Ta Là Hàn Vũ Thiên
Unknown
Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.
Chương 142: Cầu thân?
"Sao rồi?"
"Thương Hoàng Mã Nộ!"
"Ngươi mà dám tới lãnh thổ Tây Phỉ tìm ta?"
"Xem ra hai phe này tới chỉ là muốn xem bên nào có lợi thế rồi mới ra tay, nếu Tây Phỉ thắng bọn chúng sẽ hợp tác tiêu diệt Vạn Niên, nếu Vạn Niên thắng bọn chúng sẽ t·ấn c·ông Tây Phỉ."
"Tìm ta có việc gì sao?"
"Ha ha ha, Ô Thanh Hải ngươi là con nít sao? Năm đó ta và Giao lão chẳng phải đích thân tới đây để đánh với các ngươi sao? Một mình ta đánh với ngươi và Tấn Dương, nếu không phải là kẻ ẩn trong bóng tối kia xuất thủ, e là hai ngươi không phải đối thủ của lão vương gia."
Tế Đặng và Tế Đằng lập tức phi kiếm tới thẳng chiến trường, tốc độ của Chí Thánh xé trời mà đi.
Lão một bước đạp không đã chặn đường Phùng Huy, Hàn Vũ Thiên thu 2 pháp bảo vào trong thức hải, hắn xoay người đạp không rời đi.
Tiêu Hạo cưỡi trên chiến mã hỏa diễm, long thương tràn ngập sát ý cùng với long giáp cao ngạo ngút trời.
"Lão phu tiếp ngươi, Phùng Huy."
Hai mất thám lập tức chia theo 2 hướng bay về tướng phủ của 2 người kia.
Đây chính là bản lĩnh của ma binh tinh nhuệ, tốc độ và sự tàn ác vượt xa ma tộc tầm thường.
Hàn Vũ Thiên rời đi 10 dặm liền đã quay đầu nhìn về phía đông, không nghi ngờ gì nữa chính là tiên tộc, hắn chấp tay sau lưng thì thầm nói:
Hàn Vũ Thiên đạp không rời khỏi chiến trường, Tấn Dương vừa định xuất thủ thì Chiêu Linh xuất hiện ngăn lại.
Lênh Nguyên cúi người hành lễ sau đó chạy về hướng tiên quân, Hàn Vũ Thiên thở dài lấy ra một quả cầu thì thầm vài câu sau đó ném đi.
Hai mật thám cùng lúc trở về quỳ xuống, Ô Thanh Hải lòng như lửa đốt nói:
"Biết uy danh của ta, còn không mau cút về?"
Tống Hoành Thiên từ một thiếu gia chủ cao ngạo của Tống gia ở Quyền Châu thành, nay đã là một gia chủ tu vi Thánh Nhân trung kì, một sự tiến bộ vượt bậc trong vài chục năm qua.
Bầu trời phía Nam xuất hiện một lá cờ hiệu của Nam Cương, bọn họ ở ngoài mấy trăm dặm ngồi quan sát Vạn Niên cung đấu với Tây Phỉ.
"Tống Hoành Thiên của Quyền Châu thành, theo lệnh của cung chủ Vạn Niên đem binh ứng cứu, cùng với tài nguyên trợ chiến."
Hai mật thám gật đầu nói:
"Hả? Tiên tộc cũng tham gia sao?"
Ba thành phụ thuộc của Vạn Niên cung cuối cùng đã xuất hiện, những thành khác cũng là đang trên đường đến.
"Động thủ!"
"Tất cả, hãy hợp sức lại đẩy lui bọn chúng đi, hiện tại chỉ có một mình ta rảnh rỗi tới đây thôi, những người khác rất có thể đang trong giai đoạn đột phá."
Ô Thanh Hải trầm mặt không nói, kì thật 30 năm trước Hồ Niên đã một mình đánh hai vị ngụy Thánh Tông, suýt nữa khiến 2 người họ bại dưới tay mình, lão tổ vương gia chắc đã là ngụy Thánh Tông cực hạn rồi.
Tiêu Hạo âm thanh vang vọng đất trời truyền vào tai các đệ tử phía dưới, hai chữ đột phá như là liều thuốc đắng khiến bọn họ tỉnh táo, hăng hái và kích động vô cùng, đợi Vạn Niên cung cao thủ đột phá, bọn Tây Phỉ này nhất định phải bại trận.
Đinh Kiến cơ thể cao to thân mặc chiến giáp đứng giữa không trung, trong 3 người năm đó ở hội đấu giá thì Đinh Kiến là có thiên phú nhất, hắn đã là thượng kì Thánh Nhân.
"Lệnh Nguyên bái kiến cung chủ Vạn Niên."
Ô Thanh Hải kinh sợ lập tức bay ra khỏi hoàng cung tiến thẳng về phía đông, đại quân phía sau cũng dốc toàn lực chạy theo. (đọc tại Nhiều Truyện.com)
"Báo! Bệ hạ."
"Ô Thanh Hải, kể từ trận trước đó đã 30 năm rồi không đấu lại."
Lệnh Nguyên ôm quyền nói:
"Không vội, ở đây uống tí rượu trước rồi tính sau." (đọc tại Nhiều Truyện.com)
"Đinh Kiến, Trường An thành phụng lệnh đánh Tây Phỉ."
Quân lính nghe tin không hiểu nhưng biết tình thế cấp bách lập tức đi ngay.
Tướng sĩ phía nam ôm quyền nói:
Ô Thanh Hải suy nghĩ rất lâu lập tức biến sắc quát:
Lệnh Nguyên lão ôm quyền nói:
Phía đông một âm thanh mang theo uy nghiêm ngập trời vang lên, đội quân tiên tộc đích thân Lão Quân dẫn tới tiến đánh Tây Phỉ.
"Rõ."
"Cầu thân là như thế nào?"
Tế Đằng và Tế Đặng cũng là rút kiếm lao tới, cả 3 khi v·a c·hạm liền là pháp tắc khuấy động, thiên địa biến động một cách kinh người.
"Không có xuất thủ?"
Hắc hổ xuất hiện từ phía sau hừ lạnh nói:
Tế Đặng vuốt râu cười nói:
Hoàng uy giáng xuống đánh lui Ô Thanh Hải, lão tổ vương gia Hồ Niên từ trên tầng mây hạ xuống, dáng vẻ vẫn là của một đứa trẻ đáng yêu.
Phía Nam Cương cũng đột nhiên xuất thủ, khiến Tây Phỉ cũng không kịp trở tay, tình thế nguy cấp chỉ trong nháy mắt khiến Tây Phỉ bại lui.
"Ngươi ở đây ngay từ đầu sao?"
Lão cười lớn một lúc lâu nói:
"Tên này nghe thật là chẳng có chút uy thế gì, hổ gia gia nghe hay hơn nhiều."
"Dạ, họ không hề động đậy."
Khí tức kinh khủng ập tới làm cho Hổ Thanh đang cực lực ngăn chặn các tướng Tây Phỉ phải kh·iếp sợ, hai đạo kiếm quang cách xa chục dặm lao tới, pháp tắc như vỡ ra mỗi khi đường kiếm bay tới. (đọc tại Nhiều Truyện.com)
Nó chỉ để lại lời này rồi chạy về phía đông, Hàn Vũ Thiên tiến bước muốn rời đi thì một vị lão già quen thuộc xuất hiện.
Đánh chúng tiêu tán không còn lại chút gì, Tế Đằng và Tế Đặng dừng bước ở không trung cau mày nhìn lại.
Ô Thanh Hải phất tay, lục quang hưng thịnh lao về phía Hồ Niên, một cuộc chiến đấu kinh hoàng lại diễn ra. (đọc tại Nhiều Truyện.com)
Một lão già tầm thường chống gậy bước đi trong chiến trường, không ai biết được sự tồn tại của lão già này, nếu lão không lên tiếng.
"Tiểu Hổ, tới đó quan sát động tĩnh của bọn chúng đi."
Ô Thanh Hải đi qua đi lại suy tư một hồi nói:
"Không biết là ngươi đang có ý đồ gì đây? Quân Hiến Tử."
"Mau! Kêu phía đại quân nam và bắc t·ấn c·ông Nam Cương và Bắc Ma đi, không được kéo dài thêm nữa!"
Một bóng người xuất hiện với hỏa diễm gia thân, cưỡi trên chiến mã cầm lấy long thương, chiến mã bốc lửa lao tới với tốc độ cực nhanh, long thương xoay tròn từ phía trên bổ thẳng xuống 2 luồng kiếm quang.
Hàn Vũ Thiên híp mắt lại nhìn chằm chằm về phía đông, hắn thở dài nói:
Phùng Huy nhìn về phía lão già có chút bất ngờ, Phùng Huy và lão già trước mặt giao thủ đã nhiều năm, đương nhiên rất nhanh đã nhận ra đó là Giao lão.
Tiêu Hạo kéo dây cương, ngựa hí vang trời khiến cho vô số con ngựa tu vi thấp phía dươi run sợ, hỏa mã mỗi một bước phi đều để lại một ngọn lửa, tốc độ cực cao trên lưng cưỡi theo Tiêu Hạo.
"Ngươi không ứng cứu bọn chúng sao?"
"Ha ha ha, tuy nghe danh ngươi cũng có chút lợi hại, nhưng ta và huynh trưởng làm sao sợ được chứ? Chiến!"
"Đánh!"
"Truyền Tế Đặng và Tế Đằng xuất trận, mau đánh bại Vạn Niên cung càng nhanh càng tốt."
"Được, nếu như tiên tộc liên thủ thắng được Tây Phỉ thì ta sẽ để Thanh Hổ cưới nàng."
Tế Đằng một thân y phục màu vàng dáng người thấp bé lên tiếng đầu tiên, Tế Đặng là tiểu đệ nhưng lại cao ráo mà hơi xấu xí.
Nộp Thân ra hiệu cho binh sĩ Tây Phỉ không được manh động, cẩn thận quan sát cử động của quân Nam Cương.
Một đại mỹ nữ thân mặc thanh bào tuyệt diễm cầm kiếm đứng giữa không trung, nàng ấy hiện tại là thành chủ Liên Thục thành, tu vi Thánh Nhân trung kì.
Hàn Vũ Thiên nhướng mày nói:
Hàn Vũ Thiên đối mặt với 2 ngụy Thánh Tông mà không chút biến sắc, mặc dù 2 đòn vừa rồi dồn vào v·ũ k·hí cấp Thánh Tông, hao tốn rất nhiều nhưng vẫn cố tỏ ra bình thản.
Hoàn Liêm đột nhiên lóe lên ma quang đánh lui vị Xuân Thu chí tôn của Tây Phỉ, một đám ma binh bất động như tượng lập tức động thủ, động tác nhanh chóng mà dứt khoác g·iết địch.
"Bẩm bệ hạ, Nam Cương dừng bước ở ngoài trăm dặm quan sát tình thế của Vạn Niên cung." (đọc tại Nhiều Truyện.com)
"Cung chủ đại nhân, ta tới là muốn cầu thân với ngài."
Nộp Thân một tu sĩ Thiên Thánh dẫn đầu đại quân ngăn chặn Nam Cương thấp giọng nói, Hồ Vân khoác khoác tay nói:
"Ngươi là Tiêu Hạo, danh Long Thần Chiến Tướng?"
Ô Thanh Hải nhướng mày kinh ngạc nói:
"Lý Hiên Trác tới từ Liên Thục thành, mang theo đại quân trong thành tới ứng cứu."
"Kiều Chi là cháu gái đời thứ 26 của lão Quân, hiện đang có mối quan hệ rất tốt với Hổ Thanh quản sự của ngài, Kiều Chi hay tin Hổ Thanh ra trận liền khóc lóc năn nỉ lão Quân cùng xuất quân, để nàng gặp Hổ Thanh, tính ra đã 12 năm 4 tháng lẻ 5 ngày tiểu thư chưa gặp người mình yêu rồi, lão Quân thương cháu cũng là xuất quân chi viện và muốn cầu thân cho nàng."
Tiên tộc đại quân vừa tới là 30 vạn người xếp thành hàng cực kỳ uy dũng, tiên khí hưng thịnh càn quét tới biên giới Tây Phỉ.
"Ta dù sao cũng là một hoàng đế, không thể để một vương gia vượt mặt!"
"Thưa bệ hạ, Bắc Ma cũng dừng bước ở ngoài trăm dặm chờ xem binh biến."
Ở đây cũng đưa tới vài vạn quân Tây Phỉ chặn đường, nhưng Hồ Vân hoàn toàn không chú ý tới, hắn chỉ lập ra một cái bàn và ghế ngồi ở không trung uống rượu quan sát.
Ô Thanh Hải vì quá vội vàng lên không kịp tránh né đã b·ị t·hương, giọng của lão cứng rắn uy h·iếp Hồ Niên.
Hàn Vũ Thiên kinh ngạc định mở miệng hỏi thì hơi dừng lại, hắn đảo mắt cười nói:
Chương 142: Cầu thân?
Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.