Ta Thấy Thám Hoa Thật Duyên Dáng
Di Nhiên
Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.
Chương 148: Đảo Mỹ Nhân
Cố Dịch khẽ sờ mũi, tên nhóc này vẫn còn có chút lương tâm, không uổng công gia lặn lội ngàn dặm vì hắn.
A Nghiễn vội nói: “Gia, đừng vội. Bây giờ mới vừa sáng, còn nhiều thời gian. Chúng ta nên tính toán kỹ lưỡng.” (đọc tại Nhiều Truyện.com)
Bước chân Tĩnh Bảo khựng lại, ngẩn ra một lúc rồi tự tát mình một cái.
Bóng đèn lay động, ánh sáng đan xen như mộng.
Cao Chính Nam khựng lại.
Cố Trường Bình nhìn Tĩnh Bảo bằng ánh mắt gần như lạnh lùng.
Cố Trường Bình như không nghe thấy, quay sang nhìn Cố Dịch: “Ngươi thấy sao?”
Đúng rồi!
Một cơn lạnh chạy dọc sống lưng Tĩnh Bảo, nếu mấy người đó xảy ra chuyện gì thì...
Kiếp trước, hắn từng gặp Cao Chính Nam một lần.
Tĩnh Bảo bị ánh nhìn ấy soi đến toàn thân bứt rứt, vội nói: “Tiên sinh cứ yên tâm, có tỷ phu và A Nghiễn bảo vệ, tuyệt đối sẽ không gây phiền toái cho người. Ta thề!”
Cố Trường Bình trầm ngâm: “Người này có lai lịch gì?”
Thực ra ngay khi bọn họ vừa đến phủ Lâm An, Cố Trường Bình đã nhận được tin. (đọc tại Nhiều Truyện.com)
Nàng lập tức tung chăn ngồi bật dậy: “A Man, mau rửa mặt chải đầu cho ta!”
Cao Chính Nam liếc mắt nhìn về phía Cố Trường Bình, mỉm cười: “Không sao, ta đứng một chút cho mát, hóng gió hồ.” (đọc tại Nhiều Truyện.com)
Dùng tiền mở đường, cũng coi như khôn ngoan!
Cố Trường Bình nghe tiếng thì biến sắc.
Người này… sao lại đến đây?
Là một nhân vật đáng gờm!
Cao Chính Nam làm trà thương với phụ thân, bôn ba khắp nơi bao năm, vậy mà đây là lần đầu tiên hắn thấy một người mang hai khí chất hoàn toàn trái ngược cùng tồn tại.
Lông mày Cố Trường Bình khẽ nhíu lại. (đọc tại Nhiều Truyện.com)
Giải quyết xong chuyện ở Tĩnh phủ, hắn không hề dừng lại dù chỉ một khắc, âm thầm huy động thế lực của hắn và Thập Nhị Lang tại phủ Lâm An để dò la tung tích bốn người.
Không thể chấp nhận được!
Cố Trường Bình: “...” Không chỉ gan to, mà còn ngứa đòn, sau này phải quất roi cho nhớ đời.
Phần lớn hắn đoán được, tên nhóc này hẳn đã biết chuyện đảo Mỹ Nhân, lo cho mọi người gặp nguy hiểm nên mới vội vàng đuổi tới.
Hắn sợ đến hồn vía lên mây, vội gửi tin báo cho Cố Trường Bình, còn bản thân thì lặng lẽ đi tìm khắp nơi.
Nhưng liệu hắn có biết rằng, lên đảo là có thể mất mạng?
Vậy là đồng ý rồi!
A Bảo theo người như thế này, tương lai nhất định rộng mở!
“Chờ đã, còn người!”
Không chỉ khôn ngoan, mà đầu óc làm ăn cũng không tồi.
Cái này gọi là “tiền trảm hậu tấu”!
A Nghiễn nói tiếp: “Gia, Cao công tử và những người kia bị mắc kẹt trên đảo Mỹ Nhân, Cố đại nhân định tối nay sẽ lên đảo điều tra.”
“Đã tìm được ông lái đò chở mấy tên nhóc đó chưa?”
Đúng dịp hôm ấy nhà họ Tĩnh mở từ đường, hắn nghĩ Tĩnh Bảo đơn độc, thế yếu, nhất thời cấp bách, đành phải tạm gác lại mọi việc bên kia.
Tề Lâm bĩu môi, thở ra một hơi lạnh.
Tĩnh Bảo thì chẳng chú ý đến dòng chảy ngầm giữa hai người, nàng đang chăm chú nhìn món bánh hấp đường phèn trên chiếc bàn con.
“Đảo Mỹ Nhân?”
“Thuyền sắp chạy rồi, tự ngồi yên đi!” hắn lạnh giọng quát khẽ.
Người này cũng không háo sắc, thậm chí có chút sợ vợ. Chỉ tiếc số mệnh không dài, trong một chuyến đi buôn bị nhiễm phong hàn, bệnh mấy năm rồi qua đời.
Tiên sinh cứ trừng thêm mười cái cũng vô ích, dù sao da ta dày lắm!
Kiếp này, không biết liệu có thể sống lâu hơn không. Nhìn cách Tĩnh Bảo trò chuyện với hắn, hẳn là thân thiết lắm, nếu không cũng chẳng dẫn theo bên mình.
Cao Chính Nam cười với Cố Trường Bình: “Ta quen thuộc nơi này, A Bảo sợ tiên sinh thiệt thòi nên kéo ta đi cùng.”
“Gia, ta dò được rồi.”
Cố Dịch tới khách đ**m, hỏi lão chưởng quầy mới biết bốn người kia đã rời đi suốt một ngày một đêm chưa quay về.
Chỉ nghe danh, chẳng thấy người?
Tĩnh phủ.
Đồng thời, nàng cũng nhớ lại lời cha từng nói: Đó là nơi trụy lạc, cũng là chỗ mất mạng, chuyên lấy mạng người phương xa, tuyệt đối không thể đến!
Dứt lời, nàng còn nghiêm túc giơ ba ngón tay lên.
Là phụ thân!
Tĩnh Bảo vén vạt áo, bước dọc cây cầu gỗ hẹp vào trong khoang thuyền, cười nịnh: “Tiên sinh không thể trách ta đâu, ai bảo thầy đẹp trai quá, ong bướm cứ lao vào thầy thôi!”
Không lên kế hoạch cho tốt sao được? Cố Trường Bình chưa chắc đã chịu cho nàng theo!
“Gia, thật sự không ổn thì ta cứ lộ thân phận thật của Cao Triều, nhờ tri phủ điều binh vây đảo.” Tề Lâm đề nghị.
Dưới ánh trăng, đường nét vành tai cùng chiếc cằm của người kia thật mềm mại, thế nhưng ánh mắt lại sắc bén, lời nói cũng dịu dàng, vậy mà tự thân vẫn toát lên vẻ lạnh nhạt xa cách, khiến người ta khó lòng tiếp cận.
Chương 148: Đảo Mỹ Nhân
Đúng thế, ta chính là lớn gan đó!
“Nói!”
Khi ấy hắn đang ở phủ Bình Vọng kiểm tra sổ sách, bèn lập tức sai Cố Dịch đến chặn người lại.
Trong lúc Cao Chính Nam đang quan sát Cố Trường Bình, thì Cố Trường Bình cũng đang đánh giá lại hắn, mặt vuông, mày kiếm, môi dày, không thể gọi là tuấn tú, nhưng lại dễ khiến người khác có cảm tình.
Người kia đã nhanh chóng nhảy lên thuyền, còn cười nịnh một cái: “Tiên sinh, sư mẫu dặn ta phải đi theo thầy từng bước một, sợ thầy lén ăn vụng bên ngoài đấy! Vị này là nhị tỷ phu của ta, Cao Chính Nam.”
Tĩnh Bảo cười hề hề, còn không quên quay lại gọi: “Nhị tỷ phu, mau ngồi xuống, coi chừng rơi xuống sông đó!”
Trời về đêm, những chiếc lồng đèn chạm khắc hoa văn bị gió hồ thổi cho xoay tròn, quay một vòng rồi lại vòng về.
Cố Trường Bình nhận được tin, ném sổ sách sang một bên rồi lập tức lên đường tới phủ Lâm An.
Tề Lâm đứng bên không khỏi đảo mắt một vòng, cái kiểu gì thế này, quyến rũ Từ Thanh Sơn chưa đủ, giờ còn v* v*n cả gia.
Ánh mắt Cố Trường Bình sáng lên: “Ý ta cũng vậy. Chờ trời tối hẳn, chúng ta sẽ lên đảo.”
“Rồi. Ông ta nói nhìn mấy vị công tử kia có vẻ là người có tiền, nên mới đưa họ ra đảo. Mỗi lần đưa một người lên đảo, có thể được chia một lượng bạc. Thuyền dạo trên Tây Hồ ai cũng muốn kiếm món lời dễ như vậy.”
Cố Dịch chỉ về phía trung tâm hồ: “Hòn đảo đó gọi là đảo Mỹ Nhân, đảo chủ là một người tên Đoạn Cửu Lương. Nhưng… những ai từng đến đảo đều nói chưa từng thấy mặt đảo chủ ra sao.”
Phải nghĩ cách nào đó mới được!
Cố Dịch đáp: “Không tra được lai lịch. Chỉ biết năm năm trước, hắn bỏ một khoản lớn mua lại hòn đảo này, rồi mua mấy đứa bé trai, dần dần phát triển thành quy mô như bây giờ. Mỗi năm hắn đều quyên một phần mười lợi nhuận của đảo cho nha môn phủ Lâm An, chừng năm sáu vạn lượng bạc, nên quan phủ cũng mắt nhắm mắt mở cho qua.”
Cố Dịch trầm mặc một lát rồi đáp: “Giang hồ có luật lệ của giang hồ, lấy lễ trước, dùng binh sau vẫn thỏa đáng hơn. Cẩn thận bọn chúng cùng đường liều mạng, làm tổn thương người của ta.”
Hừ, gia đúng là thiên vị! (đọc tại Nhiều Truyện.com)
Cố Trường Bình chăm chú nhìn những chiếc đèn ấy một lúc, thấy canh giờ đã tới, bèn bình tĩnh lên tiếng: “Lái đò, nhổ neo.”
*
“Cao huynh cứ ngồi đi, nghe nói hồ này rất sâu.” Cố Trường Bình đáp, ánh mắt đối diện hắn, giọng cũng dịu lại đôi phần.
Sư mẫu?
Tĩnh Bảo cảm thấy cái tên này rất quen, dường như đã nghe ai đó nhắc đến.
Trước mặt người ngoài, Cố Trường Bình không tiện nổi nóng, chỉ đành trừng mắt lườm Tĩnh Bảo một cái, tên nhóc này lớn gan thật?
Nhà họ Cao làm trà thương, hắn nối nghiệp cha buôn bán tận kinh thành, sau còn giành được quyền cung ứng trà cho hoàng cung, làm ăn phát đạt, lại đối xử với Tĩnh Bảo cực kỳ tốt.
Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.