Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.
Chương 112: Nghệ Thuật Giao Tiếp
Hết chương 112
Hoàng Vĩ nhấp một ngụm trà, cảm nhận hương vị dễ chịu lan ra khắp khoang miệng, sau đó thản nhiên nói:
"Không hề, trái lại. Tôi mong ông bình tĩnh đi đã!"
Nghe vậy, Trần Chí Hùng có chút chột dạ. Rõ ràng là Hoàng Vĩ đang có ý định đe doạ gã.
"Về chuyện gì?"
Tới tìm gặp mặt Trần Chí Hùng, đe doạ bằng quá khứ phạm tội của gã sau đó tính ngang nhiên bỏ đi. Hoàng Vĩ tưởng chỗ này là nơi mà hắn muốn đến là đến, muốn đi là đi chắc! (đọc tại Nhiều Truyện.com)
"Mày muốn cái gì đây? Định t·ống t·iền tao đó sao?"
Hoàng Vĩ đáp, giọng tỉnh bơ:
Trần Chí Hùng nở nụ cười gượng gạo:
'Để xem, ông sẽ đối phó bằng cách nào.'
Thái độ của Hoàng Vĩ làm Trần Chí Hùng ngẩn người. Gã nghiến răng, gân xanh nổi đầy trên mặt:
"Chẳng hay... quý giám đốc có biết hai người Trần Thảo Phương và Đinh Mai Lâm không?"
"11 năm trước, ngày 27 tháng 6, địa điểm là cánh rừng nơi có tin đồn về một cây xoan ma quỷ. Xác của hai người họ nằm dưới một tảng đá lớn."
"Đừng có nói nhảm nữa!!!" Trần Chí Hùng đập tay mạnh lên bàn. Gã đứng phắc dậy, rút một khẩu s·ú·n·g lục từ túi quần ra dí sát vào đầu Hoàng Vĩ: "Mày biết gì đây không?"
"Trò đùa hay đấy, nhưng tôi thấy nó không thích hợp để nói ra ở đây đâu."
Gián, căn phòng này làm gì có con gián nào?
Còn Hoàng Vĩ. Khác với phong thái bên ngoài, bên trong hắn hiện tại đang rén muốn c·hết đây. Dù nói là s·ú·n·g đ·ạ·n bình thường khó có thể gây tổn thương cho Hoàng Vĩ nhưng thân là một người hiện đại, hắn sao mà không biết được uy lực của v·ũ k·hí nóng lợi hại tới mức nào. Vả lại, Hoàng Vĩ cũng chưa từng có kinh nghiệm đối đấu với s·ú·n·g đ·ạ·n bao giờ nên không dám đảm bảo bản thân có đủ khả năng ứng phó hay không.
"Chà, vậy ra tôi đang được thưởng thức thứ trà của giới thượng lưu nhỉ? Cảm giác không quá tệ!" Hoàng Vĩ nói.
"Cũng gần như vậy!" Hoàng Vĩ đáp.
*Thông tin ở trên từ đâu ra thì tác éo biết, chỉ biết thông tin này rất đáng tin cậy. Tin tác đi, tác đã lừa mọi người bao giờ chưa (icon cánh cụt)
Rốt cuộc, sau khoảng 5 phút im hơi lặng tiếng thì Hùng là người lên tiếng trước. Có vẻ như gã đang rất sốt ruột:
Trần Chí Hùng muốn biết đối phương có ý định gì, tại sao lại phải hẹn gặp mặt gã?
"Nếu thế thì ông có thể bóp cò. Nhưng tôi nói trước, mọi bằng chứng liên quan tới tội ác của ông đều đã được tôi lưu trữ trên một chiếc máy vi tính. Nếu sau 24 giờ mà chưa có ai nhập mật mã vào thì toàn bộ thông tin đó sẽ đăng công khai lên internet. Tất nhiên, ông cũng có thể tìm cách xoá chúng đi miễn là làm được!"
"Tao có thể b·ắn c·hết mày ngay tại đây, rồi cho người đem phi tang xác mày đi. Vậy là trên đời này sẽ không còn kẻ tên là Hoàng Vĩ nữa!" Trần Chí Hùng nói.
Trần Chí Hùng đánh giá lại Hoàng Vĩ một lần nữa, ấn tượng đầu tiên của gã về hắn là một người thanh niên có sức vóc, rất biết ăn nói.
Mãi một lúc sau, Trần Chí Hùng mới nói:
Ngay khi Hoàng Vĩ nói ra tên của Lâm và Phương hắn đã thấy một tia sững sờ, sau đó là kinh ngạc trong mắt Trần Chí Hùng dù bề ngoài gã chẳng biểu lộ vẻ khác lạ gì.
Cũng phải thôi, một kẻ sẵn sàng làm việc ác thì chẳng lý nào gã lại tầm thường được cả!
_ _ _ _ (đọc tại Nhiều Truyện.com)
'Cắn câu rồi!' Hoàng Vĩ nghĩ thầm.
"Tôi thấy cuộc gặp mặt này tới đây là đủ rồi. Ông nên để thời gian còn lại mà suy ngẫm đi. Lần gặp tiếp theo sẽ không còn xa đâu. Có thể là đêm nay, ngày mai hoặc nhiều ngày nữa, nhưng chắc chắn sẽ không xa đâu!"
Theo một nghiên cứu của FBI, trong tổng số 100 tên t·ội p·hạm khủng bố được cho thực hiện một bài kiểm tra tâm lý thì hầu hết kết quả thu về đều cho thấy IQ (viết tắt của Intelligence Quotient, nôm na là chỉ số thông minh của não bộ) của chúng rất cao*.
Trần Chí Hùng nghe Hoàng Vĩ nói vậy thì do dự, lời Hoàng Vĩ nói ra khiến gã bán tin bán nghi. Nhưng vì không có cách nào kiểm chứng nên Trần Chí Hùng chỉ đành xuống nước.
Chương 112: Nghệ Thuật Giao Tiếp
Gã lúc này không còn giữ vẻ lịch sự nữa mà dường như đã lột bỏ lớp vỏ ngoài, để lộ nguyên hình - bản chất đê hèn của mình. Trần Chí Hùng nói, giọng đe doạ:
"Không biết cậu Hoàng Vĩ đây tới tìm gặp tôi là có chuyện gì?" Không lòng vòng mất thời gian, Trần Chí Hùng vào thẳng vấn đề.
Hoàng Vĩ đáp, giọng bình thản:
Ngồi trong căn phòng giờ chỉ còn lại một mình, Trần Chí Hùng đưa tay lên ôm trán. Gã ngẫm lại câu nói ban nãy của Hoàng Vĩ là có ý nghĩa gì?
"Tất nhiên, họ từng là cựu nhân viên của công ty nên tôi phải biết rồi. Có chuyện gì sao?"
'Hừ, trúng tim đen rồi chứ gì!' Hoàng Vĩ thầm nghĩ trong bụng. (đọc tại Nhiều Truyện.com)
Ngay khi bước vào văn phòng, đập vào mắt Hoàng Vĩ là một gã đàn ông với cái bụng bia to - tác phẩm của những buổi rượu bia liên tục không điều độ, cái đầu hói láng bóng, mặc trên mình bộ vest cùng chiếc cà vạt đắt tiền. Đây sẽ là một nhân vật đáng mến nếu không bị đôi mắt nham hiểm kia tố cáo. Vẻ ngoài giả nhân giả nghĩa kia chỉ càng làm cho Hoàng Vĩ cảm thấy kinh tởm. Càng đáng kinh tởm hơn khi biết gã là một kẻ s·át n·hân!
"Vậy đó là chuyện gì? Tôi rất muốn nghe."
Đoạn, Hoàng Vĩ đứng dậy. Trên mặt lộ ra biểu cảm nhàm chán:
Trừ phi... Hoàng Vĩ muốn nói với Trần Chí Hùng rằng trong nội bộ của gã có "gián điệp"!
Cả hai không ai nói gì.
"À, với lại..." Hoàng Vĩ ném cho Trần Chí Hùng một ánh mắt đầy ngụ ý: "Chỗ này của ông tuy sạch nhưng hình như có hơi nhiều gián thì phải, cần phải dọn dẹp bớt đi."
"Tôi đến đây đương nhiên là có chuyện quan trọng, và nó ảnh hưởng rất lớn tới ông giám đốc đấy!"
"Mày tính giỡn mặt với tao tới bao giờ???"
"Một câu thôi, ông giấu hai cái xác đó ở đâu?"
"Cũng không phải vấn đề to tát gì, chỉ là tôi có một chuyện về họ muốn nói với quý giám đốc thôi."
"Cứ gọi tôi là Hoàng Vĩ." Hoàng Vĩ nói. (đọc tại Nhiều Truyện.com)
Quy tắc đầu tiên: Không được để đối phương biết mục đích thực sự của mình!
"Mục đích của mày là gì?"
Nghe được hai cái tên này, Trần Chí Hùng giật thót tim. May mắn là bề ngoài gã vẫn giữ được vẻ bình tĩnh. Bởi vì đó là tên đầy đủ của hai người Lâm và Phương, n·ạn n·hân của Trần Chí Hùng.
"Hôm nay tới đây thôi, khi khác chúng ta sẽ nói tiếp!"
Hoàng Vĩ nói bằng giọng rất nhẹ nhàng nhưng khi lọt vào tai Trần Chí Hùng thì chẳng khác gì tiếng pháo nổ.
Quy tắc số hai: Đừng để cho đối phương đoán được suy nghĩ của mình.
...
Gã hạ s·ú·n·g xuống, lên tiếng:
'Một kẻ khó đối phó.' Đó là ấn tượng của Hoàng Vĩ về Trần Chí Hùng.
Trần Chí Hùng chờ Hoàng Vĩ vào chuyện chính. Nhưng Hoàng Vĩ thì vẫn rất thư thả thưởng trà, không có vẻ gì là định bắt đầu cả. (đọc tại Nhiều Truyện.com)
"Mày đang đùa giỡn với tao đấy à?"
"Không biết cậu đây... Tôi chưa biết quý danh của cậu."
Thấy Hoàng Vĩ chẳng những không sợ dù bị chĩa s·ú·n·g vào đầu mà còn lấy ngón tay chọc chọc vào nó. Trần Chí Hùng cảm thấy rất bất an. Từ lúc cha sanh mẹ đẻ tới giờ thì đây là lần đầu tiên gã gặp phải tình huống như thế này.
Trần Chí Hùng vừa dứt câu thì Hoàng Vĩ đã tiếp lời:
"Mày nghĩ tao sẽ tin sao?"
Dù biết vậy, Trần Chí Hùng vẫn nở nụ cười lịch sự một cách miễn cưỡng:
"Tùy ông. Giờ cái mạng tôi đang nằm trong tay ông, muốn bắn muốn g·iết gì thì cứ việc."
Nói xong, Hoàng Vĩ bước nhanh ra khỏi phòng, cánh cửa đóng lại.
Ầmm
"Biết, s·ú·n·g lục phải không? Nhưng nó có hợp pháp không thế?"
Lần thứ hai, Trần Chí Hùng nghe như đang có sấm nổ bên tai.
Hoàng Vĩ đáp:
Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.