Ta Thấy Thám Hoa Thật Duyên Dáng
Di Nhiên
Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.
Chương 544: Tướng quân lên đường đến Biên sa
Chẳng trách đêm qua triệu Tô Thái phó, Binh bộ, Hộ bộ vào cung, thì ra là vì chuyện này.
Tĩnh Bảo thầm nhủ: Ta làm sao không biết, chỉ là chức phẩm của Vương Uyên thấp quá, khiến người khó lòng tin nổi.
Ánh mắt Chữ Dung thoáng động, vẻ mặt lộ rõ luyến tiếc.
Sáng hôm sau, lòng bàn tay Tĩnh Bảo sưng vù, A Man thay nàng bôi thuốc, vừa xót xa cho gia nhà mình, vừa âm thầm mắng Cố Trường Bình không biết bao nhiêu lần.
Vương Trung chân thành cúi người thi lễ, Từ Thanh Sơn nào dám để ông ta hành lễ, vội vàng đỡ dậy: “Việc cấp bách, không kịp tiễn công công rồi.”
“Bình an.”
“Mẹ ta…” Từ Thanh Sơn giọng nghẹn ngào: “Nếu ngươi có rảnh, hãy kể cho bà nghe những chuyện thú vị, cả những chuyện xấu hổ hồi ta còn học ở Quốc tử giám. Không cần nhiều, mỗi tháng một chuyện là được.”
Hơn nữa Hạo Vương mới hồi kinh, hai đứa nhỏ vẫn còn ở kinh thành làm con tin, Hoàng thượng vội vã như thế rốt cuộc là vì sao?
Chữ Dung được người đỡ đến. (đọc tại Nhiều Truyện.com)
Giáp sắt khoác lên người, phát ra âm thanh nặng nề. Từ Thanh Sơn bước đến trước mặt ông nội, quỳ cả hai gối, kéo áo hành đại lễ: “Tổ phụ, cháu đi đây, người bảo trọng nhiều hơn.”
“Gia, hai chữ gì?”
“Hắn vào cung làm gì? Hôm qua bạn ta là Từ Tướng quân còn đi Biên sa trong đêm, có liên quan đến chuyện đó chăng?”
“Tướng quân, chúc thượng lộ bình an!” (đọc tại Nhiều Truyện.com)
Ôm một cái rồi lập tức buông ra, xoay người rời đi.
“Lục đại nhân, hôm nay sao các đại nhân vào cung sớm thế?”
Ông còn nhớ năm ngoái, Định Bắc hầu từng dắt hắn vào cung. Khi ấy Từ Thanh Sơn vẫn là một nho sinh văn nhã, trên người mang đậm khí chất thư sinh, nói năng cũng còn cứng cỏi, vụng về.
“Thần, tiếp chỉ!” Từ Thanh Sơn tiếp lấy thánh chỉ, ánh mắt sáng quắc, nói lớn: “Làm phiền tổ phụ thay cháu đặt thánh chỉ vào từ đường. Phiền mẹ giúp con thu dọn hành trang. Truyền lệnh xuống, Từ gia quân nửa canh giờ sau xuất phát.”
“Phụng thiên thừa vận, Hoàng đế chiếu viết… Lệnh cho Từ Tướng quân lập tức xuất phát, tiến đến Biên sa, chống lại ngoại địch xâm phạm.”
Tĩnh Bảo thu lại vẻ kinh ngạc, trả lời: “Ngươi nói đi.” (đọc tại Nhiều Truyện.com)
Đúng lúc ấy, một tiểu thái giám quen mặt lại lén chạy đến buôn tin lấy bạc.
Đúng là người sống nhờ vào một luồng tinh thần.
“A Nghiễn?”
Nhưng… không đúng!
Tim Tĩnh Bảo lập tức đập loạn.
Không kịp nghĩ sâu, hắn nói ngay: “Có hai chuyện ta cố ý đến giao phó.” (đọc tại Nhiều Truyện.com)
Biên sa cấp báo… có phải đồng nghĩa với việc Bắc phủ có thêm thời gian?
Còn cười?
Từ Thanh Sơn chấn động toàn thân, dập đầu thật sâu.
Lục Thần Hiểu cũng lấy làm lạ, liếc Tĩnh Bảo một cái, lắc đầu tỏ ý không biết. Một thư lại đứng cạnh hắn hạ thấp giọng nói: “Tối qua Tô Thái phó, Binh bộ thượng thư, Hộ bộ thượng thư đều bị gọi vào cung, nghe nói suốt đêm không về, ngủ lại luôn trong cung. À, còn có Hình bộ Lang trung Vương Uyên cũng được triệu kiến.”
“Có mặt!”
Tĩnh Bảo không ngẩng đầu lên, chỉ nghe tiếng giáp trụ va chạm, cảm thấy bước chân người kia vừa lớn vừa gấp gáp. (đọc tại Nhiều Truyện.com)
Nói xong, hắn tiến một bước, đột ngột đưa tay ôm chầm lấy Tĩnh Bảo: “Đồ ẻo lả, ngươi bảo trọng.”
Quay người, hắn lại hô: “Người đâu, giúp ta mặc giáp!”
Dứt lời, hắn quay đầu ngựa, vung roi đánh mạnh, con ngựa chồm lên, lao như tên bắn về hướng Tĩnh phủ.
Vừa vào Mật Thư Đài, nàng phát hiện các đại thần trong nội các đã sớm có mặt trong ngự thư phòng chờ lệnh.
“Mẹ, người nhất định phải giữ gìn sức khỏe, con trai…”
Vậy mà chỉ trong nửa năm ngắn ngủi, hắn đã bị vị Từ Tướng quân vừa mới qua đời kia mài giũa thành một lưỡi đao sắc bén.
Người kia trợn mắt: “Là Vương Uyên, đệ đệ của Hoàng hậu!”
Hay là… lại có chuyện gì nữa rồi?
Nếu là trước đây, bà nhất định sẽ nói mấy câu “con trai ta anh dũng, vì nước g·i·ế·t địch” như bao lời lớn lao. Nhưng sống đến chừng này, bà bỗng hiểu ra vợ chồng bên nhau trọn đời, con cháu quây quần, cơm rau áo ấm, mới là cuộc sống mỹ mãn.
Đúng là rối loạn cả lên, Thất gia giờ này còn đang trong phòng tắm, thế mà tướng quân lại cứ thế xông thẳng vào như trâu điên, nàng có ngăn cũng ngăn không nổi.
Mật Thư Đài xưa nay quy củ, ai làm việc người nấy, hầu hạ chủ tử của mình cho tốt, sao lại có thể tùy tiện hỏi tới hỏi lui như vậy?
“Cầm hai ngàn lượng bạc, đuổi theo hắn, tiện thể nhắn giúp ta hai chữ.”
“Từ Tướng quân, tướng quân, ngài không thể vào trong! Gia của ta đang… Thất gia, Thất gia, tướng quân tới rồi!”
Lúc này, chỉ nghe tiểu thái giám lại ghé tai nói nhỏ: “Cố Tiến sĩ có thể sắp gặp họa.”
Từ biệt người thân, Tướng quân trẻ tuổi nhà họ Từ tung người lên ngựa, rời phủ trong đêm.
Tim Tĩnh Bảo lập tức thắt lại một nhịp.
“Ngươi không biết à?”
…
Khác với những lần trước, lần này hắn chỉ hạ giọng nói mấy chữ: “Bắc phủ sắp có chiến rồi.”
Từ Thanh Sơn nghẹn giọng: “Con trai nhất định sẽ bình an.”
Không ai biết rằng, trên con đường đó còn có mấy cao thủ Cẩm Y vệ cũng lặng lẽ rời thành từ cửa Nam, chia làm hai hướng, một về phương Bắc, một xuôi phương Nam.
“Con trâu” ấy vừa đi vào vừa hét: “Đồ ẻo lả, đồ ẻo lả!”
Từ Thanh Sơn: “Cao mỹ nhân có điều bất thường, ngươi xưa nay tinh ý, giúp ta tra thử xem.”
“Thánh chỉ đến…”
Tĩnh Bảo sợ Tam tỷ phát hiện tay mình sưng, bèn dùng bữa sáng trong phòng, rồi vội vã đi làm việc.
Đi được mấy trăm trượng, hắn bỗng ghì cương quay đầu lại: “Ta còn một việc chưa xong, các người ra cửa thành chờ ta, ta đến ngay!”
Tĩnh Bảo khoác vội một chiếc áo choàng che người, tóc còn nhỏ giọt nước, ngạc nhiên hỏi: “Ngươi định…”
Vì vậy, bà chỉ nói: “Con à, mẹ còn chờ con về chịu tang cho ta, nhất định phải bình an trở về.”
Lục Thần Hiểu dần nhận ra, tên nhóc này đúng là cái thùng chứa tò mò, chuyện gì cũng phải hỏi đến tận gốc mới chịu.
…
Khi tiếng mõ giờ Tý vừa điểm, Từ gia quân đã phi nhanh trên quan đạo, bụi đất tung bay mù mịt.
Tĩnh Bảo: “Yên tâm. Còn chuyện thứ hai?”
Lưng bà đã hơi còng, bước chân cũng nặng nề, chẳng thể nhấc nổi.
Định Bắc hầu cổ họng nghẹn ứ, một lúc lâu không nói nên lời, cuối cùng thở dài: “Đi bái biệt mẹ ngươi một cái.”
Giọng A Man mỗi lúc một cao.
Tĩnh Bảo nhíu mày: “Vị Vương lang trung nào?”
Từ Thanh Sơn sững một thoáng. Sao tên này ở trong phòng lại mặc áo choàng làm gì?
Tĩnh Bảo còn định hỏi nữa, chợt thấy Lục Thần Hiểu lạnh lùng liếc mình, vội gượng cười, nuốt hết lời xuống bụng.
“Biên sa có chiến sự, ta phải lập tức lên đường.”
Chồng vừa mất, bà dường như già đi thấy rõ chỉ trong vài ngày. Người phụ nữ từng gan góc, gọn gàng nơi biên cương năm nào nay đã như chuyện của kiếp trước.
So với khí thế rầm rộ của Từ gia quân, hai đội này lại lặng lẽ như bóng ma.
“Lại càng không biết.”
“Vương lang trung?”
Tiếng gọi xé màn đêm khiến toàn bộ người trong phủ Từ gia hoảng hốt bật dậy khỏi giường. Mọi người vội vàng mặc áo quần chỉnh tề, chạy ra tiền sảnh tiếp chỉ.
Chương 544: Tướng quân lên đường đến Biên sa
Tĩnh Bảo lại thử hỏi: “Hay là có liên quan đến Bắc phủ?”
Biên sa cấp báo, đúng là lúc cần binh, cần lương, cần tiền, lẽ ra không nên dàn trận thêm phía Bắc phủ.
“Thanh Sơn, sao ngươi lại đến đây?”
Người nọ nhún vai: “Ai biết được?”
Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.