Nhiều Truyện.com truyện chữ, truyện convert hay dịch chuẩn nhất, đọc truyện online, tiên hiệp, huyền huyễn

Chương 208: Thi Khôi Nhân Ngư Tộc.

Mục Lục

Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.

Chương 208: Thi Khôi Nhân Ngư Tộc.


"Là Chí Thánh! Mau ngăn hắn lại."

"Vậy sao, yêu tộc giả danh nhân ngư tộc mà thôi, không cần phải làm bộ làm tịch, nhìn thật ngứa mắt."

Phùng Càn Dương một chưởng vỗ ra sóng kình hội tụ thành cự thủ hướng tới thi khôi công chúa.

Nhưng hai vị yêu tộc Thánh Tông tầng 1 tọa trấn ở gần đó lao ra ngăn trở, hai hướng khác nhau đánh tới mang theo uy lực kinh người, Linh Bách Dạ trọng kiếm trong tay không chút do dự bổ xuống.

Nhân tộc rút đi chỉ mới một phần năm thì bức tường đang được sóng biển gia trì từ từ khép lại, thời khắc bức tường chuẩn bị khép kính thì một đạo thanh âm vang lên.

Tra Lai một quyền hóa thành long trảo ngăn cản một kích này, hắn b·ị đ·ánh lui mười trượng vẻ mặt vẫn là bình thản.

"Nếu kế hoạch bị bại lộ thì hiện hình thôi."

Chỉ thấy một người ở hai bên cổ có mang cá, toàn thân vảy cá và đôi chân được thay bằng đuôi cá.

Một đầu băng hoàng chui vào giữa khe nứt nổ vang làm cho toàn bộ bức tường ngưng kết thành băng, không còn có thể khép lại được nữa.

"Là sao vậy?"

Vậy mà lại có một nhân tộc hình thù kì quái vừa tới một kiếm đã làm trận pháp cất giấu lộ ra ngoài.

"Vạn Niên cung chủ."

Thế nhưng mấy công kích kia vừa tới đã bị Phùng Càn Dương ngăn trở, dù lão không biết chuyện xảy ra, nhưng đem được công chúa về là tốt, những thứ khác cứ tính sau.

Linh Bách Dạ dùng thân trọng kiếm đặt trước người đã ngăn cản được những tia nước kia, khí tức trên người hắn đã có thay đổi cực lớn kể từ trận đấu với tiên tộc.

Những đòn công kích liên tục được đánh ra, Hàn Tuyên rơi vào thế bị động chỉ còn có thể chống đỡ mà thôi, cơ hội phản công gần như bằng không.

"Các vị mau rút!"

"Độc Hải Xà, ngươi nhìn xem đây có phải là tiểu công chúa các ngươi tìm kiếm?"

Hắn có thể so cao thấp một vị Thiên Thánh khi cả hai đấu tay đôi, nhưng Hàn Tuyên lại còn kéo theo mười vị khác vào, thì Tra Lai hắn sao từ chối được trợ lực của mười tên ngụy Thánh Tông này đây.

Côn Thanh U không ngờ tới kẻ bị bốn thượng vị Thánh Tông của bọn hắn t·ruy s·át, vậy mà còn sống sót xuất hiện ở đây.

Hàn Vận Lai vẫn còn hấp thu linh khí trời đất để khôi phục, phải thêm một ít thời gian nữa mới có thể lấy lại bảy phần thực lực.

Hàn Tuyên tuy có trợ lực nhưng cũng không thể phản công, quân địch còn quá nhiều chỉ có thể phòng thủ, mặt biển phía xa lại nổi lên quả cầu nước, bắn ra hàng vạn tia nước về phía đám người Hàn Tuyên.

Một yêu tộc trong đó bất đắc dĩ nói, Đinh Kiến cười lạnh nói:

Côn Thanh U vẻ mặt đắc ý lại đưa ngư trượng cho công chúa nhân ngư tộc, nàng ta vừa nắm vào ngư trượng liền thấy hải vực xung quanh tản ra khí tức kinh người, nhìn vị công chúa nhân ngư tộc kia tựa hồ là chủ nhân của vùng biển này.

Linh Bách Dạ trọng kiếm trong tay không thèm đếm xỉa tới bọn chúng, mà nâng cao trọng kiếm ngưng tụ lực lượng thiên địa bổ xuống.

Linh Bách Dạ vừa tới được trận pháp thì toàn thân phóng ra khí tức phong bế, toàn bộ pháp tắc xung quanh năm trăm dặm, dùng Vạn Pháp Bất Xâm khóa đi pháp tắc gia trì trên Lưu Thủy Yêu Tà trận, như vậy là có thể phá trận được rồi.

Thổ Tương và những cao thủ nhân tộc đang ở chiến trường ngoài biển cũng lập tức rút lui, nhân ngư tộc đầu đội vương miện tay cầm ngư trượng, tên là Côn Thanh U cười lạnh nói:

Tống Hoành Thiên gia chủ của Tống gia ở Quyền Châu thành đã đạt tới tu vi Thánh Nhân viên mãn.

Mặt nước đã nổi lên hơn ngàn cái bóng người, toàn bộ đều nhân ngư tộc Thánh Nhân, năm trong số đó là Thánh Tông mà yếu nhất là tầng 3 Thánh Tông.

Thời khắc bọn họ vừa trốn về lại đất liền thì thấy cự thủ nắm lấy thi khôi công chúa cũng quay về, theo sau là lão nhân ngư tộc Phùng Càn Dương.

Ba người vừa tới đã đón lấy ba vị ngụy Thánh Tông của yêu tộc, giúp Hàn Tuyên giảm bớt áp lực trên thân.

Lão định quay người bỏ chạy thì một bàn tay lớn từ bên ngoài chộp tới, khí tức kinh khủng phong bế toàn bộ pháp tắc, cự thủ xuyên qua Phùng Càn Dương trực tiếp bắt lấy thi khôi công chúa và Trần Thủy trượng.

Người này toàn thân trên dưới đều giống nhân tộc như đúc, duy chỉ có ở hai bên tai là mang cá.

"Nhân tộc bẩn thiểu và tinh linh tộc đáng ghét, cút!"

"Các ngươi động thủ với t·hi t·hể công chúa, đợi sau khi nhân ngư khôi phục thì nhất định sẽ trả lại gấp đôi."

"Không được để hắn động vào trận!"

Là Thánh Nhân viên mãn lại còn nắm trong tay một kiện Thánh Khí thượng phẩm, đủ để so đấu với một vị ngụy Thánh Tông mới đột phá trăm năm, Trường An thành, Thục Liên thành và Quyền Châu thành đã phát triển rất phồn vinh, mới có thể sở hữu được một kiện Thánh Khí thượng phẩm.

Một âm thanh có chút chế giễu vang lên trong thiên địa, khí độc lan tỏa ra tứ phía, một lão già thân thể cường tráng từ mặt nước nổi lên, bóng lưng đưa về phía phe nhân tộc.

"Ngăn trở được một kích của Lưu Thủy Yêu Tà Trận? Kẻ này là Thánh Tông sao?"

Côn Thanh U tuy là Thánh Tông trung vị đỉnh phong, nhưng tiếp nhận một đòn của Phùng Càn Dương lại bị trọng thương, nếu không phải bản thể là Ma Thạch Kình Ngư ưu thế phòng thủ, không chừng hắn đã bỏ mạng rồi. (đọc tại Nhiều Truyện.com)

Nhìn Thủy Trần trượng trong tay Côn Thanh U thì Phùng Càn Dương đã đoán ra được vài phần là công chúa đã vong mạng, nhưng không ngờ tới t·hi t·hể nàng ấy lại bị luyện hóa thành khôi lỗi.

"Ngăn nó lại!"

Hai Thánh Tông yêu tộc công kích gần tới thì lại không biết từ đâu xuất hiện một vị trung niên Thánh Tông nhân tộc ngăn cản hai người.

Bị tường nước ngăn trở không thể thoát ra còn phải đối đầu với nữ tử có thể điều khiển hải vực trước mắt, e là cơ hội sống không cao.

"Nhân Ngư tộc?"

"Dù biết công chúa sẽ chịu uất hận, nhưng lão phu không ngờ người lại bị bọn chúng luyện thành khôi lỗi, thù này không báo sao có thể yên lòng."

Yêu tộc là mượn nhờ vào hải vực xung quanh che giấu khí tức trận pháp, tự tin cho rằng Thánh Tông trung vị có tới cũng không thể tìm ra. (đọc tại Nhiều Truyện.com)

Một kích này dù là Thiên Thánh cũng không dám ngăn cản, lúc này một đạo khí tức kinh người toát ra cùng với những tia nước kia đối cứng.

Linh Bách Dạ bay tới trận pháp với tốc độ cực nhanh, một yêu tộc trung niên cười lạnh nói:

Những yêu tộc xung quanh nghe vậy liền chấn động không thôi.

"Băng Hoàng Khiếu Thiên."

"Ta sao lại c·hết? Nhân ngư tộc bọn ta có phương pháp đặc thù, che giấu tung tích dưới hải vực không kẻ nào có thể tìm thấy, dựa vào một đám tiểu bối ngàn năm trước đòi g·iết được ta, có chút viễn vong."

Cao thủ yêu tộc bao gồm Thánh Tông tu sĩ xung quanh chiến trường lớn nhỏ đều kinh ngạc không thôi, vậy mà có kẻ biết được vị trí của Lưu Thủy Yêu Tà trận.

"Ai?"

Tinh linh tộc có cảm nhận rất n·hạy c·ảm và sâu sắc với thuộc tính thiên địa xung quanh, tìm ra một cái trận pháp giấu trong Nam Hải là điều không mấy khó khăn.

Ba vị yêu tộc bị quấn lấy thì có chút ngoài ý muốn, vốn đã b·ị t·hương còn đấu với một vị Thánh Nhân viên mãn có Thánh Khí trong tay, nếu còn là trạng thái đỉnh phong thì họ không sợ, nhưng giờ chỉ còn sáu thành lực lượng thì cần phải cân nhắc thật kĩ.

"Độc Hải Xà, Phùng Càn Dương! Ngươi vậy mà còn sống?"

Băng Liên Tuyết Nhiên xuất ra liền là một đóa băng sen tuyệt đẹp, nhưng khí tức của nó là dựa trên v·ũ k·hí của người thi triển mà thành, kiếm, đao thì sẽ tạo ra sắc bén của đao ý và kiếm ý.

Lý Hiên Trác thành chủ của Liên Thục thành cũng không kém cạnh.

Hoàng Công Sơn cũng ý thức được tình huống không ổn liền muốn ra lệnh toàn bộ rút lui, thế nhưng mọi thứ đã chậm.

"Diệp nhi."

Mặt biển xé toạt ra hai bên chỉ thấy một cái trận pháp bị lộ ra ngoài, tự động vận hành vô số trận văn và pháp tắc để tích tụ năng lượng.

Sao lại có thể ngăn cản được một đòn của thượng vị Thánh Tông, dù Trần Thủy trượng tăng phúc cũng không thể, chỉ còn một nguyên nhân là yêu tộc bỏ ra đại lượng tài nguyên, dồn vào khôi lỗi trước mắt.

Chương 208:

Phùng Càn Dương cũng là toàn lực đánh lui cao thủ yêu tộc, để nhân tộc có thời gian chạy thoát khỏi vây khốn, sau vài khắc nhân tộc căn bản đã chạy đi hết.

"Băng Liên Tuyết Nhiên!"

"Kẻ thù cũng có thể chuyển thành bằng hữu, kẻ thù chém g·iết hao tổn rất lớn, bằng hữu thì hợp tác có lợi cho đôi bên, bọn ta phải gạt bỏ thù cũ để hợp tác phát triển chứ."

Mấy ngàn nhân ngư tộc trôi nổi ở mặt biển lại tản ra yêu khí bức người, từ từ thay da đổi thịt hóa lại bộ dáng yêu tộc vốn có.

"Không phải chứ, tinh linh tộc vốn đã bị c·hôn v·ùi ở thượng cổ làm sao xuất hiện ở đây, tình huống như thế nào?"

Côn Thanh U nhìn Phùng Càn Dương khuôn mặt tràn đầy ý cười nói: (đọc tại Nhiều Truyện.com)

Trọng kiếm phóng xuất kim quang chói sáng như mặt trời thứ hai, không ai là không chú ý đến sự việc này.

"Dù biết rõ vị trí của trận pháp thì ngươi phá được nó sao?"

Hải xà công tới toàn thân tản ra độc khí kinh người làm nước biển cũng phải nhiễm độc theo nó.

"Công chúa..."

Đinh Kiến của Trường An thành cũng là Thánh Nhân viên mãn, còn là viên mãn có thể so đấu một trận với ngụy Thánh Tông.

Dù hắn mới sinh ra chưa đến trăm năm nhưng cũng đọc qua một đống sử sách của Vạn Niên cung thu thập được, nhân ngư tộc vốn cùng yêu tộc là vạn cổ thù hằn, lại quay sang hợp tác là chuyện không thể xảy ra.

Đuôi cá, thân người toàn thân mỹ lệ không gì sánh bằng, đặt ở Nam Cương quốc thì sắc đẹp có thể sánh ngang với Lam Huyền ma nữ.

Côn Thanh U đập ngư trượng lên mặt biển liền thấy trụ nước phóng lên ngàn trượng, một bóng người từ bên trong xuất hiện, một nữ tử tuyệt thế chậm chậm chui ra khỏi trụ nước.

"Kết trận."

"Giờ mới nghĩ tới việc chạy?"

Côn Thanh U cười nhạt toàn lực lao lên ngăn trở một kích của Phùng Càn Dương, để công chúa thi khôi có thể dùng Trần Thủy trượng khép lại bức tường. (đọc tại Nhiều Truyện.com)

Phùng Càn Dương trầm mặc trong ánh mắt tràn đầy chua sót và đắng chát, năm đó nhân ngư tộc bị yêu tộc phát động t·ấn c·ông quy mô cực lớn, không kịp trở tay đã hơn chục vạn tộc nhân bỏ mạng, công chúa duy nhất của bọn họ cũng m·ất t·ích không rõ sống c·hết.

Giờ phút bọn họ thấy được năm trăm dặm xung quanh bị phong bế pháp tắc, thì bọn họ mới biết kẻ kia chính là Chí Thánh trong truyền thuyết.

"Ngươi sống sót rời khỏi đây trước, rồi nói đến chuyện trả thù."

"Lợi thế của nhân ngư tộc là biển, chúng ta đứng ở lĩnh vực của bọn chúng, chẳng khác nào Thánh Tông không có khí vực lại đấu với Thánh Tông mở ra khí vực cả."

Chỉ thấy khí tức bốn người tản ra xung đột với nhau tạo cho những người xung quanh cảm giác khó chịu không thôi.

Hoàng Công Sơn hất tay một cự thủ cũng từ trên trời nện xuống trận pháp, hắn biết Linh Bách Dạ có thể phá được trận, nhưng cũng phải cần không ít thời gian để phá Thánh Tông trận, nên Hoàng Công Sơn muốn trợ giúp một tay.

Côn Thanh U sắc mặt đại biến gầm lên giận dữ, toàn bộ Thánh Tông yêu tộc có mặt tại đây liền xuất thủ, không chút chần chừ muốn phá hủy cự thủ.

"Vậy thì..."

"Hình như bọn ta không đắc tội với các ngươi."

Vị Thánh Tông nhân tộc kia thuộc Thanh Hoa lâu tên là Hoàng Công Sơn, cũng là thúc thúc của thiếu chủ Hoàng Cẩn Thanh Hoa lâu ở Hồ Châu Thành khi xưa.

Linh Bách Dạ thật không nghĩ tới nhân ngư tộc trốn sau ở hải vực lại xuất đầu lộ diện ở đây, mà còn hợp tác với yêu tộc đánh đến bờ Nam Hải, chuyện này thật không hề tầm thường một chút nào.

Mọi người còn chưa hiểu chuyện gì xảy ra thì thấy bốn bóng người cao năm mươi trượng vây quanh thi khôi, lần lượt đeo mặt nạ hỷ, nộ, ai, ố.

Vị này chính là một thân tu vi Thánh Tông tầng 3, nhưng chưa mở ra Khí Vực như Thổ Tương, hai vị yêu tộc Thánh Tông chỉ mới tầng 1 nên b·ị đ·ánh bay rất dễ dàng.

Hoàng Công Sơn quay đầu ôm theo Linh Bách Dạ rồi chạy đi, tiện tay quật bay một mớ yêu tộc đang đánh với Hàn Tuyên rồi cùng nhóm bọn họ chạy đi.

Phùng Càn Dương toàn thân độc khí dâng trào, tay lão nâng lên đập xuống mặt biển tạo thành một đầu hải xà ngàn trượng đánh tới.

"Nhân ngư tộc của các hạ sao lại hợp tác với yêu tộc? Không phải hai bên là kẻ thù vạn cổ sao?"

"Tinh linh tộc? Đó chính là tinh linh tộc trong truyền thuyết!"

"C·hết!"

Yêu tộc kia định nói thì Đinh Kiến lại cất giọng khiến hắn cứng họng, sát ý của ba vị nhân tộc dâng trào đánh tới không chút nương tay.

"Cái gì?"

Một lão yêu tu vi Thánh Nhân trung vị, tuy không mạnh nhưng kiến thức lại uyên bát, vừa nhìn liền nhận ra đó là một tinh linh tộc bằng da bằng thịt.

Thiên Thánh tinh linh tộc, Linh Bách Dạ đã đột phá thành công tới Chí Thánh, một trong bảy cận vệ của tinh linh hoàng, cũng là kẻ có thiên phú đứng đầu ở tinh linh tộc, chỉ sau tinh linh hoàng, đại tế tư và tộc trưởng mà thôi.

Phùng Càn Dương thấy một đòn của lão bị công chúa ngăn căn dễ dàng thì cau mày, công chúa lúc trước chỉ là một Thiên Thánh mà thôi.

Ba tiểu quái năm xưa cao ngạo quậy phá, nay đã trưởng thành tới mức độ này làm ai cũng kinh ngạc. (đọc tại Nhiều Truyện.com)

Chương 208: Thi Khôi Nhân Ngư Tộc.

"Đánh g·iết những thành trì ở bờ Nam Hải, quả thật không đặc tội với bọn ta."

Tra Lai kinh ngạc quan sát Linh Bách Dạ không rời mắt, trận pháp Lưu Thủy Yêu Tà của yêu tộc bố trí ở trong hải vực, cấp bậc là Thánh Tông hạ phẩm trận pháp, dù Thiên Thánh cũng là nhất kích tất sát, trừ khi là Thánh Tông thì không ai khác có thể ngăn cản.

Hàn Vận Lai và Hàn Tuyên tới bên người của Hàn Diệp, xung quanh là những người được cứu đang thi lễ dồn dập, hắn nhìn tới công chúa nhân ngư tộc vẫn còn bị cự thủ bắt lấy liền nói:

Phùng Càn Dương phất tay một con hải xà từ biển chui lên phá tan bức tường nước.

Một cái đuôi cá xuất hiện trên mặt nước vỗ xuống tạo thành s·óng t·hần đánh tan cự thủ, Linh Bách Dạ cũng may tránh thoát được cơn sóng, bằng không thương tích sẽ rất năng.

Phùng Càn Dương ánh mắt vẫn là xem thường nhìn Côn Thanh U, nhân ngư tộc mất đi chí bảo Thủy Trần Trượng, lại không ngờ tìm kiếm mấy trăm năm nay không thấy, là do nó đã rơi vào tay yêu tộc.

Hàn Tuyên một kích đâm ra hóa thành băng liên tản mác uy lực kinh người đâm tới, một kích này đâm ra tốc độ và lực lượng đã vượt xa hơn trước.

Công chúa nhân ngư tộc nâng ngư trượng lên lại vỗ xuống tạo ra sóng biển ào ạt đánh tới, ba động kinh người làm cho nhân tộc bọn họ trong lòng lạnh toát.

"Cung chủ."

"Mà là đắc tội với toàn bộ nhân tộc."

Ngư trượng trong tay giơ lên sóng biển dâng trào hóa thành bức tường ngăn trở toàn bộ cao thủ quay về đất liền.

Hoàng Công Cẩn cau mày nhìn Côn Thanh U hỏi, nhân ngư tộc kia thì cười lớn nói:

Từ phía xa bay tới ba đạo bóng người tản ra khí tức Thánh Nhân viên mãn.

Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.

Chương 208: Thi Khôi Nhân Ngư Tộc.