Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.
Chương 8: Nhận nhiệm vụ hòa giải
Sau đó lại vang lên tiếng trả lời lại của người đan ông kia.
Thôn này không lớn lắm, chỉ hơn trăm hộ gia đình, rất nhanh Dương Khang liền tìm đến hộ gia đình kia.
*nhiệm vụ giải hòa: ở thôn xxx có đôi vợ chồng, đều là trúc kỳ, cãi vã nhau liên tục khiến cho người xung quanh khó ngủ, cầu mong tiến tới giúp đỡ giải quyết. Thưởng cống hiến 80.*
Chỉ một tên luyện khí tầng 5?
Nếu đây không phải là tông môn, mà là một cái công viên giải trí, hay địa điểm du lịch, Dương Khang liền sẽ là át chủ bài kiếm tiền.
Mà đi phi thuyền cần mất nửa giờ, Dương Khang cảm thấy hơi lâu, cho nên cậu liền dùng cách truyền thống nhất.
Nhiệm vụ đại điện rất rộng lớn, nhưng bình thường rất ít người lui tới, phần lớn đều là những đệ tử mới nhập môn như bọn Dương Khang, Lục An.
Không ai dám khinh thường đệ tử Vô Cực tông, đặc biệt là tán tu như đôi vợ chồng trúc cơ này.
Ở đây ai không biết đại danh đỉnh đỉnh Vô Cực tông.
Nếu lúc này có nhiều hơn nử tử nhìn thấy, sợ là phòng điều trị liền sẽ nhận ca liên tục.
"Liền là ngươi đi."
"Hai vị, cớ gì lại gây gổ nhau như thế?"
"Chào sư huynh".
Xé rách không gian, chỉ một hơi thở liền tới bên ngoài thôn Phú Nhai.
"Im miệng, ngươi không biết sao? Đó là Dương đại sư huynh, sư đệ của tông chủ."
Dương Khang lắc đầu, hắn nào biết mấy cái này. Mấy hôm nay thoát khỏi Hạ sư tỷ, hắn liền ở trong động phủ tịnh dưỡng mấy ngày, hồi phục lại tinh thần.
Dương Khang thấy ngồi đó một người quen, chính là Hữu Nghị sư huynh.
Dương Khang không để ý liền nói:
Hắn cảm khái.
Đầu năm nay luyện khí gan dạ như thế, dám xông vào nhà trúc cơ, mà ở đây còn có hai người trúc cơ. (đọc tại Nhiều Truyện.com)
Còn cống hiến không nói ngươi cũng biết đi."
Dương Khang chú ý tới nhiệm vụ giải hòa này. Nơi này thuộc thôn Phú Thạnh, gần với Dương thành của hắn.
"Lục huynh đi đâu đây?"
Không trách được chuyện này, nữ tử trong thiên hạ đều gia nhập Bách Hoa các. Trường hợp hiếm hoi mới gia nhập các tông môn khác.
Hiếm khi hai vợ chồng này lại đồng tâm như thế.
Hắn vừa đến cửa, liền nghe trong nhà truyền tới tiếng chữi rủa.
Oanh, hai vợ chồng kia liền thu lại ánh mắt g·iết người, chuyển sang như người nhà thân thích từ kinh đô mới trở về, khiến cho bọn họ vô cùng thương nhớ.
"Ghê gớm như thế? Ta nghe tông chủ tiền nhiệm đã ẩn cư làm sao lại thu đồ?"
"Tới Luyện Khí liền có thể nhận một loại nhiệm vụ, hoàn thành sẽ đổi được công hiến.
"A, Dương huynh đệ, đã lâu không gặp".
Hắn dự định cái mục tiêu đầu tiên chính là lần tuyển đệ tử tiếp theo, phải tuyển cho sư tôn hắn thêm một tên đệ tử nữa. (đọc tại Nhiều Truyện.com)
Lúc này hắn nhìn thấy một người quen, chính là Lục An, Dương Khang liền thu lại thanh kiếm vào nhẫn trữ vật, đây là món quà đầu tiên Hạ sư tỷ tặng hắn.
Hắn hôm nay mới đọc được cuốn *khí chất cường giả người người yêu mến* tác giả là tiện nghi sư phụ, Vô Nhai Tử.
"Quả nhiên thế giới nào đi nữa, tiền luôn là thứ người ta phải đau khổ."
Tên kia nhìn người vừa hỏi câu này như nhìn kẻ ngu, không ngại mà phí chút nước bọt giải thích cho hắn.
Mỗi một nơi ở trung tâm đại lục này đều có chỗ cho phi thuyền thả người xuống, rất là thuận tiện.
"Đây là tông chủ đại diện sư tôn mình thu đồ, hừ, nhìn người suốt ngày chỉ biết tu luyện, chuyện bên ngoài đều không biết gì cả." (đọc tại Nhiều Truyện.com)
Đã mấy tháng hắn chưa báo tin về cho gia đình, có lẽ có thể lợi dụng nhiệm vụ lần này trở về thăm nhà.
"A haa ha, xin lỗi tiểu huynh đệ, mời vào, là chúng ta không tiếp đón chu đóa."
Chương 8: Nhận nhiệm vụ hòa giải
Nơi này không quá lớn, ba người ở liền đủ, nhìn hai người họ tuổi có lẽ đã bốn mươi, nhưng vẫn là chưa có con nối dỗi.
"Ồ, chào hai vị sư đệ."
*nhiệm vụ.....
Dương Khang còn nghe truyền đến tiếng thút thít bên trong.
Đệ tử cho dù là luyện khí, nhưng mười năm, hai mươi năm sau, có lẽ đó chính là nguyên anh, thậm chí đều có khả năng đã là hóa thần.
Dương Khang cũng là thuận thế bước vào bên trong.
Thôn Phú Nhai cách tông môn khoảng gần một ngày đi đường, bình thường đệ tử ra ngoài làm nhiệm vụ đều sẽ có một pháp khí loại hình thuyền, gọi tắt là phi thuyền không người lái.
Luyện khí xé rách không gian, nếu có người nghe liền tưởng rằng là trò cười.
Đôi vợ chồng trúc cơ kia giật mình, nhìn về hướng Dương Khang.
"Bà thì hay lắm, chi tiêu phun phí, nói nghe xem, tháng này tiền đan dược cùng tiền phù lục làm sao lại nhiều như thế?". (đọc tại Nhiều Truyện.com)
Hai người kết bạn sóng vai nhau mà đi, dưới mí mắt của Lục An lúc này đã đỡ thâm hơn lần đầu hai người gặp nhau nhiều lắm.
Lục An thấy Hữu Nghị sư huynh liền trong lòng hơi lạnh, mạch của hắn chỉ có hắn cùng Hữu Nghị.
Mặc dù bây giờ thân phận Dương Khang lớn hơn, nhưng Lục An liền không quan tâm cái này.
*nhiệm vụ giải cứu con hổ kim đan kỳ: một vị sư huynh có nuôi sủng thú là hai con hổ, đều là kim đan kỳ, mấy ngày trước liền đi mất, cầu mong giúp đỡ. Thưởng cống hiến 100.*
Bốn chữ đầu "tại hạ Dương Khang" không có cân nặng, năm chữ sau "đệ tử Vô Cực tông" liền khác, như một dãy núi uy nga hùng vĩ.
Dương Khang lúc này cũng muốn tìm cái gì đó, sau đó liền đi ra ngoài chơi một phen.
"Còn nói, thiên đạo ơi ngó xuống mà xem, nhà họ Lý bên cạnh chồng người ta mỗi tháng cho mấy ngàn linh thạch, còn chồng mình có một ít linh thạch liền kêu than."
"Ha ha nào có nào có."
Phi thuyền là đi theo tuyến đường cố định.
"Tại hạ Dương Khang, đệ tử Vô Cực tông, đến đây nhận nhiệm vụ hòa giả."
Dương Khang gật đầu, đối cống hiến cái này hắn biết, có một số loại bí tịch, đan dược không mua được, muốn sở hữu đều phải đổi lấy điểm cống hiến.
Tới đây Dương Khang cùng Lục An đều chia nhau mà ra tìm kiếm nhiệm vụ thích hợp.
~~~
"Hừ, suốt ngày chỉ biết tu luyện, không biết ra ngoài tìm tài nguyên đi, tu luyện cả đời rồi, cuối cùng chẳng được tích sự gì."
Nhà ai luyện khí uy năng như thế, đây chính là năng lực mà hợp thể kì đại năng mới có nha. (đọc tại Nhiều Truyện.com)
Dương Khang nhận lấy một chén trà từ người phụ nữ kia, bắt đầu vô thẳng vấn đề:
Lục An nghĩ tên này có lẽ tu luyện thành bã đậu đi, mấy ngày trước thấy Dương Khang siêng năng khắc khổ như thế, hắn trong lòng nhớ lại không rét mà run.
Dương Khang lúc này đứng trên đỉnh núi, toàn thân mặc áo bào trắng. Khuôn mặt nghiệm nghị nhìn về phương xa, kết hợp với thanh kiếm đeo ngang hông, liền thể hiện khí chất bất phàm.
Dương Khang liền không chờ đợi được mà thực hành, kết quả mỹ nhân sư muội không thấy, chỉ thấy đều là nam tử thiếu niên nhìn hắn với ánh mắt sùng bái.
"Đương nhiên là đi làm nhiệm vụ nha, ngươi không biết?"
Người phụ nữ kia cũng không đuối lý.
Dương Khang đứng đây đã mười lăm phút, giống như pho tượng, người người đi ngang qua còn liếc nhìn hắn một cái.
Đôi vợ chồng kia ngừng cãi lại với nhau, ánh mắt như muốn g·iết người trúc giận.
Hai người Dương Khang, Lục An đồng thanh chào Hữu Nghị một cái.
Tương lai của hắn có lẽ phải kế thừa cái ghế mà Hữu Nghị đang ngồi. Lục An là người yêu thích bay nhảy làm sao có thể để điều đó xảy ra.
Dương Khang không muốn nghe nữa liền tự tiện đẩy cửa vào.
"Ha ha còn tưởng Lục huynh thành rồng quên tôm rồi chứ."
"Oa đó là ai thế, trông thật đẹp trai?"
Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.