Nhiều Truyện.com truyện chữ, truyện convert hay dịch chuẩn nhất, đọc truyện online, tiên hiệp, huyền huyễn

Chương 11: Thần Linh Bỏ Rơi

Mục Lục

Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.

Chương 11: Thần Linh Bỏ Rơi


“Sức mạnh hướng tất cả về tương lai tươi đẹp”

Chương 11: Thần Linh Bỏ Rơi

“Vì sao ta hằng ngày đến đây cầu nguyện với ngài, nhưng là ngài không đáp lại ta, không lẽ là Thần không còn đối với chúng ta xem trọng, Thần đã bỏ rơi chúng ta”

“Quá thần kỳ, đây chỉ có Thần mới làm được thần tích” Lãng hô hào.

Tên trộm có chút ngây ngốc, động tác khựng lại giữa chừng trên không trung, mọi người xung quanh cũng ngây ngốc nhìn tên trộm lấy thỏi vàng.

Đằng sau tượng Thần vẽ hình ảnh Thủy Tổ Thần đứng giữa, tay trái tạo ra Trường Sinh Tinh Thần, tay phải tạo ra vạn vật chúng sinh.

“Thần không đáp lại bất kỳ một lời cầu nguyện nào từ ta” Giọng nói kia lại rất bình tĩnh nói, không có một chút nào ngữ khí nghi ngờ Thần bỏ rơi Ngư Nhân.

“Ăn trộm, mà tại sao hiện tại còn có người mang thỏi vàng ra bên ngoài, không sợ b·ị c·ướp mất, hiện tại mọi người đều sử dụng tiền điện tử rồi” Trần Ý nhíu mày.

Phía dưới là đại địa vô ngần, phía trên là bầu trời trải dài vô tận, không có điểm bắt đầu và cũng không có điểm kết thúc.

“Ăn trộm” Bà cụ sau một giây hoàn hồn, trợn to mắt thét lên.

“Hắn tuổi còn nhỏ, sẽ có những sai lầm, cho dù chính là ta cũng thường xuyên mắc phải sai lầm, ngươi thấy đấy, mọi người đều tôn kính gọi ta là Ngư Nhân Vương, nhưng ta tên là Sơ Đại, có lẽ các ngươi đó là đối với ta tôn kính”

“Chuyện của ngươi ta đều biết, ngày con T.Rex đó t·ấn c·ông lãnh địa là do ta không tốt, không bảo vệ được cho mẹ ngươi”

Lãng sửng sốt, có người so với nó còn cầu nguyện Thần nhiều hơn.

Sơ Đại đối với phát triển Ngư Nhân quốc gia bề bộn công việc, nếu không phải là gặp khúc mắc không thể giải quyết, hắn sẽ không đến tìm Thủy Tổ Thần trò chuyện.

Tên trộm nắm được thỏi vàng, quay người về hướng Trần Ý chạy trốn.

“Nhưng là hắn nhắc tới mẹ ta” Lãng phản bác.

“Vĩ đại thần linh, ngài là như thế nào tạo ra chúng ta, vì sao chỉ có ta là không giống với bọn hắn” Lãng chụm hai chân trước tượng thần thì thào.

Nếu không phải do người này phá đám, hắn đã dễ dàng trộm đi thỏi vàng, sau đó quỷ thần không biết rời đi. (đọc tại Nhiều Truyện.com)

“Ngư Nhân chúng ta vốn là chủng tộc do Thủy Tổ Thần tạo ra, trời sinh chúng ta vốn là đẹp đẽ thiện lương, sẽ không có một Ngư Nhân nào mang cái ác đối với ngươi”

“Nhìn xem” Ngư Nhân Vương Sơ Đại xòe ra lòng bàn tay, trên trán dấu ấn hình vương miện phát sáng, chỉ thấy một hình dáng mờ ảo xuất hiện, bằng vào hình dáng có thể đoán được là vỏ sò. (đọc tại Nhiều Truyện.com)

Lãng nói ra nỗi lòng.

Lãng nghe vậy bỗng nhiên nao núng, không biết trả lời làm sao, nó nói.

“Bằng vào hi vọng, ta có thể bằng ý nghĩ tạo đồ vật ta mong muốn”

Giọng nói kia thở dài.

Khi mẹ nó m·ất m·ạng bởi T.Rex, nó càng thường xuyên tới đây hơn.

Trên tàu điện ngầm, ngoài Trần Ý ra còn có một thiếu nữ khác chú ý tới.

Sơ Đại mỉm cười nhìn khuôn mặt cứng đờ của Lãng, hắn đi tới ngồi xỏm xuống bên cạnh Lãng, lấy tay xoa đầu nó.

Không ai ngờ tới, Thủy Tổ Thần của Ngư Nhân không phải bỏ rơi bọn hắn, mà chính là vì bị Ngư Nhân Vương Sơ Đại dọa sợ.

Lúc này, trong Ngư Nhân Thần Điện vang lên một giọng nói trầm ấm.

Lãng có thói quen đến trước tượng Thủy Tổ Thần bày tò tâm sự.

….

“Ngươi có biết rằng ta đã cầu nguyện Thần rất lâu, rất lâu trước khi ngươi bắt đầu tới đây cầu nguyện Thần” (đọc tại Nhiều Truyện.com)

Lần trước, hắn có chút cảm giác bị Sơ Đại dọa sợ, mặc dù tại thế giới vĩ mô hắn có quyền năng tạo vật chủ, nhưng là sức mạnh này đột ngột được nhét vào người hắn, hắn chỉ biết cách sử dụng chứ không hề rõ nguyên lý hoạt động bên trong.

Nghe người kia nhắc tới mẹ mình, Lãng trong lòng dâng lên cơn tức giận, nó muốn xem là người nào tìm tới nó gây sự.

“Vì ta đối với Thần dâng lên lòng thành kính” (đọc tại Nhiều Truyện.com)

Để đối với Thần dâng lên sự tôn kính, Sơ Đại đã cho người thi công lại Ngư Nhân Thần Điện, sau đó còn cho người đắp tượng thần.

“Này ă·n t·rộm, ban ngày ban mặt giữa nơi đông ngươi như vậy, ngươi còn có mặt mũi ă·n t·rộm của một bà cụ” Trần Ý lên tiếng.

“Thần không bỏ rơi chúng ta”

“Giống như là tình cảm, anh trai ngươi yêu ngươi, mẹ ngươi cũng yêu ngươi, có thể ngươi không thấy được, nhưng là nó sẽ vẫn luôn ở đó” Giọng nói kia nói tiếp.

“Vạn vật chúng sinh đều đối với Thần dâng lên lòng thánh kính, tất cả đều như nhau, tại Thần trong mắt, Ngư Nhân chúng ta hay là các sinh mệnh khác có gì khác nhau, Thần không thể vì mỗi một người cầu nguyện Thần tên mà Thần sẽ hồi đáp”

Đứng trên tàu điện ngầm, Trần Ý suy tính, lần này đi Thư Viện nhất định phải bổ sung đầy đủ kiến thức, nếu không thật bị Sơ Đại vạch trần thân phận Thần g·iả m·ạo, rất mất mặt.

Còn có Thủy Tổ Thần tạo ra vương miện của Ngư Nhân, hình ảnh Ngư Nhân Vương đứng trước ba loại quyền hành trí tuệ, sinh mệnh và hi vọng. (đọc tại Nhiều Truyện.com)

Ngư Nhân Vương Sơ Đại cười nói.

“Rất lâu về trước, Thần ban cho ta ba loại quyền hành trí tuệ, sinh mệnh, hi vọng, đây chính là quyền hành hi vọng”

“Vì sao Thần phải hồi âm ngươi?”

Còn có những hình ảnh khác nhỏ hơn, là Thủy Tổ Thần ban cho Ngư Nhân Vương quyền năng khống thủy.

Giọng nói kia suy nghĩ một chút rồi lại nói.

“Chỉ có Thần mới không xuất hiện sai lầm”

Vỏ sò một lúc một ngưng thực, cuối cùng biến thành một cái vỏ sò thật sự.

Lãng trợn mắt, Ngư Nhân Vương vừa hướng nó làm trò ảo thuật dùng ý nghĩ tạo vật.

Bên dưới khắc tám câu tổ huấn của Ngư Nhân.

Trần Ý bận rộn đi tới Thư viện trong thành phố tìm đọc các loại kiến thức.

Tại trên Trái Đất.

Bởi vì không ai có thể nhìn rõ chân dung của Thần, cho nên tượng Thần chỉ có thể tạo thành hình tượng một dáng người thật cao, không có mặt mũi.

Nó so với bất kỳ ai đều đến đây nhiều hơn, kể cả là đối với Ngư Nhân Vương.

Lãng nghe thấy bỗng giật mình, nhưng ngay sau đó lập tức trở nên bình thường, nó tiếp tục hỏi.

Chỉ có thể là Thần đã bỏ rơi nó.

Thật không muốn làm Thần nữa.

“Nhưng ta cũng chỉ là một đứa con của Thần, giống như các ngươi, ta cũng muốn được gọi bằng tên, và ta cũng muốn các ngươi xem ta như một người bình thường, ta cũng sẽ xuất hiện sai lầm, ta không phải Thần”

Trước mặt, một tên ă·n t·rộm lén lút dùng dao rạch túi một bà cụ, chỉ thấy tên trộm hai mắt nhìn chăm chú vào một thỏi vàng bên trong.

Trong lúc chạy qua người Trần Ý, đôi mắt hắn bùng lên cơn giận.

Tại thiếu nữ trong suy nghĩ, hành động như vậy vừa ngăn tên trộm t·rộm c·ắp, vừa khiến bản thân trông ngầu hơn.

Hắn nói không quá lớn, nhưng là toàn bộ mọi người trong toa đều nghe rất rõ.

“Vậy Thần có đáp lại cầu nguyện của ngươi không?”

Thiếu nữ năm ngón tay hóa thành móng vuốt, móng vuốt nhắm vào con dao của tên trộm, ý định cắt đứt con dao làm đôi.

Cho nên phần lớn thời gian Trần Ý sẽ giữ trầm mặc không nói chuyện, hắn sợ Sơ Đại hỏi một câu hỏi kỳ quái nào đó vượt qua kiến thức của một thiếu niên 15 tuổi.

Mà Sơ Đại không ngừng đặt câu hỏi với Trần Ý, kém chút hắn bị Sơ Đại vạch trần thân phận Thần g·iả m·ạo.

Nhưng là chợt thiếu nữ cứng đờ.

Đúng vậy, Lãng chính là càng nghĩ càng thấy đúng, nó đã dâng lên cho Thủy Tổ Thần tất cả lòng thành kính, vì sao Thần vẫn không đáp lại nó.

“Vậy vì sao ta đối với Thần cầu nguyện nhưng Thần không đáp lại?”

Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.

Chương 11: Thần Linh Bỏ Rơi