Ta Thấy Thám Hoa Thật Duyên Dáng
Di Nhiên
Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.
Chương 527: Là ngươi đang tích trữ lương thực
Vừa mở lời được một nửa, thì bỗng nghe tiếng vó ngựa dồn dập từ xa vọng tới. Lục Hoài Kỳ quay đầu lại, lập tức như bị bóp cổ, sững sờ.
Ngọc Hoài lắc đầu: “Nô tỳ lại thấy đó là lời thật lòng.”
Tĩnh Bảo biến sắc lần nữa, đôi mắt mở to không chớp nhìn Cao Triều.
“Vì họ?”
“Thật.”
“Tiểu Thất!”
“Không, ta nói thật đấy.”
Lục Hoài Kỳ hoàn hồn, vội kéo Tĩnh Thất sang bên. Ai ngờ người cưỡi ngựa kia “hự” một tiếng, kéo mạnh dây cương.
Tĩnh Nhược Tụ như người mộng du tỉnh lại, quay đầu nhìn Ngọc Hoài, ngập ngừng hỏi: “Những lời nó vừa nói, có phải chỉ là lời trong cơn say không?”
Đến nước này mà còn nói dối?!
“Tĩnh Thất, ngươi tưởng ta là đứa trẻ ba tuổi à?”
Tưởng Lục gia ta c·h·ế·t rồi chắc?
…
Lục Hoài Kỳ vội vàng đưa tay chặn lại: “Có chuyện gì không thể nói đàng hoàng, mà phải động tay động chân?”
“Biểu ca tránh ra đi.”
Hẳn là đã có chuyện.
“Người này điên rồi sao!”
“Ngươi điều tra ta?”
Tĩnh Bảo lạnh toát cả người.
“Hắn là huynh đệ của ta, sẽ không hại ta.” Tĩnh Bảo lắc đầu với Lục Hoài Kỳ.
Mắt Cao Triều đỏ rực, từng tia máu như sắp rỉ ra ngoài.
Sao lại vậy?
Tĩnh Bảo đứng dậy, cầm chén rượu cụng nhẹ với Tĩnh Nhược Tụ.
“Ta tin ngươi mới là quỷ đấy.” Cao Triều gầm lên: “Mẹ ngươi nói rồi, nhà họ Tĩnh gia sản phong phú, nuôi một cô gái đã ly hôn chẳng khác gì nuôi thú cưng.”
Nhưng Cao Triều chẳng chờ thêm, kéo cổ áo Tĩnh Bảo, xô thẳng nàng đi.
Tóc tai rối bù, râu ria lởm chởm, áo trắng dính đầy bụi bặm, chẳng biết chui từ xó xỉnh nào ra. (đọc tại Nhiều Truyện.com)
“Trời muốn mưa, mẹ muốn gả chồng, huynh cản nổi à?”
Bỗng hắn như nhớ ra điều gì, không nhịn được mà cười hì hì: “Tiểu Thất, ta kể cho ngươi một chuyện thú vị.”
Tĩnh Bảo ngẩng đầu, mới nhận ra là Cao Mỹ Nhân.
Lục Hoài Kỳ chưa tới, tiếng của đã truyền đến trước.
Chương 527: Là ngươi đang tích trữ lương thực
“Ngươi… đã gặp mẹ ta?”
Lục Hoài Kỳ sốt ruột đến mức giậm chân thình thịch.
Cẩm Y vệ để ý rồi?
Tĩnh Bảo giật mình: “Cao Triều, ngươi làm gì vậy?”
Nàng vốn đã đoán là có chuyện, nhưng tuyệt đối không ngờ lại là chuyện này.
Cao Mỹ Nhân sao lại thành ra thế này?
“Tiểu Thất, Tiểu Thất!”
Làm gì sao?
A Nghiễn lặng lẽ theo sau nàng.
“Ngươi gom hết số lương thực đó giấu trong năm kho lúa ở trang viện, chỗ đó đủ mẹ con họ ăn mấy đời cũng không hết, ngươi bảo là vì họ?”
“Tránh ra!” Cơn giận trong người Cao Triều bùng nổ: “Hôm nay ai dám cản ta, gặp một g·i·ế·t một, gặp hai g·i·ế·t hai!”
Tĩnh Bảo nuốt nước miếng: “Phải.”
Trong lòng Tĩnh Nhược Tụ lúc này đã không còn từ nào để miêu tả ngoài sự “kinh hoàng”. Một người phụ nữ bị ruồng bỏ, không thể sinh con như nàng… vẫn còn có người chờ đợi trên đường sao?
Đúng lúc đó, cổng thành Tứ Cửu đột ngột mở ra, ba kỵ sĩ phóng ngựa từ ngoài lao thẳng vào thành như sấm sét.
Nàng đứng đờ ra một lúc lâu, hít sâu một hơi, trầm giọng: “Cao Triều, số lương đó thật sự là ta chuẩn bị cho tam tỷ và Nhất Ninh. Tam tỷ ta không thể sinh con, không nơi nương tựa, ta phải lo liệu cho họ.”
“Thật?” (đọc tại Nhiều Truyện.com)
Lục Hoài Kỳ ngẩng đầu nhìn trời, mặt mũi cau có: “Ông trời rõ ràng là đang gây sự với ta đây mà! Nhìn kìa, trăng cũng chẳng thấy đâu, còn ngắm trăng, còn đoán đèn cái nỗi gì?”
Hình như thật sự không cản được.
“Vậy còn không mau đi!”
Sắc mặt Tĩnh Bảo giờ đây trắng bệch, môi run rẩy: “Đúng, ta muốn nắm hết lương thực Giang Nam trong tay. Khi đó, cao thấp đắt rẻ đều do ta định đoạt.”
Hơn nữa, hắn tra đến bước nào rồi?
Năm kho lương đó nằm rất xa nhau, cực kỳ kín đáo, lại không ở trong phủ Lâm An. Sao Cao công tử tra ra được?
“Sự thật là ta đúng là muốn chuẩn bị cho tương lai của mẹ con họ. Mua giá thấp, bán giá cao, vào ra một vòng có thể kiếm lời kha khá.”
Uống xong rượu, nàng đặt chén xuống, ngẩng đầu nói: “Lục biểu ca, đừng gọi nữa, muội tới ngay đây!”
“Nếu ta không tra, thì đâu biết lá gan Tĩnh Thất ngươi lớn đến tận trời như thế.”
“Tĩnh Thất, ngươi nói thật cho ta biết, có phải ngươi đang cho người thu mua lương thực, tích trữ lúa gạo không?”
Cao Triều lau lớp bụi bám trên mi, mặt đầy sát khí: “Ta! Có! Chuyện! Muốn! Nói!”
Tai Tĩnh Bảo ong ong…
“Ta lần này về…”
Cao Triều đã nhảy xuống ngựa, lao tới túm lấy cổ áo Tĩnh Bảo: “Ngươi đi theo ta!” (đọc tại Nhiều Truyện.com)
Dù trong lòng cực kỳ không muốn, nhưng Lục Hoài Kỳ cũng thấy thần sắc Cao Triều cực kỳ bất thường, đành dịch người sang bên nửa bước.
“Vì tam tỷ… và cháu gái Nhất Ninh của ta.”
Ngựa dựng vó cao, người kia hét lớn: “Họ Tĩnh kia! Mẹ nó, mau lăn tới đây cho ta!”
“Buông hắn ra.”
Lục Hoài Kỳ hơi đau răng: “…”
Tĩnh Bảo lập tức khô khốc miệng lưỡi.
Nửa vai của Lục Hoài Kỳ bị đụng đau điếng, nhìn Tĩnh Bảo lảo đảo theo bước Cao Triều mà giận sôi ruột: “A Nghiễn, ngươi c·h·ế·t rồi à?!” (đọc tại Nhiều Truyện.com)
Chốc lát sau, Tiểu Cửu gật đầu với Cao Triều. Đồng tử hắn co lại, buông cổ áo Tĩnh Bảo ra.
Đúng lúc đó, chân trời loé lên tia sét, Tĩnh Bảo mới nhìn rõ ánh mắt của Cao Triều sắc lạnh như lưỡi dao, lạnh lẽo thấu xương.
A Nghiễn hạ giọng: “Biểu thiếu gia, Cao công tử trước nay chưa từng dữ dằn thế này, tám phần là có chuyện lớn. Người đừng vội, ta theo dõi xem sao.”
Rượu gạo hoa quế hôm nay ngấm hơi mạnh, Tĩnh Bảo cảm thấy chân mềm nhũn: “Ngươi nói đi!”
“Lục biểu ca, ngươi thô lỗ quá!”
“Gặp ma rồi, sao lại nổi gió vậy?”
“Không thì sao?” Cao Triều nén xuống ánh mắt sắc bén: “Ngươi tưởng ta tìm tới ngươi mà không có chứng cứ à? Tĩnh Thất, nói thật cho ta, số lương thực đó… thật sự dùng để làm gì?”
Vì tới sớm nên chợ đèn hoa vẫn chưa đông người.
“Tỷ à, cho dù không có ai đang chờ mình, chúng ta cũng phải sống cho rực rỡ một chút. Đời người chỉ đến một lần, đầu thai đâu có dễ.”
“Cho nên, ngươi còn đặt mua luôn cả lương thực năm sau?”
“Con mẹ nó!”
…
Cơn giận ngút trời đang đè nặng giữa hai hàng mày của Cao Triều, nghe đến đây lại bật cười.
Cao Triều kéo Tĩnh Bảo đi đến chỗ vắng người, nhìn về phía sau Tiểu Thất, Tiểu Cửu. Một người rút kiếm ngăn A Nghiễn, người còn lại đi kiểm tra xung quanh.
“Ta còn chưa thô bạo đâu đấy!”
“Tĩnh Thất! Việc lương thực Giang Nam biến động đã khiến Cẩm Y vệ chú ý. Kỷ Cương phái ta đi điều tra. Nếu ta nói rằng từng ấy lương thực chỉ vì một đôi mẹ con ngươi nghĩ hắn tin không?”
“Nói đi!”
“Tại sao?”
Rốt cuộc sai sót ở đâu? (đọc tại Nhiều Truyện.com)
Tĩnh Bảo sững người. Không chỉ nàng, ngay cả A Nghiễn ở xa cũng sững sờ.
“Cao…”
Cao Triều chỉ muốn b*p ch*t nàng, không, phải là lăng trì mới hả giận.
Một tiếng quát này khiến cả Lục Hoài Kỳ lẫn Tĩnh Bảo đều sững lại.
Không đúng!
Nói thật… sẽ là lật trời, vỡ núi, sóng gió cuồn cuộn. Nhưng chính vì thế, nàng lại bình tĩnh lại.
Một người cưỡi ngựa lao tới như cuồng phong, chẳng buồn tránh người. Mấy nho sinh đang ngắm đèn suýt nữa bị húc phải.
Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.