Ta Là Hàn Vũ Thiên
Unknown
Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.
Chương 147: 12 vị thần sứ.
"Vạn Lực Áp Chế." (đọc tại Nhiều Truyện.com)
"Hừ, ta trễ hay sớm là việc của người sao?"
Tướng quân run rẩy không dám cử động nhìn về phía sau, mà là cất giọng tràn đầy run sợ, cảm giác của hắn chính là một con đại mãng đang sau lưng mình, nếu quay người lại nhất định sẽ c·h·ế·t.
Toàn bộ người xung quanh đều kinh hãi nhìn lên vệt sáng xẻ đôi tầng mây.
Hàn Vũ Thiên nhìn lão già cười nói: (đọc tại Nhiều Truyện.com)
Tiễn Giang hất tay hai đầu cự mãng từ phần lưng dưới của nàng chui ra 2 đầu độc xà cắn tới. (đọc tại Nhiều Truyện.com)
Một nữ tử mặc một bộ xà giáp màu tím đột nhiên thì thầm vào tai của tướng quân kia.
Hàn Vũ Thiên muốn tận dụng thời gian này để khôi phục vết thương trên ngực.
"Nếu ta không giống như 2 cách mà lão nói thì như thế nào?"
"Kế hoạch là gì?"
Vụ việc này có vẻ khá là nghiêm trọng hơn bọn họ nghĩ, Hàn Vũ Thiên tới thành thì đã liền giả bất tỉnh.
Đều là thần sứ tu vi Thiên Thánh không thể sai biệt hơn, Ôn Duyên quan sát xung quanh nói:
Hải Thu gác đinh ba trên vai mỉm cười đắc ý nói:
Hàn Vũ Thiên cười nhạt có ý khinh thường nói:
Vài ngày lại trôi qua trong ngục tù u tối, Hàn Vũ Thiên khôi phục vết thương gần nửa, hắn lúc này mới mở mắt nhìn lão già bên cạnh hỏi:
"Tiểu tử thối, nếu đó không phải là Bình Thư đại nhân mà người khác thì..."
"Tiểu tử, ngươi là nhân tộc phải không?"
"Nào, xem các ngươi hôm nay hòa hợp quá nhỉ."
"Nơi này đã thành ra cái quái gì rồi?"
"Ngươi đó, nên bịt miệng mấy tên lính thối này lại đi, ăn nói thật là đúng sự thật, nhưng người thật thà thường hay c·h·ế·t sớm lắm."
Từ trên trời cao mây tách ra làm hai nửa, một vệt ánh sáng màu lam bay nga qua.
Tôn Thức ôm quyền cung kính nói:
Lão già mỉm cười đắc ý, lão và hắn bắt đầu trò chuyện với nhau một cách nghiêm túc, ở hoàng cung Diệt Thi.
Hàn Vũ Thiên được đưa vào một hầm ngục sâu trong lòng đất, nơi đây canh giữ nghiêm ngặc bởi các vị tu vi Thánh Nhân, một nhà tù như vậy tuyệt đối không có kẻ nào thoát ra được.
Hắn ngồi ở trong một góc tối của phòng giảm, âm thầm hội tụ linh lực từ dưới lòng đất bồi bổ cho mình.
"Đừng có như vậy chứ."
"Khí tức này? Sức mạnh phát ra..."
"Ta cười vào mặt một lũ ngu ngốc ấy, đem thêm một vị cao thủ về đây."
Lão già cười thản nhiên đáp:
"Phụng Hiếu, ngươi sao lại tới trễ như vậy? Bình thường đi rất đúng giờ mà."
Cao Phong nghe vậy khí tức phóng tới dò xét lắc đầu nói:
Thành trì thứ 3 của Diệt Thi thành yên tĩnh chỉ có mấy người cao quý mắt cao hơn đầu đi qua đi lại.
"Ta hỏi nếu kẻ đó coi thường chữ nhân tộc, tức là một thứ ngu xi quên đi nguồn gốc của mình, không trả lời mà điềm tĩnh như ngươi, thì lão chắc chắn đó là nhân tộc."
"Xem ra phải giả vờ thôi."
Ôn Duyên thở dài bước vào trong thành với sự cung kính của mấy trăm vạn quân bên ngoài thành, năm vị thần sứ bước vào cùng lúc là cảnh tượng ít khi được bắt gặp được, chưa kể tới Phổ Cử còn vác theo một người ở trên vai.
Mạnh Khởi dùng chính là vũ khí móng vuốt cào tới, đinh ba và vuốt va chạm tạo ra tia sét lan ra xung quanh.
Hàn Vũ Thiên không nói gì chỉ yên lặng nghe, lão già than thở nói:
"Mạnh Khởi! Ngươi dám đi trễ!"
Một âm thành có chút châm chọc từ phía sau vọng tới, năm người quay đầu nhìn lên tường thành thì thấy một thanh niên đôi mắt hờ hửng nhìn bọn họ, Hải Thu ngồi ở tường thành ở vai phải còn đang có một thanh đinh ba dựa vào.
Cả hai người bọn họ lướt qua đám người Tôn Thức tiến thẳng tới thành trì thứ 3 ở phía xa.
"Vậy lão cứ làm những gì mình muốn, ta không quan tâm mấy đâu."
"Hải Thu, ngươi còn sống quay về đã là may mắn, ở đó buông lời mỉa mai làm gì chứ?"
"Thì như thế nào vậy?"
Toàn bộ đều bắt đầu rối loạn sau khi vệt sáng màu lam do một vị thần sứ xuất hiện, một mớ hỗn loạn trước giờ chưa từng có.
Hàn Vũ Thiên tiếp tục nhắm mắt trị thương nói:
"Cái chuông khốn nhà ngươi làm ta b·ị t·hương không nhẹ đâu."
Lão già mỉm cười thản nhiên nói:
Lão già nhìn Hàn Vũ Thiên thấp giọng nói, hắn không trả lời chỉ tập trung hội tụ linh khí.
Phụng Hiệu nắm ngón tay chuyển động ấn vào hư không tạo ra từng luồng gợn sóng màu vàng khiến cho 2 đầu độc xà bị định trụ.
"Không cần đa lễ, ta tới cũng chỉ vì lệnh của điện hạ, thật không muốn nhìn thấy bộ dạng không hòa hợp của bọn chúng."
"Có kẻ c·h·ế·t ở đó."
"Bỏ đi, trẫm định xem xét cuộc tử chiến Thần Phạt sao rồi?"
Tiễn Giang lách người rút ra thành kiếm màu tím có lưỡi ngoằn ngòe như rắn chém tới, Phụng Hiếu nắm lấy sợi vải đang đung đưa, sợi vải đột nhiên duỗi thẳng tạo thành hình cây kiếm va chạm vào xà kiếm của Tiễn Giang.
"Định Ẩn."
Tôn Thức ngồi ở đó không động thủ mà quan sát tình huống xung quanh, Bình Thư từ ghế đứng dậy lật ra giữa trang sách nói:
"Bình Thư thần sứ!"
Tướng quân kia lập tức nện tên lính gác kia quỳ xuống đầu áp sát xuống đất, mình cũng bày ra bộ dạng quỳ một chân không dám động đậy.
Hải Thu nắm đinh ba nhảy lên đâm về phía Mạnh Khởi đang phi thú tới.
Ôn Duyên không giấu nổi sự bất ngờ liền nhìn 4 người khác nói, Cao Phong mỉm cười nói:
"Một lũ tỏ ra cao thượng, kiêu ngạo quá mức có ngày sẽ nhận lấy hậu quả diệt vong."
Dưới lòng đất là nơi thích hợp nhất để dẫn động linh khí mà không bị kẻ nào phát hiện ra cả.
Hắn lẫm bẩm toàn thân đột nhiên hiện lên vài sợi tu vi Thánh Tông, lão già bên cạnh con ngươi co rút nét mặt kinh ngạc.
"Nhiệm vụ không mấy khó khắn, bản thần sao có thể thất bại đây? Chẳng qua là do Tôn Thức ngươi yếu kém."
"Đừng có mà nói bậy, kẻo một vị thần sứ nghe được thì người c·h·ế·t chắc đấy." (đọc tại Nhiều Truyện.com)
Năm vị thần sứ vừa vào tới thành trì thứ 2 thì đã ném hắn cho một tên lính gác, Hàn Vũ Thiên cũng vì vậy mà bị đem đi một hướng khác không còn cùng đường với năm vị thần sứ.
Tướng quân kia cau mày đẩy tên lính canh ra trầm giọng nói:
"Không hòa hợp được thì đừng nói chuyện với nhau, tránh gây phiền phức đi."
Bình Thư lắc đầu thở dài bước đi về phía thành trì thứ 3, tướng quân kia đứng dậy vẻ mặt hoảng sợ đánh lên đầu tên lính canh nói:
"Cứ tưởng hắn đã c·h·ế·t rồi."
Từ phương xa vang lên tiếng kêu của hươu sao, Mạnh Khởi cuối cùng cũng đã xuất hiện ở đại sảnh.
Tôn Thức mỉm cười ánh mắt cũng là khép hờ đối mặt với Hải Thủ, Hải Thủ điềm tỉnh nhìn qua một hướng khác nói:
Hàn Vũ Thiên cầm lấy cái chuông thu nhỏ nó lại thành một cái lục lạc treo ở bên hông, thanh thương thì cất ở trong thức hải.
"Nghe ngươi đã hoàn thành nhiệm vụ trở về, ta tìm một ít rượu ngon để chúc mừng nên đã tới trễ."
"Xem ra ta lại sắp tới một nơi thú vị rồi."
"Tất nhiên là không thể khác được, bởi vì quốc gia này chỉ có 2 loại người đó, loại người thứ 3 thì là một đám thần sứ trốn ở trong thành kia."
Hàn Vũ Thiên nâng tay miệng đã bắt đầu trào máu, miệng v·ết t·hương ở ngực cũng bị tác động tới bắt đầu rỉ máu. (đọc tại Nhiều Truyện.com)
Trong đại điện hoàng cung có một người ngồi ở chủ vị, 11 vị đứng ở bên dưới chỉ còn thiếu Mạnh Khởi mà thôi.
"Lão phu tuy bị nhốt ở trong ngục, nhưng muốn thoát ra lại rất dễ dàng."
Hàn Vũ Thiên mở mắt nhìn hướng xa xa vẻ mặt đầy đắc ý, hắn vẫn là tự mình quan sát mọi thứ thì hơn, bọn người thần sứ không hề phát giác được hắn đã tỉnh.
Tướng quân kia kinh hãi tràn ngập mồ hôi lạnh lập tức quát lớn:
Chương 147: 12 vị thần sứ.
Năm người cũng bắt đầu giữ thế yên lặng tiến về phía trước, một tên lính canh ghé vào tai tướng quân hỏi:
"Các ngươi xem trẫm đã c·h·ế·t rồi sao?"
"Ngươi mau đi triệu tập tất cả tổ đội dưới chướng của ta tới đây, mau lên!"
Hải Thu rút lại khí tức mỉm cười chào hỏi Phụng Hiếu, thanh niên tóc vàng mỉm cười nói:
Từ phía trên xuất hiện một cái trận pháp tỏa ra trọng lực kinh người áp chế toàn bộ bọn họ hơi khụy chân ở trên đất.
Nhìn kỹ thì là một thanh niên tóc ngắn màu vàng khác biệt, trên vai có một tấm lụa dài quấn quanh tới 2 bên cánh tay, còn thừa rất nhiều và bồng bền trong gió.
"Ngươi vì sao lại hỏi ta có phải là nhân tộc hay không?"
"Quả nhiên là nhân tộc rồi."
"Đâu phải tự nhiên mà người khác gọi hắn là Hải Vương."
"Hắn nói đúng có gì phải c·h·ế·t?"
12 vị thần sứ quý một chân trên đất không dám cử động, hoàng đế ở trên cao nhìn xuống nói:
Băng khí theo tay của Hàn Vũ Thiên chạm vào ngực đã đông kết miệng v·ết t·hương lại, hắn nghe được tiếng gió truyền tới từng luồng khí tức toàn lực tới đây.
Hoàng uy bạo phát mang theo sát khí kinh người ập tới, vô tận pháp tắc đỗ nát với ánh nhìn từ trong bóng tối kia.
Trời sập xuống, đất như vỡ ra khiến toàn bộ mọi người khiếp hãi không thôi, Hàn Vũ Thiên ngồi ở trong nhà ngục đột nhiên mở mắt toàn thân phát ra từng đợt rung động dữ dội.
"Điện hạ, thần đã tìm hiểu kỹ về 11 kẻ bị bắt giam rồi, bọn chúng là từ những bộ tộc nhỏ bị ức h·i·ế·p mà vực dậy, bọn chúng không xem mình là thần như bao kẻ thấp hèn khác, xưng mình là nhân tộc."
"Hừ."
"Tiễn Giang thần sứ, ngài tới từ khi nào vậy?"
Tôn Thức cũng là tóc bay về sau khí tức màu đỏ bay múa chuẩn bị va chạm với Hải Thu, một người đột nhiện xuất hiện ở giữa bọn họ nói:
Một âm thanh ôn nhu truyền tới cùng với bóng người đột nhiên xuất hiện, kẻ này một màu tóc hồng tay ôm một cuốn sách cổ, thần sứ thứ tám Bình Thư.
Bọn họ bay vài ngày mới tới được Diệt Thi thành, thủ độ của Hoàn Thi quốc, nơi đây rộng lớn phồn hoa với 3 lớp tường thành kiên cố.
"Kia là..."
Hàn Vũ Thiên mỉm cười nói:
Hắn chậm chậm thản nhiên nằm ở trên đất nhắm mắt lại như bất tỉnh, tình thế hiện tại pháp lực hao hết không thể nào chiến đấu được nữa, dù là Thánh Nhân trung kì cũng dễ dàng đánh c·h·ế·t hắn.
Nói xong Hải Thu nhảy xuống tường thành tay cầm đinh ba bắt đầu xiết chặt lại, tóc của hắn dựng lên cùng với từng luồng thủy lưu.
Lão già gật gật đầu như đã chắc chắn Hàn Vũ Thiên là một nhân tộc.
Tôn Thức là thần sứ của Hoàn Thi quốc tu vi Thiên Thánh, toàn thân bạch ý đạo mạo trang nghiêm, theo sau hắn là 4 vị thần sứ khác lần lượt là Phổ Cử thân cao mười trượng uy dũng khó địch, Cao Phong thanh nhã tuấn tu, Ôn Duyên xinh đẹp hiền thục, Tru Nhạn cao ngạo khó gần.
Lão già xem như không nghe thấy gì chỉ nằm xuống đất ngủ một giấc cho khây khỏa.
"Diệt vong bằng cách nào chứ? Trong khi ngươi đã ngồi ở trong ngục tối rồi."
Thành ngoài cùng rộng lớn với lực lượng tuần tra nghiêm ngặc, thành thứ 2 thì là chiến xa đầy đất, nọ tiễn luôn chờ lệnh bắn tên, thành trong cùng là yên tĩnh nhất không có một tên lính canh nào.
"Tướng quân, hình như các vị thần sứ không còn hòa hợp như lời đồn nữa rồi."
Tôn Thức và 6 người khác ngồi ở trên ghế cũng phải chịu áp lực không nhỏ, người ngồi hoàng vị thở ra một hơi trọng khí nói:
"Cuối cũng đã trở về, vị thần sứ mạnh nhất."
"Đi lâu như vậy cuối cùng cũng tới."
"Chưa c·h·ế·t, chỉ là trọng thương bất tỉnh."
Tiễn Giang bước đi yêu kiều nhưng lại mang theo một luồng âm khí nặng nề.
Phòng giam bên cạnh có một lão già dựa vào tường ngửa đầu nhìn trời cười chế giễu.
"Xong hôm nay lại uống cho say quên trời quên đất nào, ha ha ha."
Lão già lắc đầu cười nói:
Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.