Tại Hạ Là Hệ Thống
Kiếm Vô Tà
Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.
Chương 121: Một cây bút
" Quay lại thôi." Vân Hi cười khổ, vỗ nhẹ vai Cao Lãng, giọng nói không mấy quan tâm.
Nó không thể hoàn toàn loại bỏ lấy không khí ô nhiễm này, nhưng ít ra cũng có thể hạn chế ít nhiều.
" Ta không biết được nhiều, chỉ biết để ngươi lấy một vật." Vân Hi vẫn bình tĩnh bước đi không quay đầu lại, đáp.
Hai người dọc theo bậc thang bên trong hang động, một đường đi thẳng xuống bên dưới, bá·m s·át vào bên ngoài vách núi.
Tuổi thọ trung bình của Linh Hải Cảnh là 120 năm, Linh Đan Cảnh 200 năm, Nguyên Anh Cảnh 500 năm.
" Ngươi tốt nhất vẫn không nên hít vào, càng ít càng tốt. Vì đi sâu vào bên trong, không khí ô nhiễm này càng thêm nồng nặc."
Vân Hi tiến sát vào vách núi, quay đầu lại nói với Cao Lãng xong, không một chút do dự liền nhảy xuống.
Hai người đều duy trì im lặng đi thẳng lên trên một cái tế đàn.
" Ngươi xác thực là đưa ta đi tìm bảo vật chứ không đưa ta vào chỗ c·hết?"
" Tử Văn, ngươi có thể phá giải trận pháp sao?"
" Yên tâm. Ta đúng thật là vào một lần rồi, chẳng phải vẫn bình an đi ra sao? Cứ theo sau lưng ta là được."
Xung quanh nằm la liệt rất nhiều Hạ cấp linh thạch, đồng thời còn rất nhiều loại binh khí khác nhau, chỉ là cây bút lông đó, hấp dẫn nhiều sự chú ý nhất.
Tứ giai trận pháp. Có thể phá giải. (đọc tại Nhiều Truyện.com)
" Phì. . . "
Cộc cộc.
Ai tính kế ai, còn chưa biết rõ ràng đâu?
Bụp. . . Rắc rắc ~. . .
Cao Lãng và Vân Hi là mồi nhử để lộ những người ẩn giấu trong bóng tối chui ra, nhưng đồng thời cũng là cơ hội, để nhìn thấy đám lão già đó để lộ ra nanh vuốt của mình.
Ở đây chỉ có hai người, cũng không sợ bị nghe lén, thế nên Vân Hi cứ việc nói mà không sợ sệt gì.
Cao Lãng thở dài, đây cũng phải sâu đến mức nào, mà đi bộ hơn hai giờ đồng hồ mới tới nơi a.
" Một cây bút? Không còn gì khác sao?" Cao Lãng ngạc nhiên hỏi lại.
" Giải quyết? Ngươi nghĩ loại bỏ không khí bị ô nhiễm này, đơn giản lắm sao?"
Phía dưới là một hố sâu đen ngòm nhìn không thấy đáy, bên dưới còn có từng tiếng gió ríu gào thổi thẳng lên trên, vô cùng kinh dị.
Các ngươi rảnh thật đấy!
Vừa đặt chân lên trên đỉnh tế đàn khổng lồ, Cao Lãng ngay lập tức bị thu hút sự chú ý.
Cao Lãng im lặng không nói chuyện, ánh mắt sắc lạnh nhìn chằm chằm Vân Hi, trong lòng có một cỗ núi lửa đang bạo phát.
. . . . . . (đọc tại Nhiều Truyện.com)
" Ừ hừm,. . . Đi thôi." Vân Hi hắng giọng, vẻ mặt nhanh chóng chuyển sang nghiêm túc, đi trước dẫn đường.
Đi bên dưới đáy vực, Cao Lãng nhíu mày, không khí bên dưới đáy vực, ngoại trừ linh khí ra, còn lẫn vào một loại vật chất nào nữa, khiến Cao Lãng cảm thấy khó chịu.
(ー_ー゛)
Vậy nếu muốn mất cả nghìn năm để giải quyết cả khu vực bị ô nhiễm này, phải mất bao nhiêu đời cơ chứ?
Chương 121: Một cây bút
Cao Lãng mộng bức. (đọc tại Nhiều Truyện.com)
Hòn đá vừa v·a c·hạm với trận pháp lập tức bị vỡ tan ra thành bụi phấn.
Cao Lãng nhẹ thở ra một hơi. Cho nên việc giải quyết khu vực bị ô nhiễm này, là gần như không thể nào, chỉ có thể ngăn chặn không cho nó l·ây l·an rộng ra mà thôi.
" Vậy mục đích của bọn chúng dẫn ta vào đây, là để làm gì?" Bước chậm sau lưng Vân Hi, Cao Lãng nhẹ giọng hỏi.
Thậm chí trong đ·ống đ·ổ n·át, hắn còn nhìn thấy được các bộ xương nằm lăn lóc bên nhau, cũng không biết đó là xương người, hay xương động vật nữa?
Hai người đi sâu vào bên trong, vòng qua các đ·ống đ·ổ n·át. Cao Lãng nhận ra, đây là các khu vực kiến trúc cũ đã bị bỏ đi. (đọc tại Nhiều Truyện.com)
Tiến sát lại gần Cao Lãng, Vân Hi cười khẽ nói nhỏ một tiếng, vỗ vỗ bả vai hắn, liền dẫn đầu đi trước.
Vân Hi lau đi giọt nước trên khoé mắt, vui vẻ nói ra.
" Cẩn thận, không khí xung quanh đây linh khí đã bị biến chất gây ô nhiễm, ngươi hít ít thì không sao, nhưng hít vào càng nhiều, cơ thể sẽ càng khó chịu, gây ảnh hưởng đến vận chuyển linh khí, lâu dài còn gây ra tai hoạ ngầm."
Có lẽ mục đích của bóng đen đó, là để bắt bọn hắn tại trận, xong rồi liên lụy đến Chung Linh trưởng lão đi.
" Có gì đáng cười mà cười." Cao Lãng lạnh nhạt nói, phủi phủi đống bụi trên quần áo của mình.
Khoé miệng Chung Thy nở một nụ cười nhạt.
Giữa lúc hai người không còn biện pháp làm gì hơn ngoài việc chuẩn bị quay về, trận pháp đột nhiên bị nổ một tiếng, sau đó vỡ tan ra, trước ánh mắt ngỡ ngàng của cả hai tên thiếu niên.
Nhưng hắn không hiểu, với thực lực như vậy. Bóng đen đó nhàm chán đến mức bày bao nhiêu công sức chỉ để làm có thế thôi sao?
" Còn chần chờ gì nữa, đi theo ta."
Cao Lãng nhẹ lắc đầu, bảo trì im lặng.
Ký chủ không đủ điểm năng lượng, không thể phá giải.
Cao Lãng ngẩng đầu lên, liền nhìn thấy khuôn mặt Vân Hi cố nén nụ cười, khiến sắc mặt hắn đen lại.
" Nhanh lên, ngươi may mắn gặp đợt gió đang yếu, đợi đến lúc gió mạnh coi chừng bị thổi bay." Vân Hi hét lớn, vội vàng nói.
" Bị nặng nề thế này, chẳng lẽ tông môn không tìm cách giải quyết sao?" Cao Lãng đồng thời lấy khăn đen trùm kín miệng giống Vân Hi, vẻ mặt khó hiểu nói ra.
Ta là còn tưởng ngươi nghe theo lệnh từ mấy tên kia, nói láo đâu?
Tứ giai trận pháp a.
Một cây bút lông toàn thân màu trắng muốt như bạch ngọc, lơ lửng bên trong trận pháp.
Cao Lãng duy trì im lặng, híp mắt nhìn Vân Hi. Ngươi là đang trêu đùa ta đâu?
Hai bóng người đứng trước vách núi thì dừng lại, một người trong đó bước chậm tiến sát đến phía vách núi, cẩn thận nhìn xuống bên dưới.
Nhẹ nhặt trên đất một hòn đá nhỏ, Cao Lãng ném thẳng vào trong trận pháp.
Bộp.
Cao Lãng nhẹ gật đầu, tiếp tục theo chân Vân Hi xuống dưới, đi khoảng hai giờ đồng hồ nữa, bước chân hai người mới chạm được vào đáy vực.
Tử Văn nhẹ giọng nói:" Ta khuyên ngươi nên thành thật rời đi, bao giờ tích đủ điểm năng lượng thì quay lại."
" Ta không biết." Vân Hi lắc đầu, cười khổ:" Lần trước đi qua đây, ta cũng không phá bỏ trận pháp mà quay đầu lại rời đi."
Cao Lãng khoé mặt co giật, bối rối lùi lại, tiến thẳng về phía Vân Hi, giọng gấp rút:
Đi trước dẫn đường đi sâu vào bên trong lòng vách núi, Vân Hi vừa đi vừa giải thích.
" Khu vực chúng ta đang đứng, nếu giải quyết ngươi cũng phải mất tới mười năm, mới có thể loại bỏ hoàn toàn khí thể ô nhiễm này."
Dõi mắt đến chỗ Vân Hi gọi, hắn đang đứng bên trong sơn động, chỗ vách núi, cánh tay đang vẫy Cao Lãng lại sang bên này.
Cao Lãng nhanh chóng lấy lại tinh thần, lập tức di chuyển thân thể, chạy đến chỗ Vân Hi.
Bị luồng gió bất ngờ tập kích, Cao Lãng bước chân bị lảo đảo, hắn vội vàng sử dụng thân pháp chạy thẳng vào trong, dáng người có vẻ chật vật.
Cao Lãng mím chặt môi, bất giác quay đầu lại nhìn vào trận pháp, trong lòng câu thông với Tử Văn:
Tích. . .
Cao Lãng nhìn lấy bóng lưng của hắn, trong lòng im lặng.
Thông báo từ Tử Văn vang lên, khiến Cao Lãng bất đắc dĩ.
Ta là trò đùa của ngươi à?
" Chịu rồi."
Cao Lãng cả người ngơ ra một lúc, hắn vội vàng lắc đầu, tiến đến chỗ Vân Hi vừa nhảy, nhìn xuống vách núi đang ríu gào. Nhắm mắt hít sâu một hơi rồi thả ra, lập tức nhảy xuống.
" Ha ha, . . .ít ra ngươi cũng không muốn tay không mà quay về phải không?" Vân Hi cười gượng.
" Ha ha ha ~"
" Không có gì? Chỉ là lần đầu thấy ngươi bị thất thố, đột nhiên cảm giác rất muốn cười."
Cùng lúc đó, bên dưới vách núi, một đợt gió mạnh rít gào từ bên dưới thổi đến, xông thẳng vào trong hang động, đẩy cả thân hình Cao Lãng.
" Vật gì?" Cao Lãng hỏi.
" Nhảy theo đúng bước chân ta."
Cao Lãng không nói chuyện, trong đầu điên cuồng suy tư tìm cách phá giải, thế nhưng hắn đúng là không biết cách nào.
Cao Lãng ánh mắt hung ác, âm trầm nhìn lấy cái trận pháp trước mặt, bàn tay siết chặt. Trong lòng điên cuồng chửi bới.
" Phải." Vân Hi đáp lại, hắn quay đầu lại, thấy Cao Lãng vẻ mặt khó hiểu, liền nói tiếp:" Ngươi có hỏi ta cũng vô dụng, dù sao việc của ta cũng chỉ là dẫn ngươi vào trong đó. Còn lấy được cây bút hay không là do ngươi."
Cao Lãng còn đang ngơ ngác, giọng nói Vân Hi vang lên từ xa đánh thức hắn.
" Một cây bút. Một cây bút màu trắng." Vân Hi nhẹ giọng nói.
Vân Hi cười lạnh nhìn Cao Lãng một cái, nói.
' Cái quỷ gì thế?'
Thế giới này, mọi người luôn tu luyện mục đích là có thực lực mạnh hơn người khác, đâu có ai rảnh rỗi mất thời gian tu luyện của mình dành cho việc nhàm chán như thế này cơ chứ?
Vân Hi cười ôm bụng cười phá lên, tâm tình vô cùng vui vẻ khiến sắc mặt Cao Lãng càng thêm đen lại.
Cả hai cứ thế im lặng bình tĩnh đi xuống dưới, âm thanh khép kín khiến cả hang động ngoài tiếng bước chân của hai người vang vọng ra xung quanh, không còn tiếng gì khác.
Bước chậm đến chỗ trận pháp, hắn đưa bàn tay ra vung vẩy trong không khí, trận pháp hoàn toàn bị phá vỡ.
Nếu là rơi tự do từ trên xuống, đảm bảo tan xương nát thịt rồi đi. (đọc tại Nhiều Truyện.com)
Tối ngày hôm sau, phía sau núi khu vực Linh Hoàng Tông. Có hai bóng người lén lút đi vào bên trong, cả hai vô cùng cẩn thận, mặc dạ hành kín mít, sử dụng thân pháp nhẹ nhàng di chuyển trong bóng tối.
Bịch.
Vân Hi quay đầu sang dặn dò Cao Lãng, đồng thời lấy khăn đen trùm lên trên mặt, bịt kín mũi của hắn.
Cao Lãng há hốc mồm, mắt hắn chớp liên tục để nhìn cho rõ mọi chuyện vừa xảy ra trước mắt.
" Rồi." Cao Lãng hai bàn tay va vào nhau, quay lưng mỉm cười với Vân Hi:" Bây giờ ta lấy cây bút lông kiểu gì?"
Dễ dàng tìm ra biện pháp ứng đối.
Choang. . .
" Hai ngày trước, hắn dẫn ta men theo con đường này dẫn vào bên trong, dặn dò nếu ngươi có hỏi, cứ việc nói là ta tự khám phá ra là được."
Rốt cuộc các ngươi dẫn ta đến đây rồi ném ra cái trận pháp đuổi ta đi về sao?
Tiêu hao 1500 điểm năng lượng.
" Huống chi ta còn chưa nói đến bên trong nồng nặc đâu chỉ gấp hai lần, ngươi có thể phải mất tới trăm năm, thậm chí là ngàn năm. Mới có thể loại bỏ được."
Bên trong bóng tối, hơn mười cặp mắt bí ẩn âm thầm quan sát xung quanh, sau khi nhìn thấy Cao Lãng và Vân Hi tiến đến, những cặp mắt đấy biến mất dần trong bóng tối, thu liễm hoàn toàn mọi khí tức của bản thân.
Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.