Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.
Chương 128: Con thầy, vợ bạn, gái cơ quan
"Nghe danh giám đốc Bảo đã lâu, nay mới gặp đúng là khác biệt... Không giống như ai đó!" Thư liếc mắt về phía Thành.
Bảo cũng bất ngờ, bối rối không kém, cái này là muốn đưa thêm tiền sao, ngài giám đốc phản ứng nhanh như chớp:
Nhưng nếu chọn sản phẩm của Thư làm tài trợ, đúng là không ổn. Thành thở dài, tiếp tục:
Thành nghe thế thì bĩu môi, nhìn theo mà chỉ biết tức cười.
"Không phải sản phẩm có vấn đề gì. Chúng thực sự không phù hợp với đội tuyển của chúng ta thôi."
Thành vẫn cố gắng hỏi lại, dẫu trong lòng biết Bảo có ý định riêng: "Cậu chắc chứ? Các tuyển thủ cũng sẽ đồng ý sao?"
Một đám nhân viên ngã sóng soài vào trong phòng, kẻ thì nằm lăn lóc, kẻ thì đang chống tay bám vào tường như thể đang bám víu vào cuộc đời. (đọc tại Nhiều Truyện.com)
Bảo nhìn cả đám với ánh mắt đầy dấu chấm hỏi.
"Tôi chỉ muốn tốt cho cả hai bên thôi. Cậu chờ dịp khác, được không?"
"Không, không, anh Bảo! Chúng tôi sẽ tài trợ ít nhất là theo tiêu chuẩn hiện hành. Làm vậy chúng tôi mới an tâm, chứ không thì ngại lắm."
Các nhân viên đứng sau không biết lấy đâu ra mấy cuốn sổ, lập tức chăm chú vào anh đang giải thích, gật gù ghi chép không thôi. Như thể đang chứng minh cho giám đốc chúng em đang học tập chăm chỉ lắm.
"Con lợn này! Suýt nữa thì chị đây ngạt thở rồi. Ra chỗ khác kiếm ăn đi!"
"Không, không! Đây là cộng đồng người trẻ tuổi giúp nhau cùng tiến bộ. Sao lại phải nhận nhiều tiền tài trợ làm gì?"
Chứ việc gì lông gà vỏ tỏi hay hợp đồng bé tý cũng đến tay ngài giám đốc thì lấy đâu ra thời gian mà đọc truyện, chơi game.
"Sao lại bị loại? Sản phẩm của chúng tôi đầy đủ chứng chỉ theo tiêu chuẩn, được các ban ngành cấp giấy công nhận, chất lượng thì khỏi chê. Chỉ có điều chưa tiếp cận rộng rãi đến người tiêu dùng thôi."
"Để họ làm nhà tài trợ chính thức cho câu lạc bộ đi. Tôi thấy ổn mà." (đọc tại Nhiều Truyện.com)
"Kể từ hôm nay, anh Bảo chính thức là tri kỷ của tôi. Lúc nào có dịp, mời anh lên Tây Bắc chơi, tôi bao hết!"
Thư, với vẻ mặt đầy phẫn nộ: "Ưm... Ưm..."
"Đấy, thấy chưa, người ta đẹp trai, quyết đoán, làm việc nhanh gọn. Đâu có như cái con lợn phá đám kia!" Cô không kiềm được mà nhìn Bảo với ánh mắt đầy ngưỡng mộ.
"Đây là thanh mai trúc mã của thằng béo, ai biết hai đứa nó có gì với nhau không? Con thầy, vợ bạn, gái cơ quan... nam mô a di đà phật, tiện tay, tiện ta.. à nhầm tránh xa, tránh xa!"
Nhìn vẻ quyết đoán và chân thật của Bảo, Thư biết không thể từ chối thêm. Cô vội vàng bắt tay ngài giám đốc, giọng đầy cảm động:
Bảo gật đầu tự tin, không chút do dự, rồi quay sang Thư. Anh nhìn cô với vẻ mặt càng ngày càng thuận mắt hơn:
Thư đã cắn mạnh vào bàn tay hắn. Cô thở phì phò, giận dữ:
Nhưng trong đầu ngài giám đốc thầm nghĩ. (đọc tại Nhiều Truyện.com)
Khi mọi việc dường như đã đâu vào đấy, Bảo tự tin bước tới mở cửa phòng họp. Cánh cửa vừa bật ra, một cảnh tượng khó tin hiện lên trước mắt.
Chương 128: Con thầy, vợ bạn, gái cơ quan
Thư hốt hoảng, xua tay loạn xạ. Cái này phải rõ ràng tiền trao cháo múc, như thế người ta mới có trách nhiệm quảng bá chứ! Cô cắt lời ngay lập tức:
Thư vùng vẫy, giọng ư ử dưới bàn tay Thành: "Ưm... Ưm..."
Khi bình tĩnh nghĩ lại những gì Bảo đã mạo hiểm trước kia cùng quyển sổ tay bí mật nội bộ, làm hắn hiểu rằng có thể đây là một "bố cục" mới mà ngài giám đốc đã bày ra
Bảo, tuy cười nhưng trong lòng đã rụt tay về thật nhanh:"À, không có gì, không có gì."
Thư nghe xong, mừng rỡ ra mặt thầm nghĩ.
"Không bàn thêm nữa! Ai bảo cô Thư là người quen của sếp Thành bên công ty chúng tôi chứ. Nếu không đồng ý, chúng tôi sẽ chọn nhà tài trợ khác!"
Giám đốc à, sao mặt cậu lại ghét bỏ thế kia. Cậu phải không ngừng phải hét giá trên trời để tăng uy phong và tạo áp lực chứ. Còn con mắm kia, người ta đã bảo không cần rồi lại cứ đem tiền nhét vào.
“Cái công ty này đúng là nơi quy tụ những bà hàng xóm và ông hàng chợ giỏi hóng hớt nhất!". Sau khi lắc đầu chịu thua, Bảo nói tiếp:
Bảo nghe xong, vẫn cố giữ vẻ nghiêm túc dù trong lòng đang không ngừng nghi ngờ hai người có gian tình, ho khan vài tiếng hắn nói tiếp:
Ngài giám đốc nhanh chóng giữ khoảng cách, cẩn thận kẻo lại gây hiểu lầm không đáng có.
“Ừm, ngoài ra, để cổ vũ tinh thần khởi nghiệp của những người trẻ như cô Thư, câu lạc bộ chúng tôi chỉ nhận một khoản tài trợ tượng trưng thôi, không cần nhiều đâu.”
Thành ngồi đó mà phải day trán, đầu óc quay cuồng vì hai người kia cứ đẩy qua đẩy lại mãi.
"Đấy, thấy chưa! Đúng là thanh niên ưu tú, dám nói những lời đanh thép mang tính ép buộc như vậy chỉ để giúp đỡ đồng niên đang khởi nghiệp."
Thư hít sâu một hơi như cao thủ chuẩn bị vận nội công, định bụng tung đại chiêu "nước mắt cá sấu." Nhưng ngay khi cô định bật khóc, Bảo đột nhiên lên tiếng:
"Ai là bạn thân của cái con mắm - con lợn này chứ!" - Cả Thành và Thư đồng thanh gào lên, lườm nhau tóe lửa rồi cùng quay đi.
Công ty ngày càng nhiều việc, nên trước đó ngài giám đốc đã ký một loạt giấy ủy quyền cho Thành, Phương Anh, Khải Trường, chị Hồng kế toán… để thực hiện một số nhiệm vụ và quyền hạn mới.
Cảnh tượng giống như màn khách sáo kinh điển của các cụ ngày xưa khi mời cơm:
"Ừm, mấy sản phẩm này cũng được đấy." Ngài giám đốc quay sang Thành: (đọc tại Nhiều Truyện.com)
Thành ngồi bên cạnh, mắt mở to như cái đĩa, nhìn cảnh tượng trước mắt mà không thể tin nổi. "Cái quần què gì thế này?" Hắn tự hỏi. "Hai người này có phải đã đổi vai cho nhau không?
“Gọi bộ phận pháp lý đến đây, soạn hợp đồng tài trợ cho doanh nghiệp của cô Thư. Ghi tên sếp Thành là người đại diện vào hợp đồng nhé."
Nhưng chưa kịp nói hết câu, hắn hét toáng lên: "Ái ui! C·h·ó ở đâu ra!"
Sếp béo toát mồ hôi, vội vàng bịt miệng Thư lại, phụ nữ thật đáng sợ, có một số ngày họ thân thể không thoải mái, tâm tình bất ổn, hành động không kiểm soát.
Là một số ít người thực sự biết danh tính thật sự của các tuyển thủ. Thành mới đầu cũng rất choáng váng.
Thư quay phắt về phía Bảo, ánh mắt bỗng trở nên đầy vẻ đáng thương, giọng cầu khẩn:
Thành, cố gắng nịnh nọt: "Đó, cứ hiểu chuyện như này thì ba cũng yêu, má cũng thương..."
Đến nước này, Thư cũng cảm động.
Bảo vẫn im lặng, đôi mắt đăm chiêu nhìn vào những sản phẩm trên màn hình. Thư càng nhìn càng lo lắng. "Không lẽ... anh ấy đang cân nhắc từ chối?"
"Hay là tại vì tôi mà cậu loại? Đồ nhỏ mọn, nhớ hồi bé ai đã hứa sẽ mãi là bạn tốt nhỉ? Rồi còn nói nếu sau này nếu chúng ta... ưm... ưm..."
Hắn vừa giữ chặt miệng Thư, vừa quay sang Bảo, vội vã giải thích:
Cô tự nhủ. "Mình phải ra đòn quyết định thôi!"
Bảo bị gián đoạn giữa chừng, cũng ngơ ngác. "Ơ, không thân mà phối hợp ăn ý thế kia à?"
Cô nghiêng đầu, liếc về phía Thành, giọng đầy nghi ngờ:
"Cậu điên à, đừng có lôi chuyện hồi trẻ con ra đây!"
Một anh đang còn đang áp tai sát vách, lập tức giả bộ gõ gõ vào tường như thể đang làm nghiên cứu khoa học về cách âm.
“Để tôi nói cho mà nghe, cái vách ngăn thạch cao cách âm này thiết kế phải theo tiêu chuẩn ISO 140-4 để giảm thiểu tối đa tiếng ồn từ ngoài vào trong.”
"Cô Thư, tôi thấy chúng ta có thể hợp tác. Ừm, vì cô là bạn thân từ nhỏ của sếp Thành mà..." (đọc tại Nhiều Truyện.com)
Thư nghe Thành nói mà lông mày cau lại, vẻ không hài lòng:
Quá mệt mỏi với màn “khách sáo,” cuối cùng Bảo tích đủ “mana” để tung Until:
“Tôi mời bác ở lại xơi cơm." "Thôi, tôi không ăn đâu." "Ấy, bác phải ở lại chứ, có mỗi tí rau dưa thôi." "Thôi, tôi không ăn đâu, có thịt gà thì ăn." "Thế sao bác vẫn ngồi đây chưa về? Tôi mời bác ở lại ăn cơm." "Thôi, tôi không ăn đâu...".
Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.