Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.
Chương 117: Ngả Bài (5)
_ _ _ _
Hoàng Vĩ đứng dậy, nói:
Chương 117: Ngả Bài (5)
Lúc y để ý thấy có gì đó không ổn thì một bóng đen đã xông vào bên trong, cùng lúc đó toàn bộ đèn điện trong phòng bỗng vụt tắt khiến xung quanh tối đen như mực.
"Anh có thể cho tôi biết quý danh được không?"
Hắc Linh nhại giọng Hoàng Vĩ, nói: (đọc tại Nhiều Truyện.com)
"Việc này đến đây là xong, mong anh đừng cho ai biết về cuộc gặp mặt đêm nay. Tôi không muốn dính vào rắc rối."
"Mời ngồi!"
Hoàng Vĩ nghe vậy, hắn liếc nhìn bầu trời đêm vừa liên tưởng tới những vì sao sáng, sau đó nói:
"Anh muốn bao nhiêu?"
Vẻ ngoài đáng sợ cùng khả năng thao túng ngọn lửa của mình, nom trông Hoàng Vĩ rất giống một gã phù thủy vừa bước ra từ trong phim ảnh.
Không từ chối, Hoàng Vĩ ngồi xuống cái ghế đối diện, cả hai người bốn mắt nhìn nhau như đang thăm dò đối phương.
"Anh nói là có chuyện muốn nói với tôi sao?"
"Hahahahaha!"
"Ai đó?"
"Nhớ lấy, đừng nhắc gì đến tôi trong chuyện này." (đọc tại Nhiều Truyện.com)
[ Hoả Ma Pháp Sơ Cấp • Fire Ball (Hoả Cầu) ]
Tiếng khoá cửa bị phá, tiếp sau đó là tiếng của cánh cửa gỗ cũ kĩ bật mở, gió lạnh ùa vào trong căn phòng nhỏ khiến Thiện đang chăm chú quan sát rợn cả người lên.
Lấy lại vẻ bình tĩnh vốn có, Thiện ngồi xuống ghế, đưa tay ra hiệu:
Thật ra, câu hỏi này chỉ là thừa thãi, vì Hoàng Vĩ không muốn làm lộ thân phận nên chẳng việc gì hắn phải khai tên thật của mình ra cả. Việc Hoàng Vĩ ép giọng đã chứng minh cho điều đó.
Chán nản cộng với tính chất căng thẳng tột độ của công việc, Thiện chẳng còn cách nào khác ngoài tìm đến bia rượu và thuốc lá để giảm bớt căng thẳng.
"Đừng hiểu nhầm, tôi không phải phường hám tiền. Thứ tôi muốn là anh, mang tên giám đốc của công ty Vạn Phát và đồng bọn ra quy hàng trước pháp luật. Chỉ như vậy thôi."
"Trước tiên thì... thắp sáng chỗ này lên một tí đã, vậy mới dễ nói chuyện được!"
Hoàng Vĩ không nói không rằng, ném lên bàn những tập tài liệu - đống bằng chứng phạm tội của Trần Chí Hùng.
"Khoan đã, chỗ này là tầng ba...
Nhờ đó mà Hắc Linh có được trận cười như được mùa.
Đáp lại lời Thiện là một giọng nói ồm ồm:
Thiện, hiện tại đã 28 tuổi. Sắp qua cái tuổi xuân của mình rồi mà vẫn chưa lấy vợ, khuôn mặt nổi lên nhiều nếp nhăn do stress quá nhiều. Chẳng còn chút dấu hiệu nào của một chàng trai nữa.
Giác quan và bản năng của một người đã qua huấn luyện giúp cho Thiện nhanh chóng trấn tĩnh lại bản thân, y cho tay vào sau túi quần rút ra một khẩu s·ú·n·g lục chuyên dùng cho cảnh sát. Nép sát mình vào góc tường, miệng hô lên:
Nhưng đã muộn, Hoàng Vĩ đã co chân nhảy thẳng xuống dưới.
"Đúng, và chuyện này có liên quan mật thiết tới công việc hiện tại của anh."
"Dạ Tinh."
Hoàng Vĩ ngượng đỏ cả mặt. Lúc nãy không biết vì nguyên do gì mà viên công an Thiện lại đi hỏi tên của hắn, đáng lẽ Hoàng Vĩ có thể lựa chọn im lặng rồi rời đi, nhưng không biết ma xui quỷ khiến thế nào mà hắn lại nghĩ ra một cái danh giả để nói cho Thiện.
...
Cạch
Nói thì bảo đùa chứ, nếu mà Thiện không còn giữ một chút nhân cách của người chiến sĩ công an thì y đã dùng tới thuốc phiện luôn rồi!
Kétttt
Thiện hốt hoảng:
Đám thuộc hạ dưới trướng Trần Chí Hùng rất ranh ma, chúng có đủ mưu mô và tài lực để tạo bằng chứng giả qua mặt các chiến sĩ công an. Ngoài ra, một vài cán bộ cấp cao trong cơ quan có mưu đồ đồng loã với Trần Chí Hùng nên đã che giấu cho tội ác của chúng. (đọc tại Nhiều Truyện.com)
Thiện là một người hiện đại, y không tin vào những thứ phi khoa học như ma thuật, phép thuật. Vả lại, thân là một chiến sĩ công an do dân và vì dân Thiện không cho phép mình để lộ cảm xúc thật của mình khi đứng trước mặt đối phương. (đọc tại Nhiều Truyện.com)
Hoàng Vĩ bỏ lại một câu rồi xoay người bay vút vào màn đêm. Chẳng mấy chốc đã biến mất.
"Hả?"
[ Ngầu quá, quá xá ngầu luôn. Vậy là Hoàng Vĩ nhà ta đã hoá thân thành siêu anh hùng âm thầm giúp đỡ người dân. ]
Thấy Hoàng Vĩ định rời đi, Thiện lên tiếng hỏi:
Nói xong, Hoàng Vĩ mở cửa sổ ra rồi bước lên bệ cửa.
Vừa dứt lời, cả căn phòng nhỏ được thắp sáng bởi một đốm lửa lớn với hình dạng quả cầu đang bay lơ lửng trên tay người bí ẩn kia. Lúc này, Thiện mới nhìn rõ được, đây là một người đàn ông to cao, mặc một bộ trang phục đen tuyền, từ trên người toả ra những luồng khói đen như than đá, cả khuôn mặt được che kín bởi làn khói đó chỉ để lộ đôi mắt màu đỏ máu không tròng.
Hoàng Vĩ xua tay:
Thiện cười vì đây là lần đầu tiên, Thiện gặp phải cái tình huống như thế này. Cười vì cuối cùng, y cũng có thể ngủ ngon được rồi!
Ngồi trong căn phòng trọ nhỏ ở tầng ba, kế bên cái bàn toàn là các xấp giấy và tài liệu như một mớ hổ lốn, thi thoảng còn có vài chai rượu mạnh và thuốc lá, người đàn ông với đầu tóc bù xù do vừa mới bị vò mạnh thở dài một hơi mệt mỏi.
[ "Tên tôi là Dạ Tinh!" ]
Cười chán chê, Hắc Linh nói:
"Bình tĩnh, tôi không có ý đồ gì xấu cả!"
Nghe được lời của Hoàng Vĩ, Thiện càng kinh ngạc hơn.
[ Vậy là xong rồi đó hả? ]
Người kia nói tiếp:
Đã theo vụ này được hai năm, Thiện đã bắt đầu cảm thấy nản chí khi mọi đầu mối mà y có đều dẫn vào ngõ cụt. (đọc tại Nhiều Truyện.com)
Về đến nhà, Hoàng Vĩ ôm mặt ngồi trong góc phòng còn Hắc Linh bên cạnh thì ôm bụng cười nghiêng ngả.
Hoàng Vĩ chưng hửng, hắn hiểu ra là Thiện tưởng rằng mình đang định bán thông tin.
Là một người công an vì dân mà phục vụ, Thiện đã nhận trách nhiệm theo dõi và điều tra về hành tung và các hoạt động phi pháp của Trần Chí Hùng, giám đốc công ty xây dựng Vạn Phát.
Thiện ngồi xuống ghế, bỗng chốc y cười lên một cách khó hiểu.
"Ờ, xong rồi. Nếu như không có chuyện gì xảy ra thì tới mai là kết thúc!"
"Tên tôi là Dạ Tinh." (Dạ Tinh: đêm sao)
Trong một căn chung cư nhỏ nằm trên đường, cách công ty Vạn Phát vài trăm mét.
"Dạ Tinh à, không biết hắn ta là người như thế nào đây!?"
"Nếu vậy thì tại sao lại đột nhập vào đây làm gì?" Thiện ngờ vực, vẫn nắm chặt khẩu s·ú·n·g trên tay.
Bằng trực giác nhạy bén của mình, Thiện có thể chắc chắn rằng kia là ngọn lửa thật, sức nóng toả ra từ quả cầu lửa cho thấy điều đó. Chỉ là y không biết Hoàng Vĩ dùng mánh khóe gì để tạo ra nó.
Châm điếu thuốc đưa lên miệng rít một hơi, Thiện vén màn nhìn xuống con đường đêm vắng vẻ. Không biết là đang nghĩ gì.
Thiện cứ ngỡ rằng hắn đã thịt nát xương tan, thế nhưng một bóng đen lao lên từ phía dưới. Hoàng Vĩ - bấy giờ là Dạ Tinh đang bay lơ lửng trên không trung, cách cửa sổ phòng Thiện có vài mét.
"Chẳng hay anh có thể nói rõ hơn một chút được không?"
Ban nãy thì chẳng sao, giờ nhớ lại chỉ muốn tìm một cái lỗ nào đó để chui xuống.
Hết chương 117
Xác nhận đây đúng thật là những bằng chứng mà khi đưa ra tòa Trần Chí Hùng sẽ không thể chối cãi, Thiện xếp đống giấy lại, nói:
Hoàng Vĩ đáp:
Thiện trố mắt, có liên quan tới công việc của y, lẽ nào là vụ mà Thiện đang theo đuổi?
Rốt cuộc, Thiện lại là người lên tiếng trước:
Hoàng Vĩ gật đầu:
Hậu quả là gần như là chẳng cách gì để bắt Trần Chí Hùng ra quy án trước pháp luật cả!
Giấy tờ trên cái bàn con con nhìn thì tưởng nhiều vậy thôi, chứ thật ra nó chỉ tóm gọn trong bốn chữ: cực kỳ bế tắc!
Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.