Ta Ở Tận Thế Xây Gia Viên
Unknown
Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.
Chương 36: Lựa chọn
Ranh giới đó hẳn được gọi là nhân tính đi!
Nhưng hắn lại không thể xuống tay với người phụ nữ điên này!
Cùng lúc đó,
Hắn cũng không biết nàng có ý thức được động tác của hắn có nghĩa là gì không? Có biết là hắn đang muốn g·iết nàng không? (đọc tại Nhiều Truyện.com)
Chương 36: Lựa chọn
"Nếu như các chị vẫn quyết tâm không chịu tham gia chiến đấu, tôi sẽ báo lại cho anh Huy để anh ấy lên giải quyết!"
Với thằng Lâm, hắn rất tàn nhẫn, sẵn sàng bắt nó thí nghiệm chơi zombie mà không hề do dự. Thậm chí hắn cũng thừa nhận là khi nhìn thằng Lâm làm chuyện đó, hắn cũng nghẹn ra 1 bụng tà hỏa. Tối hôm đó phải khi dễ Lan hồi lâu hắn mới nguôi ngoai được.
Lan nhíu mày, không giấu được vẻ khó chịu:
Còn vụ chọi gạch g·i·ế·t c·h·ế·t thằng cởi trần thò đầu ra cửa sổ gọi zombie hại hắn, first blood của hắn! G·i·ế·t xong hắn thậm chí còn cảm thấy hả lòng hả dạ! Đáng đời thằng khốn nạn, định hại bố mày hả, bố chọi nát đầu mày ra! Lúc đó hắn chính là nghĩ như thế đấy!
Tĩnh đã bỏ đi, để lại Dung và Thắm. Rốt cuộc thì cả 2 cũng phải nhượng bộ:
Thú thật thì lúc đó hắn không có cảm giác gì đặc biệt cả. Cũng giống như khi g·i·ế·t zombie thôi, không có rào cảm tâm lý, không sợ hãi hay day dứt gì hết.
Dù rằng hắn biết rõ nếu g·i·ế·t cô ta thì hắn sẽ được lợi. Hơn nữa, 2 người cũng không hề quen biết, g·i·ế·t cô ta thì chỉ có trời biết, đất biết, không có ai khác biết nữa!
Nhưng vẫn có người biết! Là hắn! Hắn biết! (đọc tại Nhiều Truyện.com)
Lan đang đứng trước cửa 1 căn hộ trên tầng 11. Nàng phải đập cửa hơn 5 phút mấy người này mới chịu ra mở cửa.
Đầu giờ chiều khi mọi người chuẩn bị vũ khí trang bị để tiếp tục đi dọn dẹp zombie thì 3 người này trốn ở trong nhà mình, đóng cửa không ra.
Đứng trước mặt nàng ngoại trừ chị Tĩnh, còn có 2 người phụ nữ nữa, tầm 30 đến 40 tuổi, dung mạo bình thường, dáng người mỡ màng. Tuy không đến mức gọi là béo, nhưng hẳn là có thể gọi là to khỏe.
Nhưng lần này lại khác, nhìn vào đôi mắt đẫm nước mắt tràn đầy sợ hãi của người phụ nữ điên ấy, hắn lại xuống tay không được!
"Hừ, đi thì đi, làm như ngon lắm!". Thắm quay người đi theo Dung, không quên chanh chua nhỏ giọng mắng.
Hắn cũng không rõ đây có phải là tiêu chuẩn kép hay không, nhưng thời khắc ấy, dường như có 1 ranh giới hắn không muốn mà cũng không dám vượt qua!
Dừng lại 1 chút, nàng lạnh giọng nói:
Dựa lưng vào cánh cửa, hắn đưa tay áo lên lau mồ hôi trên trán.
Hồi trưa, trước khi ăn cơm, Yến có dẫn 3 người phụ nữ đến chỗ nàng, nói là những người này gặp vấn đề tâm lý nên tạm thời không thể gia nhập đội chiến đấu. Yến cũng nói là những người này sẽ tạm thời làm hỗ trợ cho nhóm chiến đấu, chuyên ở bên ngoài cảnh giới và mang vác đồ tiếp tế. Nếu như bên hậu cần của nàng cần thêm người thì cứ chuyển bọn họ sang cũng được.
Nàng cũng biết ý Yến là muốn tìm cơ hội giúp những người này chuyển hẳn sang team hậu cần. Chứ vị trí của bọn họ hiện giờ tuy được gọi là "hỗ trợ" nhưng so với ngồi không ăn bám thì cũng không khác nhau bao nhiêu cả. Cứ để họ như thế này chỉ vài ba ngày thì không sao, nhưng nếu để kéo dài thì không thể tránh được những người khác lời ra tiếng vào...
Người phụ nữ đã dừng ném đồ vật, vẫn còn đang run lẩy bẩy nhìn hắn...
Dung thấy nàng nói đến mức này rốt cuộc cũng nhượng bộ, nói là để bọn chị suy nghĩ thêm 1 lúc rồi sẽ trả lời. Nàng cũng không muốn làm căng quá nên mới đồng ý rời đi.
Lan thực sự không muốn dây dưa dài dòng với mấy người này nữa nên mang Huy ra dọa họ. Quả nhiên, vừa mới nhắc đến tên chồng nàng, 3 người kia bối rối đưa mắt nhìn nhau. Tĩnh có chút tái mặt, hướng 2 người còn lại lắc đầu liên tục rồi quay sang Lan:
"Lan à, mới nãy á, chị có nghe nói là có 3 người nữa muốn gia nhập bên đội hậu cần có đúng không em?
"Cạch!" (đọc tại Nhiều Truyện.com)
"Nhận ai hay không nhận ai là chuyện của tôi chị ạ! Với lại 3 người kia buổi sáng đã tham gia nhóm chiến đấu, cũng đã đối mặt với zombie rồi, nhưng họ gặp vấn đề về tâm lý nên tôi mới cân nhắc cho họ tạm thời chuyển sang đội hậu cần. Còn các chị thậm chí còn không chịu tham gia chiến đấu nên tôi không thể ưu tiên hay tạo điều kiện gì cho các chị được!"
Giá như hắn không nhìn vào mắt cô ta...
Cũng không phải là hắn chưa từng g·i·ế·t người! Hôm qua hắn đã g·i·ế·t 2 người, thằng Cường với 1 gã nữa ở trên đường đến đồn công an.
Em làm như vậy là không được đâu nha! Bọn họ rốt cuộc là cho em cái gì vậy? Em đâu thể nặng bên này nhẹ bên kia như thế được chứ. Dù gì cũng là hàng xóm làng giềng, tối lửa tắt đèn có nhau. Với lại nếu em du di tạo điều kiện cho bọn chị, thì bọn chị sau này cũng sẽ ủng hộ em nữa, có được không em?". Dung chua ngoa mở miệng, nhưng về sau giọng điệu lại chuyển sang ngọt nhạt muốn ép nàng thỏa hiệp.
Bất quá, khi cân nhắc lại nhân sự trong team hậu cần thì Lan lại phát hiện ra chút vấn đề. Là thế này, hồi sáng khi nàng theo lời Huy đi gọi mọi người chuẩn bị vũ khí trang bị để lên tầng 14 chiến đấu, thì có chị Dung với chị Thắm than mệt. Hai người này lại còn lôi kéo thêm chị Tĩnh, muốn vào team hậu cần hỗ trợ nấu ăn, chừng nào thấy khỏe hơn thì sẽ tham gia vào team chiến đấu.
Đến gần 2 giờ chiều, nàng nhịn không được mới đến gõ cửa yêu cầu họ ra tham gia chiến đấu cùng với mọi người. Chị Tĩnh cũng đã ậm ừ định đồng ý rồi, nhưng chị Dung thì cứ lấy lý do là trong người đang mệt, phải nghỉ ngơi. Cuối cùng, nàng đành phải nói thẳng là sẽ không chấp nhận cho bọn họ vào team hậu cần, bọn họ muốn làm sao thì làm! (đọc tại Nhiều Truyện.com)
"Chị Dung, chị Thắm, chị Tĩnh, chuyện lúc nãy tôi nói các chị đã suy nghĩ xong chưa vậy?"
Lúc 1 giờ chiều, nàng có hỏi mượn của Yến 3 người kia để hỗ trợ loot thêm đồ và khuân vác đồ đạc ở trong kho. Nàng cũng không có nói gì nhiều, nhưng chẳng hiểu sao Dung tuy là trốn ở trong nhà lại biết chuyện này.
...
Giờ đã 3 giờ 15 chiều rồi. Nãy giờ bận bịu quá không để ý đến thời gian nên đến giờ nàng mới đi tìm mấy người này...
Hồi lâu... (đọc tại Nhiều Truyện.com)
"C-Chị đồng ý, đợi chị 1 lát, chị đi lấy vũ khí!"
Hẳn là tranh thủ lúc nàng không có mặt, mấy người này ra ngoài hành lang tám chuyện!
G·i·ế·t thằng Cường xong, hắn còn có thể quay lại mổ xác tìm dấu hiệu đột biến cơ mà!
Thật lòng mà nói, hắn cũng thấy bản thân mình tự mâu thuẫn!
Hắn quả quyết xoay người rời đi.
Cho dù nhân tính của hắn có lẽ là đã vặn vẹo không tốt lành gì.
Thôi kệ, cứ để từ từ rồi tính...
Với thằng Cường, với thằng khốn cởi trần, hắn g·i·ế·t mà không cần suy nghĩ!
Miếng sứ vỡ rơi xuống nền nhà!
Cuối cùng thì hắn lại làm không được!
Hắn thở hắt ra 1 hơi, quay người bước thẳng ra khỏi cửa, đóng sập cửa, khóa trái lại.
Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.