Ta Thấy Thám Hoa Thật Duyên Dáng
Di Nhiên
Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.
Chương 101: Truy tìm sự thật
Lục Hoài Kỳ thấy nàng dùng tay trái cầm sách, lật từng trang một cách lơ đãng.
Tĩnh Bảo dụi mắt: “Ta vừa uống canh an thần, buồn ngủ lắm, muốn đi ngủ rồi.”
Tĩnh Bảo thấy Lục Hoài Kỳ hiếm khi yên tĩnh như vậy, ngẩng đầu từ trang sách lên, nở nụ cười với hắn: “Biểu ca có tâm sự à?”
Vì tay đau nên Tĩnh Bảo trằn trọc mãi chẳng ngủ được, gian ngoài Lục Hoài Kỳ cũng trở mình liên tục.
“Hả?” Tĩnh Bảo sững người.
Tĩnh Bảo: “…” (đọc tại Nhiều Truyện.com)
Yên ổn thế này, cớ gì phải gửi cái yếm của Tiểu Thất cho lão phu nhân?
Chương 101: Truy tìm sự thật
Tĩnh Bảo hoàn toàn không hay biết, Cố Trường Bình đã âm thầm thay nàng phản kích lại Quách Bồi Càn.
Tĩnh Bảo đau đến nỗi hít vào mấy hơi liên tục.
Vì bị thương, sắc mặt nàng tái nhợt hơn bình thường, lại chẳng còn vẻ nghịch ngợm thường ngày, cả người trông mềm mại lạ thường.
…
“Thuốc mỡ này là loại các nương nương trong cung dùng đấy, mỗi ngày bôi ba lần, không tới mười hôm là vết thương lành hẳn.”
A Man mặt mày không vui, trong phòng có người ngoài thì phiền toái lắm, làm gì cũng phải kiêng dè.
Trong lòng Lục Hoài Kỳ chất chứa bao suy nghĩ.
Lục Hoài Kỳ nghe thấy, bèn ở ngoài kêu to: “Tiểu Thất, ngươi không ăn là chờ ta đút cho sao?”
“Đại kế đã thành” là ý gì?
Sợ nàng nhìn ra sơ hở, Lục Hoài Kỳ phẩy quạt phần phật, tỏ vẻ lơ đễnh: “Ta thấy người trong phòng ngươi ít quá, định tặng mấy nha hoàn cho ngươi!”
Hắn kín đáo thu lại ánh mắt.
“Có để lại sẹo không?” Người ngồi gần cửa sổ, Lục Hoài Kỳ, chợt cất tiếng hỏi.
Lục Hoài Kỳ nói xong, ngoảnh đầu nhìn ra ngoài: “A, trời tối thế này rồi, ta ở lại viện này ngủ luôn nhé.”
“Thất gia, sao biểu thiếu gia lại ở luôn rồi?”
“Gia, ăn chút đi, tốt cho vết thương lắm.” (đọc tại Nhiều Truyện.com)
Lúc này nàng đang chăm chú nhìn vị lão thái y tháo từng lớp vải gạc thấm máu trên tay nàng ra.
A Man không dám chậm trễ, bảo nha hoàn nhỏ ngoài sân đi báo nhà bếp, chưa đầy một khắc, canh cá nóng hổi đã được dọn lên.
Con cái của lão phu nhân đa phần đều ở kinh thành hoặc vùng phụ cận, chỉ có mẹ của Tĩnh Bảo là gả đến phủ Lâm An xa xôi, cho nên có thể đoán bức thư ấy là do mẹ của Tĩnh Bảo gửi cho lão phu nhân.
Nói xong, Lục Hoài Kỳ phe phẩy quạt, huýt sáo nhè nhẹ, tiêu dao đi ra ngoài.
“Nếu chưa từng, đợi tay ngươi khỏi rồi, ca ca dẫn ngươi đến Tầm Phương Các, tìm một cô nương còn trong trắng cho ngươi nếm thử mùi vị mới mẻ, cứ kìm nén mãi cũng không tốt.”
Tĩnh Bảo cười khổ: “Nhị cữu sợ ta buồn bã một mình, nên bảo hắn ở lại. Ngươi đi thay hết chăn đệm mới cho hắn, lát nữa ngươi ngủ ở giường ta.” (đọc tại Nhiều Truyện.com)
Lão thái y lấy từ trong hòm thuốc ra một lọ sứ đựng dầu thuốc, mở nắp, dùng ngón tay lấy một ít, xoa đều trong lòng bàn tay.
“Ta ngồi thêm lát nữa.”
“Với ta còn khách sáo làm gì, chúng ta là người một nhà mà!”
“Phụ thân bảo ta ở lại đấy, nói ngươi một mình hiu quạnh, bảo ta ở bên bầu bạn. Nói thật cho ngươi biết, Tiểu Thất, ta chỉ có thể ở lại đến sáng mai thôi, ăn xong điểm tâm là phải cùng phụ thân ra ngoại ô thị sát rồi, chậm trễ là bị mắng đấy!”
Tĩnh Bảo cảm kích nói: “Cảm ơn lão thái y. A Man, giúp ta tiễn lão thái y đến tận cửa sau.”
“Không có tâm sự gì cả. Ta chỉ thấy kỳ lạ, sao bên cạnh ngươi chỉ có mỗi một nha hoàn hầu hạ?”
Lục Hoài Kỳ không nhận, lại bảo A Man đem vào cho Tĩnh Bảo, lúc này A Man mới sực nhớ, canh cá giúp vết thương mau lành.
Tĩnh Bảo: “…”
“Dạ, Thất gia.” (đọc tại Nhiều Truyện.com)
Tĩnh Bảo đành uống ừng ực hơn nửa bát, còn ăn thêm ít thịt cá, sau đó để A Man hầu hạ rửa mặt rồi đi ngủ.
Nói thêm nữa chỉ khiến mình thành người nhỏ nhen, người ta cất công đến thăm bệnh, lại còn mang theo bao nhiêu đồ ăn, đồ chơi, cũng là có lòng tốt.
Bức thư ấy không ký tên, nhưng có thể gọi lão phu nhân là “mẫu thân” thì chỉ có vài người.
Lục Hoài Kỳ bỗng mở bừng mắt, trong lòng hắn thực ra vẫn luôn tồn tại một điều nghi hoặc…
“Cũng không cần!”
“Thôi thôi thôi, đừng thêm phiền phức cho ta.”
Lục Hoài Kỳ thu quạt, bước đến ngồi xuống bên giường, nhướng mày hỏi: “Ngươi cũng mười lăm rồi, đã từng nếm mùi đàn bà chưa?”
Đèn vừa tắt, trong phòng lập tức trở nên yên ắng.
“Lục Hoài Kỳ, ngươi…”
Tĩnh Bảo: “…”
Lục Hoài Kỳ lững thững đi vào: “Đói quá, có gì ăn không? Ta muốn ăn canh cá quả.”
A Man đi ra, gọi Nguyên Cát cùng nhau dọn dẹp giường chiếu.
“Trời nóng thế này, vết thương không thể bịt kín mãi được, phải để nó thông gió, thoáng khí mới nhanh lành.”
“Tiểu Thất, ta ngủ ở gian ngoài, sẽ không làm phiền ngươi đâu!”
Lục Hoài Kỳ trầm mặc một thoáng, rồi nói: “Ngươi ngủ của ngươi, ta ngồi của ta, lát nữa sẽ về.” (đọc tại Nhiều Truyện.com)
Lục Hoài Kỳ gập quạt lại, tỏ vẻ tủi thân: “Ngươi biết một cô nương còn trong trắng đắt thế nào không? Xưa nay ta còn chưa nỡ tự thưởng cho mình, đang để dành bạc cho ngươi đấy!”
Hơn nữa, trên yếm vì sao lại thêu hoa sen? Đáng lý phải thêu “đa tử đa phúc” đầu hổ hay ngũ độc chứ?
Tĩnh Bảo tức muốn phát điên: “Cảm ơn ngươi nhiều nhé!”
“Vậy… ta tặng vài tiểu đồng nhé?”
Mặt Tĩnh Bảo đỏ ửng, cầm sách đập lên mặt hắn: “Lục Hoài Kỳ, ngươi học cái gì cho nên thân một chút đi!”
“Thất gia, biểu thiếu gia nhìn thì cà lơ phất phơ, nhưng cũng tinh tế lắm, nô tỳ còn chưa nghĩ ra đâu.”
Tĩnh Bảo thản nhiên đáp: “Chẳng phải còn có Nguyên Cát sao. Hơn nữa ta là người đọc sách, trong phòng có nhiều nha hoàn làm gì, ríu rít ồn ào, phiền c·h·ế·t đi được!”
Trên yếm có thêu chữ “Bảo” rõ ràng là đồ của Tĩnh Bảo.
Tay Tĩnh Bảo đau như thiêu đốt, chẳng thiết ăn uống, bèn bảo A Man mang ra.
Hoa sen vốn là thứ thêu cho bé gái.
“Hầu gia cũng chu đáo thật.”
Lục Hoài Kỳ bị nụ cười ấy làm cho ngẩn ngơ, đến độ ngơ ngác chẳng phân rõ đêm hay ngày.
“Cũng chẳng thấy mấy tiểu đồng?”
“Sao ta lại không nên thân?”
“Người có thể dùng, một là đủ rồi; người không dùng được, mười tám cũng chẳng làm được gì.”
Kỳ lạ thật, sao bản thân lại dùng từ “mềm mại” để hình dung Tiểu Thất cơ chứ?
Chờ mọi người rời đi, Tĩnh Bảo quay sang nhìn Lục Hoài Kỳ: “Dù sao ta cũng không sao nữa, biểu ca cũng về đi, trời không còn sớm đâu.”
Tĩnh Bảo cau mày: “Biểu ca hỏi những chuyện này làm gì vậy?”
Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.