Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.
Chương 145: Thần Kim Quy (2)
"Hả?" (đọc tại Nhiều Truyện.com)
"Chẳng vì gì cả."
Lần thứ hai trong ngày, Hoàng Vĩ đứng hình mất 3 giây.
Cụ mà không nhắc thì Hoàng Vĩ suýt thì quên mất.
Cụ Rùa - Thần Kim Quy có vẻ rất thích đùa. Hoặc có lẽ người lớn tuổi nào cũng thích đùa.
Thần Kim Quy - từ giờ sẽ gọi thân thương là cụ Rùa mỉm cười, nói:
Cho tới thời kháng chiến chống Pháp rồi tới chống Mĩ, Cụ đã cho hai người nữa mượn lấy sức mạnh từ [ Thuận Thiên Kiếm ] - sức mạnh ở đây không phải nói đến thứ sức mạnh dùng để chiến đấu mà là thứ sức mạnh tinh thần khích lệ quân dân ta đoàn kết cũng nhau chống thực dân phương Tây. Tính tới hiện tại từ lúc trả kiếm đã hơn 50 trôi qua rồi.
"Còn có lần sau nữa ạ?"
[ Thất thần cái gì thế? Cụ còn đứng đó kia kìa! ] Hắc Linh nói.
Cụ Rùa đáp:
Hắc Linh ngồi một bên xem Hoàng Vĩ bị quay như chong chóng cười khúc khích, điều này khiến mặt hắn đỏ lựng. Định vươn tay ra cốc cho con bé một cái nhưng khi thấy vẻ nghiêm trang của Cụ Rùa nên lại thôi.
[ Vâng vâng, đang đợi đây. ]
"Già chỉ cảm phục tinh thần hào hiệp giúp người không màng danh lợi của cậu nên mới mời cậu xuống đây chơi thôi."
Hắc Linh tươi cười đáp:
Hoàng Vĩ ngồi xuống chiếc ghế đẩu gỗ, Hắc Linh cũng làm theo. Cụ Rùa bắt bếp đun một ấm trà nóng rồi mang ra bàn cùng với ba chiếc ly sứ.
Một sự thật gây sốc, nó đồng nghĩa với việc các vị thần đều có xuất thân từ các thế giới khác và đã đến Trái Đất từ rất lâu rồi!?
Thấy vậy, Hoàng Vĩ cảm thấy rất bất ngờ. Chẳng lẽ Cụ Rùa nhìn thấy được Hắc Linh? Con bé không ở trạng thái vô hình à?
"Phải, [ Bóng Tối Khởi Nguyên ] thực thể có sự sống đầu tiên tồn tại trong vũ trụ. Ghi chép về Hắc Linh của cậu không nhiều nhưng đủ để ta biết."
"Được rồi, không đùa nữa, vào chủ đề chính này." Cụ Rùa nghiêm giọng: "Hoàng Vĩ, ta muốn cậu kế thừa thanh [ Thuận Thiên Kiếm ]."
Trong lúc đang ngơ ngác thì một bạt tay đập lên đầu khiến Hoàng Vĩ sực tỉnh:
Vậy ra, Hắc Linh cũng không phải thực thể huyền bí vô danh nhỉ?
"Cứ bình tĩnh, ngồi xuống nghe ta kể đây. Chuyện dài lắm...
"Ý cụ là sao?" Hoàng Vĩ nói: "Cụ bảo cháu kế thừa [ Thuận Thiên Kiếm ] là như nào?"
"Nơi này không hợp để nói chuyện, tới chỗ của già đi."
Chiếc cát-sét (cassette) màu xanh lá đậm đã sờn cũ có ăng ten để trên đầu tủ phát ra âm thanh rè rè cho thấy tuổi đời của chiếc máy còn lớn hơn Hoàng Vĩ. (đọc tại Nhiều Truyện.com)
Hoàng Vĩ ôm mặt cười khổ: "Cứ như một trò đùa."
Mà bỏ qua chuyện đó, cụ Thần Kim Quy biết về sự tồn tại của Hắc Linh mới là điều khiến Hoàng Vĩ lưu tâm.
_ _ _ _ (đọc tại Nhiều Truyện.com)
Cái tình huống giở khóc dở cười này khiến Hoàng Vĩ không thể nào mà đỡ nỗi, chỉ biết cười ngậm ngùi cho qua chuyện. Hỡi ơi, thần linh ai cũng rảnh như vậy sao hở trời!
Cụ Rùa nói tiếp:
Hết chương 145 (đọc tại Nhiều Truyện.com)
[ Lát nữa anh cho mày biết tay! ]
"Cơ mà, trọng tâm của cuộc trò chuyện không phải là cậu muốn hỏi già đây về vài thứ sao?!"
Nhìn biểu cảm khó sử trên mặt Hoàng Vĩ, Cụ Rùa bật cười: (đọc tại Nhiều Truyện.com)
(T/g: Làm tác nhớ tới cái mim (meme) I (người già) have two sides: vui tính/cáu kỉnh.)
Cụ Rùa dẫn Hoàng Vĩ và Hắc Linh tới một khu vực khác nằm sau những bức tường đá cũ kĩ, ở đó bày biện vài món đồ gia dụng đã lỗi thời của thế kỷ trước, một chiếc giường tre, tủ gỗ, bàn ghế đá. Nhìn trông rất giống một ngôi nhà thôn quê thập niên 90.
Sống lâu tới như vậy, đích thị là thần linh thật rồi!
Như đọc được suy nghĩ của Hoàng Vĩ, Cụ Rùa lên tiếng:
Nếu tính ra thì từ thời Âu Lạc tới thời hiện đại thì cũng đã trải qua hơn 2000 năm, vậy là cụ rùa đang đứng trước mặt Hoàng Vĩ đây đã sống qua hai thiên niên kỷ rồi.
Hoàng Vĩ làm biểu cảm bĩu môi một cách khó đỡ sau khi nghe Hắc Linh nói. Nhưng mà ở vũ trụ này (và có lẽ là cả những vũ trụ khác nữa) người ta dựa vào ngoại hình để phân vai vế chứ không phải tuổi tác, chính Hoàng Vĩ cũng làm điều tương tự với Gramas, Melina và Roland nên hắn không thể nói gì được.
"Ha ha ha, ta đùa thôi! Đừng tưởng thật vậy chứ. Thôi thì rút kinh nghiệm cho lần sau đi."
"À, tất nhiên già cũng thấy cả bé con đang ngồi cạnh cậu nữa. Gọi là 'bé con' thì không đúng mực lắm phải không hỡi [ Bóng Tối Khởi Nguyên ] vĩ đại?!"
"Cháu lại thích được người ta xem là 'bé con' hơn ấy chứ. Cháu tên Hắc Linh, cứ gọi Linh thôi là được. Còn ông tướng này là Hoàng Vĩ."
"Thế... vì lý do gì mà Cụ lại đưa cháu tới đây?" Hoàng Vĩ hỏi một cách lịch sự, đối phương dù gì cũng là nhân vật có công với đất nước, khách khí chút cũng không mất mặt gì.
Chương 145: Thần Kim Quy (2)
"Cụ... biết Hắc Linh sao ạ?" Hoàng Vĩ hỏi.
"Cứ tự nhiên như ở nhà." Cụ nói.
Hoá ra, kể từ sau khi Lê Lợi trả thanh [ Thuận Thiên Kiếm ] thì Lạc Long Quân (và cả Âu Cơ) đã không còn ở Trái Đất nữa. Thông tin Cụ Rùa sắp nói khiến cho Hoàng Vĩ phải kinh ngạc, Lạc Long Quân, Âu Cơ, Cụ Rùa và cả những món thần khí - thậm chí là toàn bộ các vị thần trong thần thoại các nước trên thế giới đều không phải cư dân bản địa của thế giới này.
Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.