Ta Giả Thần Giả Quỷ Tại Dị Giới
Dương Thần Chân Quân
Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.
Chương 7: Quỷ vật sơ hiện.
Tuy Thần Cách của hắn chưa thành hình, nhưng nếu tín đồ ở rất gần thì vẫn có thể thu được tín ngưỡng một cách bình thường.
Nguyên nhân là như vậy, có lần Khổng Linh Nhi được lão thôn trưởng dẫn vào trong huyện thành chơi.
Thiết Trụ đối với điều này cũng là nghe, nhưng không thèm để ý.
Bây giờ Chân Lý lại có chút muốn con bé "lấy thân báo đáp" rồi, thiên phú kinh khủng như vậy không làm tín đồ của hắn thì thật phung phí của trời.
Bây giờ hệ thống siêu phàm vừa thành lập, kinh văn vẫn chưa ẩn chứa lực lượng gì nên trang giấy bình thường vẫn có thể chịu tải.
"Haiz, vẫn là như vậy, khí huyết không đủ mạnh để công mở bình cảnh." Thiết Trụ bất đắc dĩ thở dài.
"Khụ khụ." Đang uống một ngụm nước trà tiêu thực, Chân Lý lập tức phun ra ho sặc sụa.
Thiết Trụ có chút cảnh giác, chẳng lẽ là ăn c·ướp?
Cộc! Cộc! Cộc!
Thế là hắn đành qua loa ăn tối rồi tìm một tòa nhà trọ giá rẻ ở lại.
Dù sao cô bé tuổi tác còn nhỏ, linh hồn cùng não bộ chưa phát triển toàn diện.
"..."
Chúc các bạn có những phút giây đọc truyện vui vẻ. Cảm ơn vì đã ủng hộ!
Thiên phẩm tinh thần tư chất có một cái ẩn tàng kỹ năng, đó là n·hạy c·ảm với ác ý.
Từ sau khi cha mẹ mất, Linh Nhi giống như thức tỉnh thiên phú nào đó, không chỉ gặp qua là không quên, hơn nữa còn ngộ tính kinh người học một hiểu mười.
Nếu không phải Chân Lý tò mò dùng thử giám định cũng bỏ lỡ điều này.
Trong nửa tiếng, Chân Lý vừa chép vừa giảng cho Khổng Linh Nhi nghe những điều cần chú ý của kinh thư.
Kể cũng lạ, nhà trọ tốt thế này mà không có mấy khách.
Tuy Khổng Linh Nhi có Thiên Phẩm tinh thần thiên phú nhưng Chân Lý vẫn muốn đặt ra một giới hạn.
Chân Lý mỉm cười tán thưởng: "Rất tốt! Linh Nhi chỉ cần mỗi ngày đọc mười lần Khai Thiên Kinh, khi lớn lên sẽ biến thật lợi hại."
Trong một gian phòng trọ, Thiết Trụ cởi trần đứng trung bình tấn, khí huyết vận chuyển toàn thân phát ra âm thanh róc rách như tiếng dòng suối chảy.
...
"Ai dạy ngươi nói như vậy? Ngươi có hiểu như vậy nghĩa là gì không?" Chân Lý trầm giọng làm bộ nghiêm túc hỏi.
"Thế nào Linh Nhi? Có cảm thấy gì dị thường không?" Chân Lý ánh mắt mong đợi hỏi. (đọc tại Nhiều Truyện.com)
Làm sao tam lưu công pháp chính là rác rưởi như vậy, tại không có tài nguyên duy trì, muốn đột phá Khí Huyết cảnh thôi cũng khó.
Nửa đêm.
Trước đó nàng cảm nhận được Chân Lý không phải người xấu, mới có vụ ô long "lấy thân báo đáp" như vậy.
Về sau đoán chừng phải dùng cao cấp yêu thú da mới được.
Đợi Linh Nhi đọc xong lần thứ hai, trong đầu hắn trống rỗng xuất hiện một hạt điểm sáng, tựa hồ không khác trước đó chút nào.
Cộc cộc cộc!
Qua điều tra kho dữ liệu, Chân Lý biết được các hạng thiên phú đại đa số đều được phân chia theo thứ tự tăng dần là: Hoàng, Huyền, Địa, Thiên, Thần, năm cấp bậc.
Người sau tựa hồ cũng rất hưởng thụ cảm giác ấm áp đến từ bàn tay hắn.
Chân Lý nhìn chằm chằm Linh Nhi khiến cô bé không được tự nhiên, không biết nên để tay ở đâu.
Chân Lý muốn truyền giáo nhưng lại không muốn bại lộ thân phận để tránh bị nhắm vào bản thể, vì vậy hắn cần thuộc hạ trung thành, có thể giữ được bí mật.
Trên người hắn mồ hôi bóng bẩy giống như mới được vớt từ dưới nước lên vậy.
"Không có người?" Trong lòng Thiết Trụ hồ nghi.
Trong đó Thiên cấp tựa hồ là bên dưới Thần Linh cực hạn, chỉ có Thần cấp sinh mệnh hoặc hậu duệ của nó mới có thể sở hữu Thần cấp tư chất.
"Thật sao? Trần thúc không lừa Linh Nhi chứ?" Khổng Linh Nhi một bộ ngươi đừng lừa trẻ con bộ dáng.
Nàng hai ngón tay chọc chọc nhau, ánh mắt ngập nước thì thầm: "Đây là Linh Nhi nghe được từ chỗ thuyết thư tiên sinh, thấy bảo khi được cứu mạng thì mỹ nhân sẽ thường lấy thân báo đáp ân nhân..."
Hắn ngẩng đầu nhìn trời trong lòng tự hỏi Thiết Trụ tại sao vẫn chưa về?
Cửa mở ra.
Xoạch.
Mặc dù nàng sở hữu thiên phú dị bẩm, nhưng suy cho cùng tuổi tác còn nhỏ, nội tình còn nông cạn, cũng không biết gì về khái niệm như tinh thần lực. (đọc tại Nhiều Truyện.com)
Buổi chiều, Thiết Trụ mang đầu Mã gia huynh đệ đến huyện nha, nhưng quan binh tựa hồ đang bận chuyện gì đó rút không ra thân, quá trình bị kẹt lại đến hôm sau.
"Nếu như có người mai phục bên ngoài, ta sẽ không do dự chặt hắn vài đao, để hắn hối hận vì sao lại đi làm việc xấu." Thiết Trụ trong lòng lẩm bẩm.
Tại đó Khổng Linh Nhi tâm linh trong suốt như một tờ giấy trắng, bị cái nào đó đáng chém ngàn đao thuyết thư tiên sinh lên bài học đầu tiên trong đời, đến bây giờ nàng vẫn còn nhớ.
"Ai đấy?" Thiết Trụ tùy ý hỏi.
Ta còn đủ tuổi làm cha của ngươi đó, nhóc à.
"Aaaaaaaaaaaaaaa....."
Đáp lại hắn vẫn là sự yên lặng.
Yên lặng không có tiếng trả lời.
Nàng cảm giác ánh mắt của Trần thúc thật kỳ lạ, giống như ông nội mình lúc nhìn thấy hoàng kim vậy.
Đi dạo một vòng mệt mỏi, hai người vào quán trà nghỉ ngơi uống nước. (đọc tại Nhiều Truyện.com)
Người sau không hổ là Thiên phẩm tư chất, vừa nghe liền hiểu, vừa học liền thuộc, chỉ cần một lần đã đọc vanh vách: "Từ ấy trong tôi bừng nắng hạ như có mặt trời chân lý chói qua tim...để hồn tôi với bao hồn khổ..."
Chân Lý ăn xong, rửa sạch bát đĩa liền đưa tiễn Khổng Linh Nhi về.
Nếu được Linh Nhi một bên trợ giúp, lại thêm cả Thiết Trụ, đoán chừng rất mau Chân Lý liền có thể đem Thần Đạo nhập môn.
Đang lúc hắn muốn đóng cửa lại thì sau lưng một mảnh lạnh buốt, xung quanh sền sệt giống như thân hãm vũng bùn, ngay cả hô hấp cũng trở nên khó khăn. (đọc tại Nhiều Truyện.com)
"Ai đó? Hỏi thì không trả lời?" Thiết Trụ thu công lại bực mình quát.
Chân Lý một bên nghe Linh Nhi tụng kinh, trong lòng vui mừng như một lão phụ thân thấy con mình thành đạt vậy.
Chưởng quỹ tại lúc hắn đi nhận phòng còn thần thần bí bí nói "ban đêm nghe động tĩnh cũng đừng ra ngoài".
"Trần thúc đã cứu ông nội cùng Linh Nhi, vậy Linh Nhi lấy thân báo đáp ngài nhé?"
Lần này hắn xem như một lần nữa nhận thức lại Linh Nhi, cô nhóc này là thật sự, thật sự không tầm thường.
Đúng vậy, Chân Lý muốn sao chép Khai Thiên Kinh cho Linh Nhi.
Tùng Lâm thành.
...
Hắn kẹt lại Đoán Thể viên mãn rất lâu rồi.
Nếu để vưu vật như vậy xảy ra chuyện gì ngoài ý muốn, Chân Lý có lẽ phải khóc ngất.
Gần nhất hắn từ chỗ Chân Lý nhận được chút bạc, mua mấy lọ đan dược về ăn, tình hình đã có chỗ tiến triển.
Hắn có chút không hiểu phương thức tư duy của con bé, muốn mở đầu nàng ra xem có chỗ nào bị trục trặc không.
Chương 7: Quỷ vật sơ hiện.
Thiết Trụ gian nan quay đầu lại, chỉ gặp một bộ xương dính đầy rong rêu, đang phát ra âm thanh lạch cạch rợn người, muốn lao đến ôm lấy hắn.
"Ưm, Linh Nhi sẽ ngày ngày chăm chỉ tụng kinh để biến lợi hại." Khổng Linh Nhi gật đầu tin tưởng.
Dù sao cũng đã tối muộn lão thôn trưởng sẽ lo lắng.
Đây là lời nói có thể phát ra từ miệng một cô bé bảy tuổi, ngươi tin không?
"..."
Đang mải suy nghĩ linh tinh bỗng nhiên có tiếng gõ cửa.
Thiết Trụ cho là gõ nhầm cũng mặc kệ tiếp tục vận công, nhưng một lát sau tiếng gõ cửa lại vang lên.
Thế nhưng Thiết Trụ cảm giác mình vẫn thiếu thiếu thứ gì đó.
Điều này cô bé vẫn luôn che giấu, ngay cả lão thôn trưởng cũng không biết, chỉ cho là cháu gái thông minh hơn đứa trẻ bình thường một chút.
Phải mất một lúc hắn mới hồi lại được.
Hắn rút thanh đao ở đầu giường ra từ từ đi về phía cửa.
Khổng Linh Nhi vừa thoát khỏi trạng thái vong ngã, lúc này ngón tay nhỏ yên lặng điểm cằm, có chút không xác định nói: "Tựa hồ, ít đi điểm gì đó, trong đầu lại nhiều hơn một viên bụi giống như sao trời?"
Gặp Chân Lý đột nhiên nghiêm túc, Khổng Linh Nhi không hiểu có chút chột dạ rụt cổ lại.
[Khổng Linh Nhi, 7 tuổi, ấu niên phàm nhân, Thiên phẩm ngộ tính, Thiên phẩm tinh thần tư chất...]
"Khụ khụ, Linh Nhi à, đợi một lát thúc thúc lấy cho ngươi xem một bảo bối." Hắn ho nhẹ đi vào thư phòng bên cạnh, khi quay ra tay đã cầm theo giấy và bút. (đọc tại Nhiều Truyện.com)
Chỉ gặp lúc này, Chân Lý Chi Thư tiêu hao 20 điểm năng lượng trả về tin tức:
Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.