Ta Ở Nhân Gian Thành Tiên Đế, Các Ngươi Khóc Có Ích Lợi Gì
Bắc Cực Đại Xí Nga
Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.
Chương 7: Mạc danh kỳ diệu đã bị bao nuôi?
Sở Trần chắc chắn không gì sánh được.
Linh thạch bên trong hai cái túi Càn Khôn, hẳn là đủ để mình Trúc Cơ vô ưu.
--------------------
Tử Lăng Yên cũng không suy nghĩ nhiều, ngưng giọng hỏi: “Nói đi, ngươi muốn pháp bảo và công pháp gì.”
Haiz, tên liếm cẩu!
Sở Trần lắc đầu.
Nhưng trong lòng thì lại hồi hộp. (đọc tại Nhiều Truyện.com)
Sở Trần lúng túng cười.
Sao ta lại có cảm giác mình bị bao… nuôi một cách khó hiểu thế này?
Khóe miệng Tử Lăng Yên nhếch lên, chậm rãi xoay người: “Ngươi cũng biết, thân là thủ tịch ta rất bận, trừ phi…”
Tử Lăng Yên không nhiều lời, thuận tay vuốt nhẹ lên Càn Khôn Giới.
Tử Lăng Yên nén giận nói: “Là thủ tịch, ta có thể trả lời ngươi ba vấn đề.”
“Biểu ca, ta sai rồi, mới vừa rồi là ta quá xung động.”
Nhiệt độ chung quanh trong nháy mắt giảm xuống mấy độ, mơ hồ bay lên sương mù.
Sở Trần: “……”
Chương 7: Mạc danh kỳ diệu đã bị bao nuôi?
Sở Trần ngẩn ra: “Vậy ngươi có…”
Sở Trần vội vàng nói: “Ta có thể hỏi ngươi mấy vấn đề trong tu luyện được không?”
Bất quá, hắn biểu hiện ra lại là bình tĩnh không gì sánh được, ngược lại cười lạnh nói: “Sao nào, ngươi muốn g·iết ta?
Nội tâm Tử Lăng Yên không khỏi kinh ngạc.
Tên vô liêm sỉ này, quá đáng ghét!
Dễ dàng moi tiền!
Sở Trần híp mắt, vội vàng hỏi: “Ngoài đan dược ra, làm thế nào mới có thể bổ sung khí huyết?”
Xem ra, Tử Lăng Yên cũng không biết Đổng Vân Phi đã tới đây.
Nụ cười trên mặt Tử Lăng Yên cứng đờ.
Tử Lăng Yên đúng hẹn tới.
Ngươi bây giờ khí huyết không đủ, nếu Trúc Cơ, rất có khả năng sẽ thất bại.”
Đổng Vân Phi trong lòng hoảng hốt, vội vàng chặn lối đi của Sở Trần.
Thì làm sao g·iết địch?
Chân mày Sở Trần lúc này mới chậm rãi giãn ra, khoát tay nói: “Lăng Yên không cho ta nhận đồ của người khác.”
Nếu hắn cứ c·hết dí như vậy, thật đúng là có chút đáng tiếc.
Quá nhiều đồ tốt!
Biểu muội?
Sở Trần do dự chốc lát, vẫn nhận lấy hai cái túi Càn Khôn, ngưng giọng nói: “Ta coi như ngươi chưa từng tới.”
Tài nguyên tu luyện nàng cho ta, đều là chính nàng tiết kiệm được, bởi vì nàng không thích người khác nói ra nói vào.”
Không đợi Sở Trần kịp hoàn hồn, Tử Lăng Yên đã lách mình biến mất không thấy bóng dáng.
Sở Trần khoát tay áo.
Một thanh tiểu đao dài ba tấc hiện ra trong tầm mắt, thân đao của nó hiện đầy đường vân màu tím đen, tựa như vảy cá.
Đường đường Ngưng Đan cảnh, nghĩ đến đồ vật cho ra hẳn là sẽ không quá kém.
Nghe mấy chữ này, trên mặt thanh niên nam tử trong nháy mắt đầy sương lạnh, sát khí lạnh lẽo từ trên người hắn nở rộ.
Sở Trần không nói gì.
Sau này cứ cách mấy tháng, ta sẽ đưa tới cho ngươi một lần.”
Ngay khi hắn chuẩn bị rời đi, Sở Trần lại nói: “Mấy năm nay, Lăng Yên chiếu cố ta không ít, bất quá, tư chất của ta không tốt, phụ sự mong đợi của nàng.
Đôi mắt đẹp của Tử Lăng Yên chớp động: “Ngươi chắc chắn là phi đao, mà không phải phi kiếm?”
Gã này chính là một kẻ tính toán chi li.
Đổng Vân Phi thấy Sở Trần không nói, trong lòng thầm mắng không thôi.
Đổng Vân Phi vỗ ngực bảo đảm nói: “Biểu ca yên tâm, việc này ta sẽ không nói cho ai cả, ngươi cũng không cần lo lắng chuyện tài nguyên tu luyện.
Sở Trần không nói cho bất kỳ ngoại nhân nào, lại cố tình nói cho hắn biết, chẳng phải là coi hắn như người một nhà sao?
Thời gian như nước chảy qua mau. (đọc tại Nhiều Truyện.com)
Thanh niên nam tử trong nháy mắt bắt được từ mấu chốt trong giọng nói của Sở Trần, sát ý trên người lặng yên tan thành mây khói.
Tử Lăng Yên nói: “Bổ sung khí huyết, ngoài đan dược bổ sung ra, còn có thực phẩm bổ sung, ăn nhiều thịt yêu thú một chút.”
“Không có!”
Sở Trần liếc Đổng Vân Phi một cái, trực tiếp đi ra ngoài viện.
Tử Lăng Yên cắt ngang lời Sở Trần, cười nói: “Được rồi, ta đã trả lời ngươi ba vấn đề.”
Ngươi tin hay không, mặc kệ ngươi là ai, biểu muội ta khẳng định sẽ g·iết ngươi, báo thù cho ta?”
Tuy nói tu tiên giả phần lớn sẽ tế luyện phi kiếm, không chỉ có thể ngự kiếm phi hành, còn có thể lấy đầu địch ngoài ngàn dặm.
“Vậy thôi đi.”
Sở Trần không cần suy nghĩ nói: “Ba bộ công pháp, một bộ Ngũ Hành Trúc Cơ Chi Pháp, một bộ đao pháp, một bộ thân pháp.
Nhưng Sở Trần càng thích đao!
Còn pháp bảo, tốt nhất là phi đao.”
Điều này hoàn toàn không phù hợp với thiết lập tính cách của Sở Trần a.
Sở Trần cau mày.
Phi đao này không khỏi quá nhỏ đi?
Đao càng thêm bá đạo, hung mãnh!
Rơi vào đường cùng, Đổng Vân Phi lại lấy ra một cái túi Càn Khôn.
Theo thần thức quét qua, Sở Trần ngây ngẩn cả người. (đọc tại Nhiều Truyện.com)
Nội tâm Sở Trần bối rối không gì sánh được, rất sợ nàng biết chuyện mình g·iả m·ạo biểu ca của nàng.
Càng không ngờ tới, hắn thế mà lại chủ động cải tiến đan phương.
Đột nhiên, ngoài cửa truyền đến giọng nói có phần dồn dập của Tần Như Long.
Sở Trần: “……”
Đổng Vân Phi hít sâu một hơi, nói: “Ta biết rồi.”
Sở Trần lạnh hừ một tiếng. (đọc tại Nhiều Truyện.com)
Không hổ là tên liếm cẩu Ngưng Đan cảnh!
Gã này đã biết cái gì?
Sở Trần sửng sốt.
Dài ba tấc, làm sao bay lên trời?
“Chờ một chút.”
Dứt lời, Tử Lăng Yên xoay người liền muốn rời đi.
Đổng Vân Phi nhất thời thở phào một hơi.
Đổng Vân Phi cười nói: “Biểu ca, ta cũng không phải người khác, Lăng Yên sẽ không trách ngươi đâu.”
Ánh mắt Sở Trần sáng lên, đương nhiên sẽ không bỏ qua cơ hội tốt như vậy: “Mấy ngày trước ta đột phá Luyện Khí cảnh cửu trọng, nhưng khí huyết lại không tăng lên nhiều, đây là vì sao?”
Lão già, nếu ngươi không phải biểu ca của Tử Lăng Yên, lão tử một tay bóp c·hết ngươi!
Nói đến đây, hắn đột nhiên lấy ra một cái túi đưa cho Sở Trần, cười làm lành nói: “Biểu ca, đây là chút tâm ý của ta.”
Ngoài ra, cũng không thiếu đan dược.
Phảng phất trong mắt hắn, Sở Trần đã là một n·gười c·hết!
Tử Lăng Yên lại lấy ra ba miếng ngọc phù: “Đây là công pháp ngươi cần.”
Lập tức hắn đem phỏng đoán của mình kể lại một lần, đồng thời đưa cho Tử Lăng Yên một tờ đan phương: “Đây là Thanh Dương Đan sau khi ta cải tiến, người có thuộc tính kim hỏa dùng cũng sẽ không còn vấn đề gì nữa.”
Chỉ có hắn chiếm tiện nghi của người khác, người khác bàn điều kiện với hắn thì cứ như lấy mạng của hắn vậy.
Sở Trần khóe miệng giương lên.
Nếu như Tử Lăng Yên biết mình uy h·iếp biểu ca của nàng, muốn có được trái tim của nàng, e là càng khó hơn.
Sở Trần trong lòng khẽ chửi thầm một tiếng, nói: “Ý của ta là, quan hệ giữa ta và Lăng Yên, đừng nói cho người khác, Lăng Yên không muốn để bất kỳ ngoại nhân nào biết.
Bỗng dưng, trên mặt thanh niên nam tử trong nháy mắt tràn đầy dáng tươi cười, nói: “Biểu ca, ta tên là Đổng Vân Phi, vừa rồi chỉ là một hồi hiểu lầm.” (đọc tại Nhiều Truyện.com)
Cơ hội kiếm thịt yêu thú chẳng phải đến rồi sao?
Đổng Vân Phi trầm giọng nói: “Biểu ca, từ nay về sau, tài nguyên tu luyện của ngươi, ta bao.”
Trong đầu hắn, đã hiện lên hơn trăm loại ý nghĩ g·iết c·hết Đổng Vân Phi.
Lòng tự trọng của Lăng Yên rất mạnh, dù trở thành thủ tịch đệ tử của Phi Tiên Phong, cũng xưa nay không làm việc thiên vị tư riêng.
Đổng Vân Phi cười toe toét.
Dứt lời, Đổng Vân Phi hóa thành một vệt sáng biến mất ở cuối chân trời.
Tử Lăng Yên đáp: “Luyện Khí cảnh vốn không thể tăng nhiều thọ nguyên, điều này cho thấy thân thể của ngươi đã bắt đầu xuống dốc.
Nếu không phải thấy ngươi cũng coi như không tệ, ta cũng sẽ không nói cho ngươi!”
Sở Trần khóe miệng hơi hơi giương lên.
“Sở lão ca, có nhà không?”
Mình cũng bị t·ử v·ong uy h·iếp, sao có thể mặt mũi hiền lành được.
Lời này sao nghe kỳ kỳ vậy.
Nàng không ngờ Sở Trần thật sự phát hiện ra vấn đề của Thanh Dương Đan.
Gã này, ra tay ngược lại rất xa hoa, vậy mà trực tiếp cho một cái túi Càn Khôn.
Xem ra, chỉ có thể nghĩ cách kiếm chút thịt yêu thú bồi bổ.”
Nữ nhân này, cũng không dễ sống chung lắm.
Bỗng dưng, ánh mắt Sở Trần rơi vào hai cái túi Càn Khôn trong tay.
Trong nháy mắt đã qua nửa tháng.
Sở Trần cảm thấy áp lực gấp bội, hô hấp đều có chút không thông.
Sở Trần thấp giọng lẩm bẩm: “Đan dược dù sao cũng là luyện chế từ dược liệu, là thuốc có ba phần độc, không thể dùng thường xuyên.
Một lúc lâu sau, thanh niên nam tử mới nói: “Ngươi là biểu ca của Lăng Yên?”
……
Tử Lăng Yên thấy Sở Trần không yên lòng, nhất thời hỏi: “Vấn đề của Thanh Dương Đan, ngươi vẫn chưa rõ sao?”
Không chỉ như vậy, trên mặt hắn còn có chút gượng gạo bất an.
“Phi đao!”
Một lát sau, Sở Trần huýt sáo tiểu khúc, đi về phía Luyện Đan Các.
Tử Lăng Yên biết suy nghĩ của Sở Trần, nói: “Đao này tên là Phong Ngâm, sau khi tế luyện, kích thước đao thể có thể biến hóa theo ý niệm.”
Sở Trần chắp hai tay sau lưng, thần sắc hờ hững.
Lăng Yên nhà ta?
Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.