Ta Thấy Thám Hoa Thật Duyên Dáng
Di Nhiên
Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.
Chương 463: Leo lên cả đầu người ta
Mọi người nghe Thám hoa lang khắc cha khắc vợ, ai nấy đều rút lui, chỉ thầm than: Tiếc thay, tiếc thay.
“Ngươi còn không vừa ý, thì sao ta vừa? Nể tình ta từng bị đánh vì ngươi, chuyện này ngươi nghĩ cách giúp ta đi?”
Nếu chỉ là không bằng thôi thì cũng đành, đằng này lại còn bị quyến rũ đến nảy sinh đoạn tình đoạn cảm chẳng ra làm sao, khiến bà khó chịu như nuốt phải mười bảy mười tám con ruồi.
Lưu thị nghe vậy, khẽ cau mày.
“Làm người thì phải biết lý lẽ!”
Lục Hoài Kỳ im lặng một lúc, rồi nói: “Ý của mẹ ta, chuyện có trị được hay không là thứ yếu. Quan trọng là có dễ bảo hay không, có biết sinh con không. Ngươi không thấy mông nàng ấy to à?”
Vinh cùng vinh, nhục cùng nhục chẳng phải chỉ là lời nói suông.
Quả nhiên, hành lễ xong, Lục Hoài Kỳ viện cớ tiền viện có việc, kéo nàng đi ngay.
Phía sau họ, A Man trong trang phục nam nhân lặng lẽ trợn mắt.
“Ngươi được lắm!!”
“Cữu cữu, nhà họ Phó có gửi quà Tết Đoan Ngọ không?” Nàng hỏi.
Chương 463: Leo lên cả đầu người ta
“Vì sao?” (đọc tại Nhiều Truyện.com)
Từ xa, Lưu thị thấy con trai và Tĩnh Bảo đi tới, không khỏi nghiêm túc quan sát Tĩnh Bảo một hồi.
Còn muốn khó chịu với Cố tiên sinh ư?
“...”
“Tại sao ta lại không có quyền chọn?”
Tĩnh Bảo sững ra một thoáng, rồi bật cười: “Vậy ta có nên nói là chúc mừng không?”
Lục Hoài Kỳ ho nhẹ hai tiếng, Tĩnh Bảo lập tức hiểu sắp đi gặp vị cô nương được sắp đặt xem mắt rồi. Nàng lập tức cung kính xin cáo lui với Hầu gia.
“Đi thì đi, nhưng ngươi không được khó chịu với hắn!”
“Ngươi đi làm gì?”
“Vâng!”
Phu nhân mỉm cười nhìn Lục Hoài Kỳ, rồi chỉ vào cô gái sau lưng mình: “Đây là Cửu biểu muội của con.”
Biểu thiếu gia, ngươi mơ đẹp thật đấy!
“Đừng quên, ta còn vì ngươi mà bị đánh một trận tơi tả, đến giờ mông vẫn còn đau!”
“Ngươi...”
“Cái túi bùa đó là ta tự tay may đó, hai chữ ‘thuận toại’ trên đó cũng là do ta tự tay viết.”
Đám quý nhân thấy Thám hoa lang phong độ nho nhã, cử chỉ ôn hòa, tràn đầy khí chất thư sinh, hoàn toàn không dính chút mùi quan trường, trong lòng đều âm thầm tính toán.
“Chậc chậc, khí chất cao quý thế kia, tiền đồ chắc chắn rạng rỡ.”
Tĩnh Bảo dùng khuỷu tay chạm vào hắn: “Biểu ca, ta không khách sáo với ngươi, ngươi cũng đừng vì chuyện của cữu cữu, cữu mẫu mà bực dọc nữa. Nếu cô nương kia gia thế tốt, dung mạo tốt, tính nết tốt, thì hai chữ ‘chúc mừng’ ấy, cũng thật đáng giá.”
Lưu thị xuất thân không tầm thường, nhà mẹ đẻ là danh gia vọng tộc nổi danh ở phủ Lư Châu.
Lục Hoài Kỳ lườm nàng một cái, bỗng đi nhanh hơn, ánh mắt cũng tối lại.
Hôm nay bà cố ý gọi cả Tĩnh Thất lẫn con trai đến.
“Vậy thì chẳng phải kẻ tầm thường.” Tĩnh Bảo chậm rãi nói: “Cữu cữu cũng đừng lạnh nhạt quá. Dù gì trong quan trường, hắn cũng là người của cữu cữu.”
“Hoài Kỳ, dắt biểu đệ A Bảo đến chào nhị cữu mẫu đi.”
“Thế sao hôm nay không thấy người nhà Phó đại ca đến?” (đọc tại Nhiều Truyện.com)
Lục Hoài Kỳ vội lấy túi bùa ra, nhìn thật kỹ một hồi, mới nghiến răng: “Đáng giá hay không, sau này ngươi giúp ta xem thử.”
“Đẹp thật đấy!”
“Vậy ta nên nói là chia buồn à?”
“Ngươi nợ ta!”
Tĩnh Bảo trừng mắt nhìn hắn, Lục Hoài Kỳ trừng to hơn. Một lúc sau, cả hai cùng phì cười.
Giữa đường, Tĩnh Bảo kéo tay áo hắn, thấp giọng: “Ta cũng thấy không hợp.”
Hai người sóng vai rời đi.
“Ta xưa nay không biết lý lẽ!”
Tĩnh Bảo lúc này mới hiểu: người mà Lưu thị chọn cho Lục Hoài Kỳ xem mắt, là con gái út của nhị ca ruột bà.
Cháu ngoại có bản lĩnh, Hầu gia tất nhiên phải nhân dịp đông người mà đem ra khoe khoang.
Trên sân khấu tiếng hát rộn ràng, đang diễn vở Kim Ngọc Nô, tiểu sinh hóa trang cực kỳ tuấn tú.
Tĩnh Bảo không có tâm trạng xem. Hôm nay Hầu phủ đón nhiều khách, nàng theo sát bên Hầu gia, lần lượt chào hỏi từng người. (đọc tại Nhiều Truyện.com)
Trước đây sao lại không để ý chứ?
“Chắc chắn rồi. Với đôi mắt tinh tường của ta, cô nương mà ta chọn chắc chắn là người tốt nhất thiên hạ!”
Lục Hoài Kỳ thích kiểu như Tĩnh Bảo: có chính kiến, có thủ đoạn. Chứ không phải kiểu dịu dàng hiền hòa, vóc dáng mảnh mai như cô gái kia.
Câu ấy vừa buông ra, sắc mặt vốn đang tươi cười của Lục Hoài Kỳ lập tức sa sầm: “Có gì mà chúc mừng?”
“Không để ý!” Tĩnh Bảo nhìn hắn: “Vậy ngươi tính sao?”
“Tiểu Tĩnh Thất, chuyện này ngươi không có quyền chọn!”
Bỗng một cơn gió lướt qua, Hầu gia rùng mình, bị chính ý nghĩ của mình dọa sợ.
“Nàng không trị được ngươi.”
Tĩnh Bảo cũng vội vàng hành lễ theo. (đọc tại Nhiều Truyện.com)
Càng nhìn, càng giật mình.
Lục Hoài Kỳ kéo Tĩnh Bảo đến trước mặt một vị phu nhân ăn mặc sang trọng, hơi khom người: “Nhị cữu mẫu!”
Một họ Phó không thể viết ra hai người. Dù Phó lão tứ đã làm chuyện vô liêm sỉ, thì Phó lão đại dù tốt đến đâu cũng không tránh khỏi bị vạ lây. (đọc tại Nhiều Truyện.com)
Tĩnh Bảo bước lên hành lễ, rồi ngoan ngoãn đứng sau lưng Lục Hoài Kỳ, để tấm thân cao lớn rắn rỏi của hắn giúp nàng che bớt những ánh mắt nóng rực từ các nữ quyến trong phủ đang tìm kiếm rể hiền.
“Sao lại không hợp?”
Lục Hoài Kỳ nghĩ: So với việc trở mặt thành thù, vô tư đi theo Tiểu Thất thế này vẫn tốt hơn.
Nụ cười ấy như băng tuyết tan trong nắng ấm, cũng làm tan đi những khúc mắc chưa từng nói ra.
“Có gửi nửa xe.”
“Tại sao lại là ta?”
Lúc này, Lưu thị sai người đến gọi con trai và Tĩnh Bảo.
Nghe vậy, Tĩnh Bảo không nói gì thêm.
Tĩnh Bảo nghĩ: Hắn có thể nói ra những lời ấy là vì thật lòng xem ta như huynh đệ.
Sắc mặt Hầu gia thoáng ngượng: “Cữu mẫu con không vừa lòng cách xử sự của nhà đó, ta cũng nghĩ nên giữ thể diện cho Tam cô nương, nên lần này không gửi thiệp mời. Cũng để cho bên đó biết điều một chút.”
Chẳng trách con bà làm ra chuyện hồ đồ kiam đứa nhỏ này da trắng môi đỏ, khó phân nam nữ thật.
“Hắn làm quan thế nào ạ?”
Còn đâu người tốt nhất thiên hạ nữa chứ... Người tốt nhất đang ở ngay trước mặt ta rồi.
Tĩnh Bảo ngẩng đầu nhìn cô gái kia, chỉ một ánh mắt đã biết ngay nàng không phải mẫu người mà Lục Hoài Kỳ thích.
“Làm cũng không tệ, có người bên cạnh ta khen hắn làm việc chắc chắn, thực tế.”
Gặp hết một vòng khách, Tĩnh Bảo vẫn chưa thấy bóng dáng Phó Thành Đạo.
Người làm mẹ trên đời này, ai lại không muốn con trai mình xuất chúng nhất? Khổ nỗi con trai bà đứng cạnh Tĩnh Thất, ngoài việc cao to hơn thì chẳng có điểm nào sánh kịp.
“Vì phải bàn chuyện hôn sự cho ta.”
Vài người thậm chí còn mạnh dạn hỏi đến chuyện cưới hỏi của Thám hoa lang.
Hầu gia vỗ vai Tĩnh Bảo, hừ nhẹ: “Lúc chặt lúc buông, vừa nghiêm vừa nhu, mới là cách dùng người. Ta tự biết phải làm sao.”
“Ngươi...” Lục Hoài Kỳ nghẹn lời.
“Đây là Thám hoa lang sao!”
“Hộ hoa!”
“Chỉ vì ta là biểu ca ngươi!” Lục Hoài Kỳ thản nhiên nói: “Còn nữa, chiều nay ngươi hẹn họ đi dạo chợ, ta cũng đi.”
Tĩnh Bảo mỉm cười không đáp, chỉ liếc mắt về phía Lục Hoài Kỳ, buộc hắn phải mang chuyện “cô tinh chiếu mệnh” ra nói.
Chẳng lẽ... ta điên rồi?
“Tại sao không được? Ta là biểu ca ngươi, khác gì huynh ruột đâu. Tính theo vai vế, hắn cũng phải gọi ta một tiếng ca ca. Ca ca thì phải ra dáng chứ?”
Tuy Tĩnh Thất biết điều, ít lui tới, nhưng ai biết con trai bà có còn vương vấn gì không. Bữa tiệc xem mắt này, là để nhắc nhở hai đứa: Tỉnh táo lại cho ta! Nam nữ thành đôi mới là chính đạo trên đời.
Hầu gia nhìn theo bóng lưng hai đứa, bất giác nảy ra một ý nghĩ: Nếu A Bảo là con gái thì hay rồi, vừa thân thiết vừa hiểu rõ gốc gác, hai nhà cũng có thể kết làm thông gia.
Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.