Ta Thấy Thám Hoa Thật Duyên Dáng
Di Nhiên
Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.
Chương 1: Mở đầu
Hắn gườm gườm nhìn người đó, người đó lặng lẽ quay đi.
Phải rồi, hắn đã mong cầu điều gì chứ! (đọc tại Nhiều Truyện.com)
"Cô nương, ngươi nói tiếng người đó sao?”
Cố Trường Bình đột ngột ngẩng đầu, đập vào mắt là một đôi mắt sâu thẳm không thể đoán, khóe miệng mang theo nụ cười chế giễu.
"Thật đáng thương!"
*Thủ phụ triều Minh là chức vụ đứng đầu Nội các, gọi đầy đủ là Thủ tịch Đại học sĩ Nội các. Kể từ sau khi Hồ Duy Dung (胡惟庸) bị bãi chức, triều Minh về hình thức không còn đặt chức Tể tướng, nhưng Thủ phụ thực chất nắm giữ quyền hành tương đương Tể tướng.
Quyền thần một triều đại, trong một đêm thất thế bị hạ độc đến câm. (đọc tại Nhiều Truyện.com)
"…cứ coi như ta nói nhảm đi!"
"Cô nương, sao ngươi đã đi rồi, chẳng phải nói sẽ giúp Cố đại nhân dọn thi thể sao?"
"Ta có thể nhìn thấy hắn lên, nhưng không thể nhìn hắn xuống, lát nữa quay lại!"
"Ta đã nói rồi, đời người ngắn ngủi, mơ hồ một chút cũng tốt, khi ngươi tỉnh táo, hiểu rõ cuộc sống, hoặc là điên, hoặc là c·h·ế·t, nhìn xem, lại thêm một người tự hại mình đến c·h·ế·t rồi kia!"
Năm Kiến Vũ thứ mười, ngày ba tháng ba, Thủ phụ* Cố Trường Bình bị tru di cả nhà.
Hắn mở miệng nhưng không thể thốt ra nửa lời.
Rượu mạnh chảy dọc theo lưỡi dao.
Chương 1: Mở đầu
Là nàng ấy!
"Đáng ghét chỗ nào, rõ ràng Cố đại nhân…" (đọc tại Nhiều Truyện.com)
"Gian thần Cố Trường Bình, năm nay ba mươi lăm tuổi. Nhiều năm qua lợi dụng quyền thế, tham ô, phản nghịch lừa gạt, d·â·m loạn hậu cung. Theo thánh chỉ của Hoàng đế, định hôm nay xử trảm, lập tức hành hình!"
Cố Trường Bình đột nhiên cảm thấy thật bi thương!
Lúc này, Cố Trường Bình bỗng cảm thấy lạnh ở sau cổ, cơn đau dữ dội ập đến, hắn nghe thấy câu cuối cùng trong đời mình:
Cùng năm, ngày mười hai tháng mười hai, Tô Quý phi thị bị phế.
---
"Người đáng thương, chắc chắn có chỗ đáng ghét!"
Cố Trường Bình bị ấn đầu xuống, đang chờ đợi khoảnh khắc dao rơi xuống thì đột nhiên nghe thấy một giọng nói.
Trên đời này, chẳng ai ngốc hơn mình nữa! (đọc tại Nhiều Truyện.com)
"Rõ ràng là một kẻ ngốc, bao nhiêu năm nay, hắn mong cầu gì?"
Chẳng qua chỉ là làm con cờ của người khác, còn tự hào cho rằng, mình là một con cờ thông minh, có thể lật tay làm mây, úp tay làm mưa! (đọc tại Nhiều Truyện.com)
Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.