Ta Thật Sự Không Sợ Chết.
Unknown
Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.
Chương 10: Một năm ăn cướp bằng ba năm làm.
Thổi thần Vương Khai bật hack nhân sinh sao? (đọc tại Nhiều Truyện.com)
Thế nhưng ca là một người chính trực, nhiệm vụ của ca là cứu vớt thế giới, làm sao có thể thực hiện loại hành vi trong truyền thuyết này?
“Phải phải phải, tiểu sư đệ ngươi ngưu bức!”
Diệp Phong cầm tay của Lam Hồng Y kéo đi, bộ dáng hưng phấn cực kỳ.
Lam Hồng Y lúc này cũng là khóe miệng khe khẽ co giật, thân hình lảo đảo suýt nữa té sầm ở trên mặt đất, hận không thể đi lên cho đối phương một cái tát thật đau.
“Trẻ nhỏ dễ dạy!”
Quá đẹp.
Lam Hồng Y đưa bàn tay trái của mình ra ngỏ ý muốn kết bạn, khuôn mặt tràn đầy chờ mong.
Lam Hồng Y rốt cuộc cũng phải giơ lên ngón tay cái hướng Diệp Phong lên tiếng, nhưng gương mặt của nàng lúc này lại bán đứng chính nàng, trên đó viết đầy đủ câu chữ ‘cười còn khó coi hơn khóc’.
“Con ơi nhớ lấy lời cha, một năm ăn c·ướp bằng ba năm làm!”
Ngươi c·ái c·hết bầm tiểu sư đệ, ta còn tưởng ngươi nói chuyện kia đâu, hóa ra là đánh c·ướp!
“A, sư… sư tỷ?” (đọc tại Nhiều Truyện.com)
Diệp Phong vẫn mắt nhìn thương thiên, trong miệng truyền đến âm thanh hào hùng cùng trầm ổn, tự tin mười phần.
Đánh c·ướp?
“Sư đệ, đánh c·ướp? Chúng ta tu sĩ sao có thể làm ra loại chuyện sỉ nhục này?”
Cũng may lần này đem y phục mượn tới, nếu không mất cả chì lẫn chài.
Tiểu sư đệ, ở đây cũng không có người ngoài hai chúng ta, ngươi còn muốn trang bức đến khi nào?
Hồng y nữ tử cũng mở miệng nghi hoặc, bởi vì trong trí nhớ của nàng chưa từng gặp qua Diệp Phong, hơn nữa lần này tiến về Đề Thiên Cốc Bắc Đẩu Tông cũng chỉ vỏn vẹn vài chục tên ngoại môn đệ tử, đến mức người nào nàng đều là sơ nhìn qua một chút.
“Cái gì? Lam… Lam Hồng Y? Lam nhi…”
“Hỏi thế gian, có hay không người so ta ngưu bức?”
Thổi đến chư đế cúi đầu, thổi đến vạn thần cúng bái, thổi đến… Lam sư tỷ gương mặt đỏ bừng?
“Sư tỷ ngươi thật ngốc a! Bây giờ chúng ta không phải gặp nhau sao?”
Lam Hồng Y lập tức sững sờ, mặc kệ tay nhỏ bị Diệp Phong nắm đi cũng không quá lớn phản ứng.
Hồng y nữ tử che miệng bật cười, khi nàng nở nụ cười giống như muôn hoa đua nở, gió xuân khẽ thổi, không khỏi khiến người khác dễ chịu vô cùng.
Phốc!
Lam Hồng Y cúi thấp đầu không nói, trong ngực giống như có con nai đang xông loạn, mặt mũi đỏ bừng.
Diệp Phong vỗ vỗ bộ ngực của mình nói ra, ánh mắt cũng không chủ động được rơi vào hồng y nữ tử.
Diệp Phong mặt không biến sắc nói ra, giống như ăn c·ướp trong miệng của hắn chính là một loại oai phong việc làm đồng dạng.
Diệp Phong cùng Lam Hồng Y cứ như vậy kết bạn mà đi, hai người thi thoảng lại châm chọc nhau vài câu, đôi bên đều phi thường vui vẻ, cười đùa suốt đoạn đường. Người ngoài nhìn vào còn tưởng một đôi thần tiên quyến lữ trời sinh đâu?
Nữ tử tầm hai mươi tuổi, khuôn mặt hình trái xoan, mi thanh mục tú, mắt sáng mũi cao, mái tóc đen tuyền được buộc gọn gàng ở sau lưng, mặc một bộ hồng y nhàn nhạt càng tôn lên vẻ đẹp của nàng. Đặc biệt ở ngực trái cũng thêu một cái đồ án giống như đám mây đang du tẩu, giống hệt với đồ án trên y phục của Diệp Phong.
…
Nghe nói qua hắc bạch song sát chưa?
“Hỏi thế gian, có hay không người so ta chân thật?”
Đẹp hơn địa cầu nữ nhân rất nhiều, cái gọi là minh tinh hay ngôi sao chỉ sợ cũng đến thế mà thôi.
Chẳng nhẽ muốn ta lăn ra đất cười đến c·hết hay sao?
Lam Hồng Y quả thực không nhịn được cười, gương mặt đỏ ửng lại thêm nụ cười tuyệt đẹp lúc này nàng chẳng khác nào tiên nữ lâm phàm, chỉ sợ Cửu Thiên Huyền Nữ cũng chỉ đến như vậy mà thôi.
Ngươi xem một chút Lam Hồng Y nơi nào giống như Lam nhi nữ tử kia?
Cái gì có người so với hắn ngưu bức?
Đừng nói… đừng nói là…
“Sư đệ Diệp Chính Thiên! Diệp trong diệp lục, Chính Thiên chính là chuyên làm việc tốt!”
“Câu gì?” Lam Hồng Y tò mò lên tiếng.
Lam Hồng Y giờ phút này ngây dại tại chỗ, nguyên lai đánh c·ướp còn có như thế thần kỳ.
“Sư tỷ, ngươi nghe qua một câu nói chưa?” Diệp Phong vẫn cầm tay nhỏ của nàng, quay mặt sang nghiêm túc nhìn.
Lam Hồng Y bỗng nhiên lên tiếng, suốt đoạn đường trò truyện, bất tri bất giác nàng đã coi Diệp Phong cầm đầu, mọi việc đều muốn chưng cầu ý kiến của hắn.
Đúng lúc này một đạo âm thanh trong trẻo vang lên, đằng sau lưng của Diệp Phong không biết từ lúc nào xuất hiện một tên nữ tử.
“Nguyên lai là Lam sư tỷ, nghe nói sư tỷ trong Bắc Đẩu Tông nổi tiếng xinh đẹp, người gặp đều có phần, việc này phải chăng là sự thật?”
Diệp Phong cũng là một mặt mộng bức, không phải là đi đánh c·ướp thôi sao, làm gì mặt mũi đỏ bừng?
“Chuyện kia? Chuyện gì? Ta dẫn sư tỷ ngươi đi đánh c·ướp!”
Nếu như bị người ta phát hiện ra làm sao bây giờ?
“Cái gì người gặp đều có phần?”
“Ha ha, sư đệ ngươi càng ngày càng có ý tứ, không biết cái miệng dẻo của ngươi đã làm gục ngã bao nhiêu sư tỷ cùng tiểu sư muội đây?”
Đẹp.
“Sư đệ… ngươi…”
Thổi đến nhật nguyệt treo ngược, thổi đến tinh thần lệch vị.
Diệp Phong không tim không phổi bắt đầu thổi phá thiên, luận trang bức, luận vuốt mông ngựa hắn còn chưa có sợ qua ai đây?
Phốc!
“Sư… sư đệ? Tại sao ngươi lại ở đây?”
Cái gì hải tặc?
Nàng cũng muốn, vậy phải làm sao bây giờ?
Bức vương Lý Thất Dạ oai phong lắm sao? (đọc tại Nhiều Truyện.com)
“Hô – la.”
Đại lão, việc này có chút cấp bách!
…
“Tất nhiên là sư tỷ xinh đẹp, người gặp đều có phần hưởng diễm phúc chiêm ngưỡng, ta nói không phải sao?”
Bắc Đẩu Tông.
Trang bức chi tử Từ Khuyết có ngưu lắm sao?
…
Khuôn mặt đoan trang hiền thục, miệng nhỏ anh đào không cần son phấn cũng hồng hào đỏ tươi, dáng người càng là…
Cái gì có người so với hắn chính khí lẫm nhiên?
Thế nhưng…
“Hỏi thế gian, có hay không người so ta chính khí lẫm nhiên?”
Đây chính là!
Phi phi phi!
Chỉ thấy y phục của tên Mạnh ca ca kia trên ngực cái có đính lấy đồ án một đám mây phiêu du trong thiên địa, đây cũng là thất tinh tông môn Bắc Đẩu Tông, nằm ở phía bắc của Niêm Hoa Tông, thực lực đều ngang bằng với nhau.
“Còn đi đâu? Sư tỷ còn hỏi ta đi đâu? Tất nhiên là đi làm chính sự!”
Một năm ăn c·ướp bằng ba năm làm? (đọc tại Nhiều Truyện.com)
Hắn cấp tốc mặc vào y phục của tên Mạnh ca ca kia, sau đó nhìn ngắm một vòng.
“Đi! Sư tỷ, ta dẫn ngươi đi đánh c·ướp!”
Diệp Phong lại là ngạc nhiên nói ra, cước bộ cũng không chủ động được lùi lại mấy bước.
Đây chính là cỡ nào sảng khoái, ngươi m* nó nói cho ta đây là cỡ nào chuyện sảng khoái?
“Ha ha, sư đệ thật hài hước, ngươi tên là gì?”
Giờ phút này Lam Hồng Y quả thực hận không thể lăn xuống đất mà cười, nàng phát hiện ra cái tiểu sư đệ này không những tính danh mà nhân cách cũng phi thường có ý tứ.
“Hô – la.”
“Sư tỷ chớ khiêm tốn! Ta thiên phú không tốt, thực lực lại không cao, duy chỉ có tính thật thà là truyền thừa từ phụ mẫu mà xuống, một đời lại một đời cố gắng cuối cùng cũng chỉ có chân thực làm bạn, thật thà làm bè.”
Bởi vì nàng phát hiện Chính Thiên tên sư đệ này có chút thú vị.
Chờ đã!
Cái gì lâm tặc?
“Sư đệ ngươi trang, ngươi tiếp tục trang!”
Diệp Phong lúc này lại là khuôn mặt mộng bức, bởi vì từ đồ án trên y phục của nàng đích thật là của Bắc Đẩu Tông, nhưng vấn đề ở đây y phục hắn đang mặc là đi mượn, cũng không thật phải là đệ tử Bắc Đẩu Tông.
Diệp Phong mặt không đổi sắc khẽ nói, ưỡn ngực thẳng lưng, chính khí lẫm nhiên, bộ dáng giống như chuyên làm việc tốt đồng dạng.
Chương 10: Một năm ăn cướp bằng ba năm làm.
Lam Hồng Y nghiêng đầu không hiểu, tuy nói rằng tu tiên giới c·ướp b·óc đánh g·iết là chuyện thường tình xảy ra, nhưng nàng từ nhỏ đến bây giờ đều là tâm tính lương thiện, đến một con kiến cũng không nỡ đạp xuống nói gì đến c·ướp b·óc g·iết người?
Đến đến đến!
“Hô – la.”
“Ta và ngươi đã gặp qua nhau chưa?”
Diệp Phong bỗng nhiên ngẩng đầu lên trời mà thở dài, bộ dáng giống như vô cùng đau khổ.
Lúc này trong đầu của hắn lại hiện lên khung cảnh tên Mạnh ca ca và nữ tử gọi Lam nhi kia ‘giao thủ’ sau mỏm đá.
“Nguyên lai là Chính Thiên sư đệ, ta gọi Lam Hồng Y.”
Lam Hồng Y cũng là gật như gà mổ thóc đồng dạng, gương mặt bên trên đã xuất hiện một chút hưng phấn.
Diệp Phong khuôn mặt nở nụ cười quỷ dị nói ra, ngươi nói xem một nam một nữ còn có thể đi đâu? Tất nhiên là đi làm cái nên làm.
“Được! Sư đệ, chúng ta đi ăn c·ướp, tốt nhất là c·ướp sạch tất cả.”
Cái gì có người so với hắn chân thật?
Lam Hồng Y gương mặt nhỏ đỏ ửng, cái gì gọi là người gặp đều có phần, từ nhỏ đến bây giờ nàng còn chưa cùng từng bất kỳ nam nhân nào tay chạm tay, đứng nói chuyện đây?
Nghĩ đến đây Diệp Phong cũng không khỏi cười trừ một tiếng, vội vàng đổi cái chủ đề.
Ngươi m* nó sao không nói sớm, ta còn tưởng chuyện gì, nguyên lai là ‘giao thủ’ trong truyền thuyết.
Thổi đến đại dương cạn kiệt, thổi đến đất đá xói mòn.
“A! Sư đệ, không phải đi làm chuyện kia sao?”
Chúng ta liền xem ai có thể trước tiên thổi phá thiên này, thổi nứt địa này.
Lam nhi cũng có Lam nhi đó Lam nhi đây? (đọc tại Nhiều Truyện.com)
Lam Hồng Y khuôn mặt nhỏ đỏ ửng, nàng cũng không ngờ Diệp Chính Thiên sư đệ có thể nói ra lời như vậy.
Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.