Ta Giả Thần Giả Quỷ Tại Dị Giới
Dương Thần Chân Quân
Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.
Chương 42: Trời sinh thần lực.
[Lê Thị Đào, 24 tuổi, phàm nhân, một nữ nông dân bình thường, tháo vát, đảm đang, trời sinh thần lực.]
Anh Dậu gắng gượng cứng rắn một câu, nhưng điều này làm cho Báo ca cảm thấy "quyền uy" của mình bị xúc phạm.
Mấy đứa trẻ cũng xúm lại khóc lóc, kêu gọi cha tỉnh lại.
"A!"
"Nhà này trước đây cũng nhận được một bản kinh, hàng xóm chung quanh đều biết, bây giờ liền bị một tên bang chúng đến cửa...chắc là tên này muốn lập công, tấn thăng đầu mục đi."
Chân Lý vung tay lên, cách không cho nhà chị Dậu đến một phát Trì Dũ Thuật, sau đó lại không tiếp tục nhìn, xoay người rời đi.
Thiếu phụ khuôn mặt trắng bệch, nước mắt chảy đảo quanh, rất sợ chồng mình c·hết mất, từ nay làm góa phụ, các con thành con côi.
Hắn đã không nhịn được muốn đi xông pha khói lửa, chiến đấu vì tín ngưỡng của bản thân rồi.
"Đúng đúng, là Khai Thiên Kinh." Bác gái hai mắt sáng lên gật đầu, tiếp tục ba hoa:
Tiếp đó, chỉ thấy loáng một cái, nắm đấm nhỏ bé của người thiếu phụ đã chạm vào sống mũi của tên côn đồ.
"A? Ngươi cũng về rồi, mau mau đem tờ giấy kia giao ra đây." (đọc tại Nhiều Truyện.com)
...
"Cùng ta đến một nơi." Chân Lý chỉ bỏ lại một câu, xoay người đi về một hướng.
Thằng con trai òa khóc, đứa con gái lớn mếu máo chạy đến bên chân hai người nam nhân, vái lấy vái để:
Chiếc áo rẻ tiền của người thiếu phụ lập tức bị xé rách một đường, kèm theo đó là trên da xuất hiện vết hằn đỏ thẫm, nhìn đặc biệt đánh vào thị giác.
"Huynh đệ, khuyên ngươi việc này chính mình biết là tốt rồi, chớ đừng tuyên dương ra ngoài mà có ngày rước họa vào thân đấy."
Hai đứa trẻ bên cạnh cũng bị vạ lây, ngã xuống đất kêu khóc om sòm.
Vút! Chát!
Vừa đánh, Báo ca vừa quát: "Ta nói ngươi có chính là ngươi có, còn dám trả treo cãi lại à? Đã là gà, còn dám bật lại hổ báo?"
Hoàng Hữu Tài thụ sủng nhược kinh đứng dậy.
"Ta đã nói không có là không có, dù g·iết ta thì cũng không có đâu."
"Chồng ta đang ốm, các người không được h·ành h·ạ."
Vừa rồi, có một vị tự xưng là Linh Mục của Chân Lý Thần Giáo đến tìm hắn, lại dùng thủ đoạn thần kỳ, đem hắn "độ hóa" thành giáo chúng.
"Nhà ta không có, không tin, các người vào lục soát đi." Chị Dậu nghe vậy lắc đầu, ánh mắt rơi vào chồng mình, trong lòng vô cùng đau xót.
Chị Dậu hoảng hốt ôm lấy chồng mình lay nhẹ, nhưng anh Dậu bị Đoán Cốt cảnh võ giả tác động vật lý, bây giờ đã chìm trong trạng thái hôn mê.
"Đây là quyết định đúng đắn nhất của đời ta, nguyện cống hiến toàn bộ sức mình cho lý tưởng vĩ đại của người."
"Mình ơi, tỉnh lại đi mình ơi."
Chúc các bạn có những giây phút đọc truyện vui vẻ.
Con bé đau quá. Nó lăn đành đạch xuống đất, nó giãy giụa như con gà phải nước nóng. Thằng con trai càng khóc dữ hơn.
Hoàng Hữu Tài cũng không hỏi là nơi nào, lập tức đi theo.
Nhưng một lúc sau, hắn chợt nhận ra điều gì: "Cái này mẹ nó không phải là Hắc Hổ Bang tổng bộ phương hướng sao?"
Báo ca thấy vậy cũng không thương hại, tiếp tục giơ roi lên, quất thêm phát nữa.
"Ngươi...ta...ta..."
...
"Thôi. Ta xin Báo ca! Ngài tha cho cháu...Chúng nó hãy còn bé bỏng."
Nhưng nàng không thèm để ý chút nào, bồi thêm cho hắn hai quyền, rồi ngoảnh lại nhìn tên hàng xóm. (đọc tại Nhiều Truyện.com)
Là tiếng xương sụn vỡ vụn, cùng với đó là máu tươi bắn ra, văng cả lên mặt chị Dậu.
Tên này có nghĩ phá cả da đầu cũng không thể ngờ được, thường ngày hòa hòa ái ái, dịu dàng thiếu phụ, một khi hung dữ lên đến liền hổ báo cũng phải quỳ.
"Đứng lên đi, tổ chức chúng ra có tôn chỉ, người người bình đẳng, không cần phải quỳ."
"Hiện tại liền đến cửa bái phỏng một cái đi."
"Nghe nói, bang chủ bọn hắn tên là Lưu Hổ, hắn họ Lưu, Huyện Lệnh cũng họ Lưu, ngươi hiểu không, huynh đệ?"
Chị Dậu, vợ chủ nhà vừa từ bên ngoài trở về, lếch thếch ôm con bé con chạy vào.
Chương 42: Trời sinh thần lực.
"Ngươi nói không có là không có? Biết đâu ngươi giấu nó đi rồi thì sao?" Tên hàng xóm được đà lấn tới, lập tức đổ thêm dầu vào lửa.
"Cứ mỗi lần có người báo quan, ngay lúc đó quan binh cũng sẽ phối hợp bắt về, nhưng không được mấy hôm lại thấy bọn chúng đã ở ngoài, còn trả thù nhà kia, lúc này mọi người mới biết Hắc Hổ Bang không thể gây."
Chị Dậu nhìn muốn rách cả mí mắt, đã tiếp cận biên giới bùng nổ.
Đúng lúc này, vừa đứng dậy Báo ca cảm thấy mình cực kỳ mất mặt, lại bị một con đàn bà đẩy ngã.
Răng rắc.
Hắn lập tức cho Dậu mấy phát tát vào mặt, khiến người sau nổ đom đóm mắt, đầu óc ông ông tác hưởng.
Bác gái này còn rất lương tâm, nhận tiền của người, liền tặng kèm lời khuyên.
Vị bác gái này đang ngon lành xem náo nhiệt, bỗng nhiên bị người hỏi có chút phiền.
Hắn khom người hỏi Chân Lý: "Linh Mục đại nhân, hiện tại nhiệm vụ của ta là gì?"
"Hoắc, bác gái, ở đây xảy ra chuyện gì vậy?" Chân Lý đụng vai một người lớn tuổi phụ nhân hỏi.
Bốp, bốp.
Cảm nhận được cơ thể mình tựa như trẻ lại, đầu óc minh mẫn hơn trước, còn học được một thân bản lĩnh, hắn cảm động chảy ra hai hàng nước mắt:
Là chị Dậu.
Nếu không, mấy tên khốn này sao có thể nhảy nhót được lâu như vậy?
Chân Lý nâng Hoàng Hữu Tài dậy, phủi đi bụi bẩn trên quần áo của hắn nói.
"Vâng."
"Ta biết rồi, đa tạ."
...
Nếu thấy hay thì hãy đánh giá giúp tác nhé. Thank you!
Chân Lý gật đầu nói, nhưng trong lòng thì nghĩ khác: "Hắc Hổ Bang đúng không?"
"Ta cầu xin hai người, xin hãy tha cho cha, đừng trói hắn đi mà."
Nhưng khi nhìn thấy Chân Lý đưa đến một lượng bạc, lập tức nở nụ cười tươi như hoa, một năm một mười khai báo:
Còn Báo ca thì tiến tới, xách cổ anh Dậu lên, hung hăng đe dọa: "Ngươi cho là ta không dám g·iết hắn?"
"Đa tạ Linh Mục đại nhân quán đỉnh." Hoàng Hữu Tài quỳ một gối kích động nói. (đọc tại Nhiều Truyện.com)
Hiện tại, Hoàng Hữu Tài có thể nghe được lời kêu gọi của Chân Lý Chi Thần, hắn hiểu ra, đây chính là cơ duyên mà vị kia từng nói.
Báo ca đương trong cơn thịnh nộ, lại thẳng tay giơ cây roi lên, muốn trừng phạt thằng bé này.
"Khai Thiên Kinh." Chân Lý mở miệng nhắc nhở.
"Ta chưa tìm các ngươi hỏi tội, các ngươi lại nhảy ra gây phiền phức cho ta."
Nhưng hắn hiểu, cái gọi "người người bình đẳng" chỉ nghe một chút là được rồi, trong lòng cũng không coi là thật.
"Mẹ nó, dám xô ông nội ngươi hả?"
"Không có người quản bọn chúng sao? Quan binh đâu?" Chân Lý lại hỏi vấn đề khác.
Tên hàng xóm lập tức chân c·h·ó nhảy ra quát. Bên cạnh Báo ca gật đầu, hài lòng với biểu hiện của hắn, quyết định xong vụ này tiến cử hắn vào bang.
Sẵn cây roi trong tay, Báo ca quất luôn cho nó mấy cái vào đít và quát: "Cút!"
Thiếu phụ lao tới, chỉ dùng một tay liền đẩy Báo ca ra, khiến cho hắn trong lúc nhất thời không kịp phản ứng, cắm mặt xuống đất, nhìn vô cùng chật vật.
Nhưng hắn còn chưa kịp nói điều gì, lập tức bị ăn một cái bàn tay, hai lỗ tai ù ù mất đi thính giác, nằm trên mặt đất giãy đành đạch. (đọc tại Nhiều Truyện.com)
Nói xong, nàng có chút chột dạ nhìn chung quanh, gặp đám đông vẫn đang ồn ào, không có ai nghe được, lúc này mới thở phào tiếp tục:
Nhưng roi thứ hai của hắn bị một bàn tay nắm chặt lại.
"Vị này huynh đệ không biết chứ, Hắc Hổ Bang đang khắp nơi cường thu khai cái gì kinh..."
Nàng nhìn Báo ca phảng phất như nhìn một n·gười c·hết.
"Có cái rắm quan binh, còn không phải một bọn?" (đọc tại Nhiều Truyện.com)
Bác gái bĩu môi khinh thường, hơi tiến lại gần thủ thỉ, Chân Lý thậm chí ngửi thấy có mùi hăng của trầu cau:
Chân Lý đi ngang qua, thấy có đám đông vây quanh xem náo nhiệt, liền tò mò nhìn lại, vừa lúc để cho hắn bắt gặp một màn vừa rồi.
Hoặc cũng có thể nàng sợ bản thân bị liên lụy vào đi?
Nàng nhịn vì Hắc Hổ Bang thế lớn, sợ người nhà bị trả thù.
Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.