Ta Sáng Tạo Chủng Tộc
Unknown
Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.
Chương 57: Làm Tàu
Cuối cùng, ánh sáng mặt trời chói lọi xuyên qua màn nước mờ ảo. Họ đã trở lại thế giới mặt đất.
Hải Phong hét lên, giọng nói pha lẫn niềm vui và sự phấn khích: "Chúng ta đang làm được! Chúng ta đang bay lên!" (đọc tại Nhiều Truyện.com)
Mọi người đồng thanh đáp lại, tinh thần đồng đội mạnh mẽ hơn bao giờ hết. Họ nhanh chóng chia thành các nhóm nhỏ, bắt đầu công việc của mình.
Ngọc Vũ cảm thấy tim mình đập mạnh, sự hồi hộp và sợ hãi hòa quyện vào nhau. Nhưng khi nhìn thấy gương mặt kiên định của đồng đội xung quanh, hắn cảm thấy yên tâm hơn. Họ đều đang bay lên, nước bắn tung tóe xung quanh tạo thành những dải sáng lung linh.
"Triều Thần Quốc, chúng ta đã trở về" Hắn nói, giọng run rẩy: "Chúng ta đã sống sót và trở về"
"Chúng ta đã làm được điều không tưởng. Mọi người hãy nhớ rằng, chính tình đoàn kết và niềm tin đã đưa chúng ta trở về"
Côn chăm chỉ làm việc, dùng dao và các công cụ có sẵn để ghép nối các mảnh gỗ lại với nhau, tạo thành khung tàu vững chắc. Hắn tỉ mỉ đo đạc và ghép từng mảnh gỗ, đảm bảo con tàu sẽ chịu được sức mạnh của biển cả.
Thuỷ Lang và một số người khác tìm kiếm dây leo chắc chắn, cẩn thận cắt từng sợi dây và đan chúng lại thành dây thừng dài. Những sợi dây leo chắc chắn được biến thành công cụ hữu dụng trong việc ghép nối các mảnh gỗ.
Ngọc Vũ, người luôn dẫn đầu trong những thử thách khắc nghiệt, không thể kìm nén được nước mắt.
"Ta nghĩ rằng cột nước này có thể là lối ra" Hắn nói, giọng đầy hy vọng: "Nó có thể dẫn chúng ta trở lại bề mặt"
Chương 57: Làm Tàu
Tiếng nước chảy ầm ầm vang vọng khắp không gian, như lời mời gọi đầy mê hoặc.
Ngày qua ngày, công việc làm tàu tiến triển chậm rãi nhưng đều đặn. Những cây gỗ khổng lồ được chặt hạ, gia công, và gắn kết lại với nhau một cách tỉ mỉ.
"Mọi người, chúng ta đã trở về. Tất cả những khó khăn, những mất mát, những hy vọng và mơ ước, cuối cùng cũng được đền đáp" (đọc tại Nhiều Truyện.com)
Họ làm việc không ngừng nghỉ, mồ hôi ướt đẫm áo, nhưng tinh thần quyết tâm chưa bao giờ giảm sút.
Thuỷ Lang đưa mắt nhìn mọi người, ánh mắt kiên quyết: "Đây có thể là cơ hội duy nhất của chúng ta để thoát khỏi nơi này. Chúng ta phải thử!" (đọc tại Nhiều Truyện.com)
….
"Đúng rồi, Ngọc Vũ. Chúng ta đã làm được!" Hắn ôm chầm lấy Ngọc Vũ, nước mắt chảy dài trên má.
Côn lên tiếng, giọng nói trầm ấm: "Chúng ta sẽ cần nhiều hơn gỗ, phải có dây thừng, vải buồm và cả công cụ để ghép nối các mảnh gỗ lại với nhau. Hãy chia nhóm ra tìm kiếm từng thứ" (đọc tại Nhiều Truyện.com)
Hải Phong và Ngọc Vũ tìm đến những cây gỗ lớn, dùng dao và rìu chặt xuống. Tiếng gỗ rơi vang lên, tạo nên âm thanh mạnh mẽ trong rừng rậm.
Ngọc Vũ phân công: "Hải Phong và tôi sẽ chặt cây và làm gỗ. Thuyền trưởng sẽ lo việc ghép nối và làm khung tàu. Mọi người hãy cẩn thận và làm việc thật nhanh chóng. Chúng ta không biết khi nào lại có nguy hiểm rình rập"
Côn đứng cạnh Hải Phong, cả hai cùng nhìn lên cột nước với niềm hy vọng mới.
Cả đám người tàu Ngư Tiên ôm lấy nhau, cảm nhận niềm vui sướng và hạnh phúc khi được sống sót và trở lại với thế giới mặt đất.
Côn, người luôn giả vờ kiên định, cũng không thể giấu được sự xúc động. Hắn bước tới bên hai người bạn, ánh mắt ngấn lệ.
Chỉ có thần linh mới biết, những năm qua bọn hắn đã trải qua những gì.
Hải Phong đứng lên, nhìn cột nước đang phun lên từ lòng đất, rồi nhìn về phía xa xa, nơi có biển xanh và bầu trời trong xanh: "Chúng ta đã trở lại thế giới của mình. Đây chính là phép màu"
Ngọc Vũ nhìn cột nước, đôi mắt sáng rực lên với niềm tin mới: "Chúng ta sẽ dùng cột nước này làm điểm tựa. Có thể nó sẽ dẫn chúng ta trở lại thế giới bên trên"
Bọn hắn biết rằng không thể cứ chờ đợi sự cứu viện từ bên ngoài, mà phải tự mình tìm cách rời khỏi hòn đảo này.
Cột nước bắn họ lên cao hơn, cao hơn nữa. Họ cảm nhận được áp lực của nước và không khí xung quanh, nhưng không ai buông tay. Cảm giác mạnh mẽ của sự sống và niềm hy vọng tràn ngập trong họ.
Cả đám đồng loạt nhảy vào cột nước. Cảm giác mát lạnh bao trùm cơ thể khi nước phun mạnh mẽ từ dưới lên, cuốn họ vào một dòng chảy mạnh mẽ. Cột nước đẩy họ bay lên không trung, tốc độ nhanh đến mức họ cảm thấy như đang lơ lửng giữa không gian và thời gian.
Ngọc Vũ gật đầu, ánh mắt sáng lên vẻ quyết tâm: "Đúng vậy, chúng ta không còn lựa chọn nào khác. Dù có nguy hiểm, nhưng chúng ta phải dũng cảm đối mặt"
Thuỷ Lang, với vẻ ngoài trầm ổn, lần đầu tiên để lộ ra cảm xúc yếu đuối của mình. Ông nhìn xung quanh, thấy mọi người đều vỡ òa trong niềm vui, ông cũng không kìm được nước mắt.
Sau khi đã thoát khỏi lòng đất và tìm lại được cảm giác an toàn dưới ánh mặt trời, đám người tàu Ngư Tiên tập trung lại trên bãi cát trắng mịn, bắt đầu thảo luận về kế hoạch tiếp theo.
Ngọc Vũ đưa ra ý kiến, đôi mắt sáng lên: "Chúng ta cần phải tự làm một con tàu để rời khỏi đây. Chỉ có cách này chúng ta mới có thể về nhà"
Cột nước phun họ lên một bãi cát trắng mịn, ánh sáng mặt trời rực rỡ bao phủ lấy họ. Mọi người nằm trên bãi cát, thở dốc nhưng trong lòng ngập tràn niềm vui.
Sau ba năm dài đằng đẵng trên hòn đảo hoang, những người sống sót trên tàu Ngư Tiên cuối cùng cũng thấy bờ biển quen thuộc của Triều Thần Quốc. Trái tim họ đập rộn ràng, cảm xúc ùa về như sóng biển.
Ngọc Vũ ngồi dậy, nhìn quanh, cười to: "Chúng ta đã làm được! Chúng ta đã thoát khỏi nơi đó!"
Đám người tàu Ngư Tiên đứng trước cột nước khổng lồ, nước phun mạnh mẽ từ dưới lòng đất bắn lên cao, tạo thành một màn sương mù mờ ảo xung quanh.
Mọi người cùng nhau đẩy con tàu xuống nước, tiếng sóng vỗ rì rào như chào đón họ. Con tàu bắt đầu trôi, rời khỏi bờ cát trắng, tiến vào biển cả bao la. Họ đã tự mình tạo nên con đường về nhà.
Côn tiến lại gần, đặt tay lên vai Hải Phong: "Chúng ta rất vui khi thấy ngươi còn sống. Bây giờ, chúng ta phải hợp sức lại để tìm đường ra khỏi đây"
Trên tàu, những người khác cũng không ngừng khóc. Họ ôm lấy nhau, những cái ôm chặt đầy tình cảm và sự biết ơn. Những giọt nước mắt rơi xuống, hòa cùng tiếng cười, tạo nên một khung cảnh đầy cảm động.
Hải Phong gật đầu đồng tình, hắn nhìn quanh hòn đảo với vẻ nghiêm túc: "Trên đảo này có nhiều cây gỗ lớn, chúng ta có thể dùng chúng làm vật liệu. Mọi người hãy cùng nhau thu thập gỗ và những gì cần thiết"
Côn lên tiếng, giọng nói trầm ấm nhưng đầy sự quyết đoán: "Chúng ta sẽ cùng nhau vượt qua. Bây giờ, hãy nắm chặt tay nhau và nhảy vào cột nước"
Hải Phong kể lại câu chuyện của mình, từ lúc bị t·ấn c·ông đến khi tìm cách trốn thoát và cuối cùng là tìm thấy cột nước này. (đọc tại Nhiều Truyện.com)
Năm tháng trôi qua, mùa mưa rồi lại mùa khô, họ vẫn kiên trì làm việc. Những ngày dài đầy khó khăn và mệt mỏi, nhưng mỗi khi nhìn thấy khung tàu ngày càng hoàn thiện, họ lại cảm thấy động lực và hy vọng tràn đầy.
Thuỷ Lang bước tới, ánh mắt sắc sảo: "Tôi sẽ đi tìm vải và dây thừng. Chúng ta có thể dùng những sợi dây leo trên đảo để làm dây thừng. Vải thì có thể lấy từ quần áo dự phòng của chúng ta"
Hải Phong, với nụ cười rạng rỡ trên khuôn mặt, chạy tới bên Ngọc Vũ.
Ngọc Vũ đứng trước con tàu, nụ cười tự hào hiện lên trên khuôn mặt: "Chúng ta đã làm được! Đây sẽ là con tàu đưa chúng ta về nhà"
Hắn đứng trên mũi tàu, nhìn về phía xa, nơi bờ biển xanh ngát chào đón họ.
Ba năm đã trôi qua, con tàu cuối cùng cũng hình thành. Khung tàu chắc chắn, gỗ khổng lồ được gia công hoàn hảo, dây thừng và vải buồm đã được gắn kết hoàn mỹ.
Thuỷ Lang hô lớn: "Nhảy thôi!"
"Chúng ta đã vượt qua mọi thử thách, mọi hiểm nguy. Không gì có thể ngăn cản chúng ta nữa"
Ngọc Vũ quỳ xuống, chạm tay vào mặt nước biển, cảm nhận sự mát lạnh và thân thuộc.
"Chúng ta đã về đến nhà" Hắn thì thầm, giọng nghẹn ngào: "Cuối cùng, chúng ta đã về đến nhà"
Mọi người nắm chặt tay nhau, tạo thành một vòng tròn đoàn kết. Tiếng nước chảy càng lúc càng lớn, như thể cột nước cũng đang cổ vũ họ. Cảm giác hồi hộp và căng thẳng tràn ngập không gian, nhưng không ai lùi bước.
Con tàu nằm trên bãi cát, ánh nắng mặt trời chiếu xuống làm nó trở nên lấp lánh, như một biểu tượng của hy vọng và quyết tâm.
Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.