Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.
Chương 17: chưởng pháp sa đọa, tướng thứ nhất: quần áo ô uế
Chỉ cần bị chưởng pháp đánh trúng, thân thể liền sẽ sa đọa, rơi vào trạng thái thiên nhân ngũ suy.
"Dương Khang, ăn một chưởng tên là sa đọa của ta."
Lục An hôm nay tinh thần sảng khoái, nhìn điệu bộ con hàng này đi ra ngoài có lẽ thu hoạch ngoài ý muốn đi.
Dương Khang cười nói:
Lục An giải thích nói:
Dương Khang kinh ngạc, không ngờ trên đời lại có thể chất biến thái như thế, cái công pháp này rõ ràng là dành riêng cho loại thể chất này. (đọc tại Nhiều Truyện.com)
Không có trà nước gì à?"
Dương Khang đang muốn mở ra trang đầu tiên thì bên ngoài có tiếng truyền đến.
Lục An nhìn ánh mắt chấn kinh của Dương Khang, trong lòng cười tươi như hoa.
Lục An là con em thế gia, một ít tin tức vẫn là biết đến.
Hắn bây giờ cũng đã là Luyện Khí tầng 9, khoảng cách Trúc Cơ cũng không xa.
"Nhưng trước đó liền có thể đánh ngươi hô ba ba."
Hắn bây giờ đã là Luyện Khí tầng 8, ngày mai liền lên tầng 9, đột phá Trúc Cơ là chuyện một ý niệm.
Dương Khang trở về động thiên, nhìn quyển sách độ dày bằng từ bụng lên tới đầu, ghi bốn chữ "Bách Thảo Toàn Thư".
"Mẹ nó tên này bật hack? Chưởng pháp đều 100% trúng mục tiêu."
Thấy Dương Khang bình tĩnh như thế, Lục An có chút không vui, liền nói:
Dương Khang muốn lấp liếm cho qua sự thất trách của mình.
"A, vậy là không thể dùng, hay là không dùng được?"
Dương Khang cũng là giả vờ tránh né, hắn muốn nghiên cứu cái linh căn biến thái này.
"Ngươi không nghe nói, liền là không có?"
Mạnh nhất là thánh thể, mới tới dị thể, tiên thể. Còn thần thể trên đời này chưa nghe nói qua.
Có thể nói bên trong khắp nơi đều là bảo.
"Mẹ nó, thì ra đây là lý do những người ở đan phong mắt đều có quầng thâm, cái này ai chịu nổi."
Lục An kinh dị, hắn bây giờ tuy đã là Luyện Khí tầng 9, tài nguyên dùng không hết, nhưng cũng không có dám chắc bốn ngày nữa liền đột phá Trúc Cơ.
Dương Khang nghĩ lại tên này là suy bại linh căn, hắn liền muốn thí nghiệm xem, nếu đánh tên này thoi thóp, mình có bị thiên kiếp để mắt tới hay không.
Cái này tính ra phải là mấy chục ngàn linh thạch đi, ở bên ngoài là có thể duy trì một cái tông môn trung đẳng ăn chơi không làm trong nửa năm. (đọc tại Nhiều Truyện.com)
Dương Khang cảm thấy chưởng pháp vừa rồi lực sát thương bằng không, nhưng điệu cười của Lục An, làm người khác rất chán ghét.
Dương Khang biết con hàng Lục An này rất giàu, không ngờ lại giàu tới mức xa xỉ như thế.
Hai người đi chính là phi kiếm bản đơn giản dành riêng cho Luyện Khí kì. Nói là bản đơn giản, nhưng giá trị lại không đơn giản.
"Đánh thì đánh, ai sợ ai."
Cái này chỉ là một gốc nhỏ ở bên ngoài mà thôi, bên trong Dương Khang dùng thần thức quan sát, đó là giường làm bằng gỗ ngàn năm, bàn ghế cũng là như thế, bên trên còn treo một miếng ngọc bội, ít nhất cũng là pháp khí trung phẩm, còn có cái tụ linh trận cỡ nhỏ, đủ tăng linh khí lên mấy lần.
Hả?
Lục An bị chọc đúng trúng ngứa, nói:
"Ha ha mới ra ngoài làm nhiệm vụ về, thấy ngươi trở về liền tiến đến chơi.
"Dương Khang, có ở nhà không?"
Lục An nhìn lên bầu trời, đây rõ ràng là giữa trưa, sáng cái xxx nhà ngươi. Nhưng hắn vẫn là không có mở miệng ra nói câu đó.
Tiến bộ cái rắm, nhìn bộ dạng ốm yếu của ngươi, người khác nhìn vào còn tưởng ngươi chính là sát thủ thanh lâu đâu.
"Thần thể cái rắm, lừa ai vậy?"
Sau đó Lục An liền nhanh chóng lùi lại phía sau, cười lên quái dị.
"Thế nào? Đây mới gọi là động thiên phúc địa."
Ghê gớm như thế?
Dương Khang thấy không thể né, liền bị ăn một chưởng của Lục An. (đọc tại Nhiều Truyện.com)
Thử hỏi đang đánh nhau, trước mặt bao người, quần áo ngươi bị dơ bẩn, phát ra mùi hôi khó chịu, cho dù thay bộ khác vẫn là như thế, cái này mất mặt như thế ai chịu được. (đọc tại Nhiều Truyện.com)
Lục An kết ấn, muốn chiếm lấy trước tiên cơ, hôm nay cũng xem như một trận giao lưu, hắn muốn dò xét một chút tri kỉ của mình.
Đi một hồi thì cuối cùng cũng tới động phủ của Lục An.
Lục An cười lạnh nhìn Dương Khang.
"Ha ha, nào có nào có, không giấu gì Lục huynh, Dương mỗ chính là thần thể."
Phía trước cửa trồng hai cây đào, có ao nhỏ nuôi cá, bên cạnh còn có bộ bàn ghế bằng ngọc thạch.
Tu sĩ ai không cần mặt mũi, tu vi càng cao, sống càng lâu, mặt mũi càng quan trọng.
"A, ngang ngược như thế, đánh nhau một trận?"
"Hừ không nghe tức là không có."
"Mới sáng gọi gì đó?"
Lúc này chỉ thấy quần áo Dương Khang trở bên muốn ô uế, như là đi trong mưa, sình bùn bắn lên người.
Chương 17: chưởng pháp sa đọa, tướng thứ nhất: quần áo ô uế
"Hừ, cẩu tặc, ngươi sắp c·hết đến nơi còn mạnh miệng, quần áo ô uế hiệu quả bây giờ liền là hai giờ mới hết, mà càng lâu mùi hôi sẽ càng nặng, coi ngươi làm sao dám ra ngoài nữa, khặc khặc."
"Hình thái thứ hai là gì?"
Dương Khang đi ra ngoài, thấy người kêu hắn chính là Lục An.
Thấy bộ mặt khinh thường của Dương Khang, Lục An cũng không để ý, mà hỏi:
Dương Khang hơi có chút nhiêu khích.
"Chắc bốn ngày nữa đi."
Dương Khang nghĩ chiêu này đánh vào tinh thần đối thủ. Quần áo hắn bắt đầu có mùi bốc ra, nhưng hắn cũng là không hoảng mà hỏi.
"Khặc khặc khặc."
Dương Khang nói:
Dương Khang chấn kinh, nơi này tựa như thế ngoại đào viên.
Dương Khang chỉ đang mạnh miệng, hắn cũng chỉ là bịa ra mà thôi.
Lục An tuy là đệ tử của đại trưởng lão Ngô Nhất Phàm, nhưng từ khi bước vào Luyện Khí, cơ hồ là tự tu luyện.
Lục An cũng là không sợ, hắn luyện một loại công pháp dành riêng cho bản thân gọi là sa đọa.
"Không muốn dùng thứ tướng thứ hai sao?."
"Cái này có phải hay không ngươi đem cái bí cảnh mang vào chỗ ở?"
Dương Khang thành thật trả lời.
Thần thể?
Lục An tức giận, nhưng hắn không thể, phải đển Trúc Cơ, hắn mới có thể vận dụng tướng thứ hai.
Trước mắt Lục An chỉ có thể làm đến quần áo ô uế.
Dương Khang sửng sốt, hắn nghĩ rằng tu tiên sẽ không ai đến phiền ai, liền không có nghĩ chuẩn bị kĩ càng như thế.
"Ai biết ngươi sẽ đến."
Dương Khang muốn né tránh, nhưng nhận ra mình bị chưởng pháp khóa chặt lại, không thể né tránh. (đọc tại Nhiều Truyện.com)
Dương Khang nghĩ nghĩ, tri thức là vô tận, cả đời đều học không hết, hắn vừa mới ra ngoài làm xong nhiệm vụ trở về, nên phải thưởng cho bản thân một ngày nghỉ.
"Tướng thứ hai là hoa trên đầu héo úa, ta có thể làm cho thần thông, chiêu thức đối phương "héo" đi, hiểu đơn giản chính là có thể xóa đi chiêu thức đối phương."
"Ngươi khi nào tấn thắng Trúc Cơ."
Phú nhị đại, đây mẹ nó rõ ràng là phú nhị đại trong truyền thuyết.
"Hừ, vậy liền đến chỗ ta, bản đại gia cho ngươi biết thế nào mới là động phủ chân chính."
"Chẳng lẽ ngươi mang cái gì thể chất đặc thù, tu luyện nhanh như thế?"
Tu sĩ trí nhớ tuy nhìn một lần khó quên, nhưng độ dày như thế, một tháng liên tục liền sợ cũng xem không hết.
"Đây là một trong thiên nhân ngũ suy, tướng thứ nhất, quần áo ô uế."
Cái tên Dương cẩu này lấy ở đâu ra tự tin như thế?
"Ta tu chính là tâm cảnh, nơi ở phải thoải mái, dễ chịu, như thế tâm cảnh ta mới có thể tiến bộ."
Giống như Dương Khang nghĩ, lực sát thương bằng không, nhưng thương tổn tinh thần là vô hạn.
Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.