Nhiều Truyện.com truyện chữ, truyện convert hay dịch chuẩn nhất, đọc truyện online, tiên hiệp, huyền huyễn

Chương 95: Mang theo chút an yên của người trong mộng

Mục Lục

Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.

Chương 95: Mang theo chút an yên của người trong mộng


Nghe xong, mẹ Thành mừng rỡ vỗ vai cảm ơn Bảo rối rít. Bảo mà đồng ý thì thằng con nhà bà đến 90% là sẽ về rồi.

"Thật chứ? Chậc chậc... Thanh mai trúc mã, oan gia khó tránh, cuối cùng vẫn tìm đến nhau. Đúng là định mệnh rồi, ha ha ha!"

"Tao đã nói rồi, là giả! Mày hiểu chứ, tao đã kể với mày về con bé đó rồi mà. Yêu đương cái khỉ gió gì!"

Bảo vui vẻ đáp:

Nhưng nhìn vẻ mặt chờ mong của cô Hoài, lại nghĩ đến việc Thành luôn trốn tránh về nhà, mâu thuẫn với bố mãi không tốt, hắn đành đáp:

Trong khi đó, ở một căn phòng khác, Hương đang nằm dài trên giường, tay lướt mạng xã hội trên điện thoại trước khi đi ngủ.

Thành vò đầu bứt tai, mặt nhăn nhó như đang bị ong chích: (đọc tại Nhiều Truyện.com)

"Đi cùng nhau, phố đi bộ... Thảo nào, thảo nào. Nhìn video của nó thì mắt cứ cười tít cả lên, mặt còn đỏ đỏ.

Thành nhìn mẹ nói chuyện vui vẻ với thằng bạn thân của mình, miệng hơi bĩu ra: "Rồi, rồi ai mới là con ruột ở đây..."

"Ôi, có gì đâu mà cảm ơn. Cô phải cảm ơn con mới đúng. Không có con, khéo thằng Thành còn đang ất ơ vật vờ ở đâu rồi, há há há há..."

"Đậu xanh! Tao liều mạng với mày!" - Thành hét lên, mặt đỏ bừng, như tòa núi lửa sắp phun trào. Nhưng Bảo chỉ biết ngả người ra sau, cười phá lên.

"Người chọn có tâm ghê..." Cô nhấn like hình ảnh đó rồi tắt điện thoại. Đêm đó, cô ngủ rất ngon, trên môi vẫn giữ nguyên nụ cười mỉm.

Bảo cười khổ, gãi đầu:

Mẹ hắn từ nhỏ đến lớn chưa từng quát mắng hay dùng roi vọt với hai chị em, nhưng tuyệt chiêu ỉ ôi này khiến cả nhà và đến bố hắn cũng chịu thua, phải vâng dạ làm theo ngay lập tức.

Bà phá lên cười ha hả, tài xế nhìn qua gương chiếu hậu, vẻ mặt ngạc nhiên, thầm nghĩ: "Phu nhân hôm nay sao vậy?"

Thành đập lon nước xuống sàn, hậm hực:

Sau khi sắp xếp đồ đạc xong xuôi, cô Hoài không nấn ná thêm mà nhanh chóng xuống xe ra về. Nhìn mẹ mình vui phơi phới gấp đôi so với lúc nãy, đầu Thành đầy dấu chấm hỏi.

"Con chào cô!" - Ngài giám đốc lễ phép chào hỏi mẹ Thành.

"Cái đậu xanh! Đã bảo không phải mà!"

"Con cảm ơn cô!" (đọc tại Nhiều Truyện.com)

"Con cảm ơn cô, con sẽ cố gắng sắp xếp. Nhưng cũng không hứa trước được, phải xem Thành thế nào nữa cô ạ."

"Việc gì đâu, Hương nhà mình ăn mặc tử tế thì ai bảo là 27 rồi? Nhìn nó khéo còn trẻ hơn cả thằng Bảo ấy chứ!"

“Cô mời con về nhà cô chơi, cũng nhờ con giúp cô, đi cùng nó về. Bảo nó về một mình, chưa chắc nó đã đi, lại kiếm cớ. Nhưng nếu con cùng về thì sẽ khác. Giúp cô nhé.”

Bảo nghe xong có chút lưỡng lự. Đây là chuyện riêng của gia đình Thành, mình tham gia vào có vẻ không hợp lý lắm.

"Thằng bé này ngày càng trưởng thành, chín chắn quá rồi. Không bù cho thằng con nhà mình..."

Tài xế: "???"

Nhưng Bảo chẳng chịu buông tha, tiếp tục đổ thêm dầu vào lửa:

Mua đồ còn không dám nói thẳng đưa cho nó, lại còn lấy danh nghĩa mẹ để cảm ơn. Cái gì mà con mua vì Bảo giúp đỡ thằng Thành nhiều... Đúng là có tật giật mình."

Quay lại căn hộ nhỏ trong khu tập thể, Bảo và Thành đang ngồi khoanh chân trên sàn nhà có một đĩa thịt trâu gác bếp, mỗi đứa cầm một lon nước ngọt, vừa uống vừa chém gió.

Thấy một cậu thanh niên đang từ cầu thang khu tập thể đi xuống, trông cao ráo, sáng sủa, lại là bạn thân duy nhất của con trai mình. Thấy vậy, mẹ Thành niềm nở đáp lại.

Mẹ Thành lại thở dài, nhìn ra ngoài cửa xe, ngắm đêm Hà Đô lấp lánh ánh đèn đường, rồi bà đột nhiên nghĩ thoáng ra, bật cười: (đọc tại Nhiều Truyện.com)

Cô lướt một bảng tin rồi bất chợt dừng lại khi thấy hình ảnh của Bảo. Nhìn hắn trong bộ đồ mới, nụ cười của cô bất giác nở ra, tươi tắn như một đóa hoa.

"Con còn đang bận lo cho công ty, sự nghiệp. Đâu ra thời gian mà kiếm bạn gái ạ cô."

Bảo cười cười, ánh mắt đầy vẻ trêu chọc:

Nhìn thằng bé này xem, không chỉ cao ráo đẹp trai mà còn gia giáo, lễ nghĩa. Mỗi lần gặp lại là một lần phải đánh giá lại nó:

"Ôi hai đứa nhà cô không để cha mẹ bớt lo được. Thằng Thành thì thôi, nhưng cái Hương năm nay cũng 27, 28 rồi mà còn không chịu tìm đối tượng. Cứ chậm thế này, đến U30 là ế chỏng vó, chẳng ai rước mất."

Trêu đùa chán chê, Bảo đứng dậy đi về phòng mình, quyết định thử bộ đồ mà mẹ Thành vừa tặng. Bộ đồ vừa vặn đến bất ngờ, tôn lên vóc dáng cao ráo và phong thái trẻ trung của Bảo.

Chất vải mềm mại, đường may tinh tế, kiểu dáng thời trang nhưng không quá phô trương. Bảo soi mình trong tấm gương lớn, không khỏi mỉm cười hài lòng. "Cô Hoài đúng là có mắt thẩm mỹ."

"Bảo, con đẹp trai ngời ngời thế này chắc cũng có bạn gái rồi hả?"

Chương 95: Mang theo chút an yên của người trong mộng

"Làm gì đến nỗi vậy cô? Chị Hương xinh đẹp trẻ trung, chắc đầy người theo đuổi. Hôm trước đi cùng con lên phố đi bộ, mọi người còn lầm tưởng là sinh viên. Bao nhiêu người chạy theo hỏi thăm, xin số đến phiền luôn ấy chứ."

Nghe đến đây, Bảo chợt nhớ đến bà chị xinh đẹp, cá tính của Thành. Làm gì đến nỗi ế không ai rước đâu, hắn vội an ủi:

"Bảo đấy à con, dạo này trông ra dáng quá. Cô cũng mua cho con bộ quần áo, lát nhớ thử xem có vừa không nhé, không vừa cô bảo người đổi."

"Bà mối" trong lòng vui không ngớt, cười đến híp cả mắt. Bảo ngạc nhiên: "Thằng béo này chuẩn bị yêu đương rồi sao?" Nhưng bất ngờ, mẹ Thành lại hỏi Bảo bằng giọng quan tâm:

Mẹ Thành thở dài, bắt đầu than vãn:

"Thằng bé Bảo này tiếp xúc nhiều lần thấy rất không tệ. Lại đang không ngừng chín chắn trưởng thành. Nhưng hai đứa hơn kém nhau tận 5 tuổi..."

Mẹ Thành tiếp tục suy nghĩ: "Ông bà ta có câu 'lấy vợ hơn tuổi, cả nhà có phúc'. Con gái mình cũng ưng, mà mẹ đây cũng ưng. Mẹ chỉ giúp được đến đây thôi Hương ạ. Thành hay không là do chúng mày."


Hai mẹ con lên xe, trở lại khu tập thể hóa chất. Như thường lệ, lần xuống chơi này mẹ Thành lại mang theo cả đống đồ tiếp tế, cứ như sợ con trai mình có thể c·hết đói ở nơi xa nhà này vậy.

“Bảo này, sang tháng con cố gắng sắp xếp bớt chút thời gian về nhà cô chơi nhé. Hai đứa thân nhau bao lâu rồi mà thằng Thành chưa mời con về nhà chơi. Con biết thằng béo nhà cô rồi đấy, sang tháng là giỗ ông nội Thành, tập đoàn lại có đại hội cổ đông nên bố nó muốn nó về lắm.”

Bên ngoài, ánh trăng rọi qua cửa sổ, chiếu lên gương mặt Hương đang say ngủ, như mang theo chút an yên của người trong mộng.

Hứng khởi, hắn rút điện thoại ra, chụp một tấm hình trước gương rồi đăng lên trang cá nhân cùng vài dòng chú thích: "Món quà từ phương xa. Người chọn có tâm ghê! Cảm ơn rất nhiều ạ."

Mẹ Thành nghe được mấy từ mấu chốt như "đi cùng nhau" "phố đi bộ" trong lòng "à ra thế" chậc chậc, thảo nào... Tuy vậy, bà vẫn tỏ ra bình thường, chỉ híp mắt cười nhìn Bảo, nói nhỏ:

Đồ đạc chẳng mấy chốc đã được mang hết lên nhà. Mẹ Thành còn tò mò đi xem qua phòng ngủ của con trai, lắc đầu ngao ngán: "Trông không khác nào cái ổ lợn." (đọc tại Nhiều Truyện.com)

Cô không nói thêm lời nào, nhưng Bảo nhìn cũng đoán được. "Đến tuổi này, các bậc phụ huynh chỉ tò mò và lo lắng chuyện vợ chồng cho con cái."

"Bao giờ dọn ra ở chung nhớ báo trước để thằng bạn này chuẩn bị tâm lý nha. Ha ha ha!" (đọc tại Nhiều Truyện.com)

Nghĩ đến đây, bà lại phá lên cười: "Há há há há!"

"Thật à?" - Mẹ Thành nhìn Bảo với ánh mắt như có gì đó thoáng qua.

“Há há há há…”

Sau đó, bà lại bắt đầu một màn "ỉ ôi thương tâm" như mọi khi, nhắc nhở Thành phải chú ý giữ gìn sức khỏe, ăn ở sạch sẽ. Thành ôm đầu ngán ngẩm.


Trong khi Thành dọn dẹp phòng theo mệnh lệnh mẹ, bà đang ngồi sắp xếp đồ cùng Bảo, tiện thể tám luôn về vụ xem mắt vừa rồi của Thành.

Bảo vừa ăn trực no nê ở nhà ông Lâm xong, đang ngồi uống trà tám chuyện rôm rả thì bất đắc dĩ bị thằng bạn gọi xuống làm culi khuân vác.

Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.

Chương 95: Mang theo chút an yên của người trong mộng