước cơn cuồng phong bão tố
Tất cả những điều ấy, lại chỉ là một vở kịch do Cố Trường Bình và Lý Quân Tiện cùng nhau diễn!
“Nhị gia hiểu ta!” Cố Trường Bình ngừng lại một thoáng, ý vị sâu xa: “Như vậy, những người còn lại có thể dùng hai chữ ‘không biết’ để chối sạch. Có bị liên lụy cũng chỉ mất chức, không mất mạng.”
Ngày đầu tiên bái sư, Tô Thái phó chỉ vào bóng dáng cao gầy kia, nói: “Đây là Cố sư huynh của con, hơn con hai tuổi, học vấn rất tốt, có gì không hiểu cứ hỏi nó.”
Cố Trường Bình khom người thật sâu: “Đa tạ nhị gia.”
Giọng nói hắn trầm thấp, động tác lau nước mắt cũng dịu dàng, không giống đang đối xử với kẻ dưới, mà như đối với huynh đệ cùng vào sinh ra tử.
Cố Trường Bình mỉm cười gật đầu.
Còn hắn thì sao?
Cố Dịch mở to mắt, gần như muốn rách mi: “Gia, còn người thì sao?”
“Khoan đã!”
Một người là tiên inh của hắn, một người bên gối… có từng lừa dối hắn không?
“Tuân chỉ!”
“Cố Dịch!” Cố Trường Bình nhẹ giọng gọi: “Thật ra ta sớm đã nghĩ sẽ có ngày hôm nay, chỉ là không ngờ lại đến sớm như vậy. Ngươi và Tề Lâm là hai người thân nhất của ta. Tề Lâm là hạ nhân thân cận, không thể đi, chắc chắn sẽ bị vạ lây.
Thế mà hai người họ cùng ra vào, cùng ăn cùng ở, từng cử chỉ lời nói đều hòa hợp khắng khít, như thể dựng nên một bức tường vô hình, không ai chen vào được.
Năm đó, hắn bái nhập môn hạ Tô Thái phó.
Ngực hắn cuộn lên từng cơn, một vị chua trào lên cổ họng, “oẹ” một tiếng nôn ra.
Quân vương nổi giận, xác phơi ngàn dặm.
“Báo cho thống lĩnh cấm quân Quách Trường Thành, đóng chặt cửa thành, binh mã ti ngũ thành ngày đêm tuần tra. Không được một con ruồi bay khỏi Cố phủ!”
Tiên đế băng hà, hắn lên ngôi Hoàng đế, ánh mắt vẫn luôn dõi theo Cố Trường Bình.
Trong thư phòng, Hoàng đế Lý Tòng Hậu đứng giữa một đống bừa bộn, sắc mặt tối tăm đáng sợ.
Thiếu niên luôn dễ bị thu hút bởi người xuất sắc hơn mình. Cố Trường Bình từ diện mạo đến học thức đều vượt trội hắn. Hắn muốn lại gần, cũng bằng lòng thân cận.
Nghĩ đến đây, cơn giận trong lòng Lý Tòng Hậu bùng lên, hắn tung chân đá bay cái ghế trước mặt, quay người giật lấy roi ngựa treo trên tường, giáng xuống mạnh mẽ.
“Phải chạy ngay!” Thịnh Nhị nói: “Cố Trường Bình, ta có cách đưa ngươi đi.”
Chính hắn cũng bị âm thanh đó dọa giật mình, rồi bất chợt nhớ ra một chuyện khác:
Cố Dịch thấy gia nhà mình đứng lặng không nói gì, sốt ruột quỳ phịch xuống: “Gia, coi như con van gia, mau chạy đi, trễ nữa là không kịp đâu!”
“Hoàng thượng! Hoàng thượng!” Vương Trung lảo đảo chạy vào, thấy chất bẩn dưới đất, sợ đến mức quay đầu hét lớn: “Truyền thái y! Mau truyền thái y!”
Vì thế, khi hai người họ trở mặt vì một Tô Uyển Nhi, hắn lập tức ra tay thăm dò, mời chào Cố Trường Bình, hứa hẹn chức quan.
“Tâu Hoàng thượng, cấm quân đã bao vây, có mọc cánh cũng khó thoát.”
Lý Quân Tiện là hoàng thúc của hắn, khi phụ hoàng còn sống từng dặn: “Kẻ này có dã tâm, cần đề phòng.”
“Bệ hạ?”
Hoàng đế chắc chắn sẽ dồn cơn thịnh nộ vì hắn bỏ trốn lên những người thân cận nhất của hắn. Người đầu tiên gánh tai họa chính là lão phu nhân, người duy nhất có hơi huyết thống với hắn. (đọc tại Nhiều Truyện.com)
Lý Tòng Hậu cảm thấy toàn thân kiệt quệ, quăng roi, bước qua đống bừa bộn dưới đất, ngồi phịch xuống long ỷ, lẩm bẩm: “Chẳng lẽ trẫm thật sự không xứng ngồi trên chiếc long ỷ này sao?”
“Lão phu nhân, hai đứa nhỏ, Tĩnh Bảo, Trường Canh, Tô Thái phó, Bỉnh Văn, Cao Triều, Tiền Tam Nhất…”
Trong rừng.
“Cố Trường Bình!” Lý Tòng Hậu nghiến răng bật ra cái tên đó, giữa hàng mày là sát khí ngút trời.
Còn lại những người khác, đều bị liên lụy nhẹ thì lưu đày, nặng thì tru di.
Roi quất xuống nền đá xanh, vang lên những tiếng “bốp bốp” chát chúa.
Cố Trường Bình nhìn Thịnh Nhị, lại cúi đầu nhìn Cố Dịch: “Ta chạy rồi… còn họ thì sao?”
“Đi, lập tức gọi Kỷ Cương về!”
Ngươi hành tung bí ẩn, lại thường không ở trong kinh, chỉ cần nói một câu ‘đã đến Bắc phủ’, là có thể thoát thân.”
…
Chính câu ấy khiến hắn không bao giờ có thiện cảm với Lý Quân Tiện, càng không thể thân thiết.
Tô Thái phó thì sao?
Hạo vương hồi kinh, hắn bắt hai con trai của y làm con tin, giao người cho Cố Trường Bình, ấy là tín nhiệm cỡ nào!
Thịnh Nhị quay mặt đi nơi khác: “Đã quyết định thì đừng dài dòng nữa, không còn nhiều thời gian. Cố Dịch, ngươi phụ trách đưa lão phu nhân tới cổng thành, những chuyện khác để ta lo.”
Hai đứa con trai của Hạo vương sống hay c·h·ế·t, chỉ xem tâm trạng Hoàng đế, nhưng giờ Hạo vương phi đã làm nội ứng cho Hoàng đế, hai đứa nhỏ có lẽ sẽ không gặp chuyện gì lớn. (đọc tại Nhiều Truyện.com)
“Cố Dịch, ngươi tìm cách cứu lão phu nhân ra, giấu đi. Bà tuổi đã cao, không chịu được cảnh tù ngục. Cứu được rồi đừng quay về kinh, đi phía Nam lánh nạn.”
Nào ngờ…
“Câm miệng cho trẫm!” Lý Tòng Hậu chống tay lên ghế, giận dữ quát: “Cố phủ bây giờ thế nào rồi?” (đọc tại Nhiều Truyện.com)
Nhưng bên hắn, đã có một Lý Quân Tiện.
“Ta không thể đi!” Giữa gió lạnh, sắc mặt Cố Trường Bình trầm như nước, trong đôi mắt đen lóe lên ánh sáng lạnh lẽo.
Hắn giơ tay, nhẹ nhàng lau nước mắt cho Cố Dịch, giọng dịu dàng: “Ta ở lại, là cách duy nhất để bảo vệ tất cả mọi người. Nghe lời.”
Đúng vậy, Cố Trường Bình có thể bỏ đi, còn bọn họ thì sao? (đọc tại Nhiều Truyện.com)
Ánh mắt Thịnh Nhị nghiêm lại: “Ngươi định một mình gánh hết sao?”
Sau buổi thiết triều hôm nay, hắn nhận được mật tín từ Bắc phủ, trên đó chỉ viết vỏn vẹn ba chữ: Cố Trường Bình.
Hành lang đã đầy người quỳ rạp, đều là cung nhân và nội thị hầu hạ bên cạnh Hoàng đế thường ngày, người quỳ đầu hàng là Vương Trung.
Thịnh Nhị hỏi: “Hoàng thượng sẽ tin sao?”
Tô Uyển Nhi thì sao?
Mỗi lần thấy cảnh ấy, hắn chỉ biết uất nghẹn, ghen tức, chỉ có thể đứng nhìn bằng ánh mắt lạnh lẽo, âm thầm thề: Cố Trường Bình sớm muộn gì cũng sẽ là người của hắn.
Thịnh Nhị: “Trong ngục lạnh, nhớ mặc thêm áo, mang đủ bạc theo!”
“Bái kiến Cố sư huynh.” Hắn cung kính cúi chào.
Cái hoàng cung rộng lớn này, rốt cuộc còn ai có thể tin cậy?
“Tuân chỉ!” Vương Trung ôm tay, luống cuống chạy đi.
Chẳng lẽ chỉ có mỗi Cố Trường Bình?
Dù Cố Trường Bình bị mất chức vì nhà họ Vương, hắn vẫn nghĩ, sớm muộn gì người này cũng sẽ được trọng dụng.
“Gia, ta không đồng ý! Ta có c·h·ế·t cũng không đồng ý!” Cố Dịch vùng dậy, đưa tay cản lại, nước mắt trào ra.
Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.