Ta Giả Thần Giả Quỷ Tại Dị Giới
Dương Thần Chân Quân
Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.
Chương 22: Thông não chi thuật.
[Hoàng Hữu Tài, 42 tuổi, Luyện Tạng cảnh, làm thuyết thư tại Hữu Gian quán trà, tính tình nhát gan, lệch chính nghĩa...]
Người sau thấy vậy vội vàng nói: "Xin đừng, tiền bối, tại hạ làm như vậy là hoàn toàn tự nguyện, cũng không phải vì tiền công."
"Tiền bối..."
Hắn không muốn sống cả đời tầm thường như vậy nữa, hắn muốn góp sức cho công cuộc vĩ đại, bảo vệ nhân loại khỏi Bách Quỷ Dạ Hành.
Chân Lý thở dài một cái, lại tiếp tục thông não chi thuật: "Chỉ tiếc ta một cây làm chẳng lên non, không thể truyền thụ nó cho toàn thiên hạ được."
"Đúng vậy, tiền bối."
Nhưng đã muộn, hắn già rồi...
Có lẽ cảm thấy đọc một chút cũng không có gì, niệm cái kinh còn có thể c·hết hay sao?
"Quỷ vật tụ tập đủ nhiều, đủ mạnh, sẽ tạo thành Quỷ Vực, t·ấn c·ông nhân tộc thành trì."
Câu hỏi này hắn đã thôi diễn rất nhiều lần, nhưng kết quả đều là [Không đủ năng lượng].
Hơn nữa làm việc cho cao nhân là vinh hạnh của tiểu nhân vật như hắn.
Thuở còn nhỏ sinh ra trong gia đình khá giả, cha mẹ cho đi học chữ, muốn thi đỗ làm một vị quan tốt, tạo phúc cho bách tính một phương.
Chân Lý Hóa Thân bật cười khoát tay: "Cái này không cần tiền, ngươi cứ đọc trước một lần đi lại nói."
Biết đâu lại đạt được tiền bối lọt mắt xanh, một bước lên trời?
Cơ thể cũng không còn mệt mỏi mà tràn ngập năng lượng ấm áp, sảng khoái giống như được trẻ thêm mấy tuổi.
Hoàng Hữu Tài nội tâm cảm động nói: "Tại hạ nguyện đem Khai Thiên Kinh truyền thụ đến khắp nơi trong huyện, xin ngài để lại tên để thế nhân đều biết."
Thế là ôm tâm tình thử xem trong hồ lô có bán thuốc gì, Hoàng Hữu Tài lễ phép hỏi: "Tại hạ quả thật có chút vấn đề về tiền bạc, không biết tiền bối có cao kiến gì?"
Hắn tuổi trẻ, nhiệt huyết bừng bừng, nhưng lại bị hiện thực giáng cho một đòn đau điếng.
Nói đến đây, Chân Lý diễn kỹ online, hắn thở dài, một bộ trách trời thương dân.
"Không biết tiền bối có gì phân phó?"
"Ai, biết là như thế."
Hoàng Hữu Tài phẩm vị ý nghĩa trong lời nói, đột nhiên bừng tỉnh đại ngộ. (đọc tại Nhiều Truyện.com)
Bên cạnh Hoàng Hữu Tài cũng bị cảm động lây, hắn chợt nhớ tới mấy người bạn c·hết bởi Quỷ Vực, trong lòng không khỏi có chút buồn vô cớ. (đọc tại Nhiều Truyện.com)
Hoàng Hữu Tài bắt đầu rì rầm tụng kinh: "Từ ấy trong ta bừng nắng hạ như có mặt trời chân lý chói qua tim, hồn ta là một vườn hoa lá...Ta buộc lòng ta với mọi người...để hồn ta với bao hồn khổ..."
"Ta tin tưởng ngươi."
Hoàng Hữu Tài đôi mắt trừng lớn không nhịn được khen một câu.
...
Chân Lý Hóa Thân ánh mắt thưởng thức, nhìn Hoàng Hữu Tài một bộ kích động run rẩy, liền biết tên này đã bị mình lắc lư thành công: "Ta cũng sẽ không để ngươi giúp không công."
Đối mặt với vô số quỷ vật vẫn như cũ duy trì tỉnh táo, thi hành phản kích hoặc bỏ trốn.
"Điều này gây ra hoảng sợ, tạo thành càng nhiều oán khí."
"Đây là cái gì?" (đọc tại Nhiều Truyện.com)
Hoàng Hữu Tài chợt nhớ lại, cả đời này của mình đều sống trong uất ức.
"Ngươi vừa rồi cũng cảm nhận được thân thể tốt lên đúng không?" (đọc tại Nhiều Truyện.com)
Theo đọc xong lần đầu tiên, tâm hồn xao động của Hoàng Hữu Tài dần lắng xuống, cảm xúc buồn bực khi thiếu tiền cũng vơi đi.
Cho đến khi nghe Chân Lý nói về lý tưởng cứu vớt thiên hạ thương sinh, Hoàng Hữu Tài cảm giác trong lòng mình như có cái gì đó được đốt cháy lên.
Hoàng Hữu Tài chỉ là một cái Đoán Thể nhược kê, lại không hiểu luồn cúi, tất nhiên bị loại khỏi vòng gửi xe.
"Tốt kinh văn."
"Thật là diệu kế."
Lại đọc xong lần thứ hai, trong đầu hắn xuất hiện một hạt điểm sáng, giống như một viên tinh thần trơ trọi lẻ loi giữa bầu trời đêm.
"Đây là ta viết Khai Thiên Kinh, một bản thanh tâm chú có thể khiến tâm thần thanh thản, ngươi niệm thử một lần xem." Hóa Thân kiên nhẫn giải thích.
Nhưng mà chẳng hiểu ra sao, tự nhiên đưa một tờ giấy để làm gì?
"Cầm lấy đi, đã là người thì đều cần ăn uống."
Hoàng Hữu Tài đã có thể tưởng tượng ra, một đám bách tính miệng tụng kinh văn, tâm không sợ hãi.
Đa số quỷ vật đều lấy các cảm xúc tiêu cực của sinh linh làm thức ăn, ngươi càng sợ hãi, chúng lại càng có xu hướng t·ấn c·ông ngươi.
Nói rồi móc ra mấy lượng bạc đưa cho Hoàng Hữu Tài.
Chân Lý Hóa Thân mỉm cười móc ra một tờ Khai Thiên Kinh đưa cho hắn.
Chân Lý Hóa Thân nói xong tan ra thành từng hạt ánh sáng, biến mất trước sự ngỡ ngàng của Hoàng Hữu Tài.
Mãi cho đến vài năm trước song thân đều mất hắn mới tỉnh ngộ.
Chân Lý Hóa Thân đứng một bên cười tủm tỉm: "Tặng cho ngươi thế nào?"
Xem ra trong này nước rất sâu, chưa thành Thần tốt nhất nên tránh xa.
Người sau cầm lấy cẩn thận từng li từng tí lật xem, chất giấy mịn màng trông có vẻ đắt tiền.
"Chỉ cần số người đọc đủ nhiều, không nói hoàn toàn ngăn chặn, nhưng ít nhất cũng có thể giảm thiểu đại lượng oán khí, trì hoãn tốc độ cùng thu nhỏ quy mô của Bách Quỷ Dạ Hành."
Chương 22: Thông não chi thuật.
"Gọi ta là Chân Lý Chi Thần."
Chúc các bạn có những giây phút đọc truyện vui vẻ. Cảm ơn vì đã ủng hộ!
Quan lại đa số là tông môn thế gia đệ tử, văn võ song toàn.
Chân Lý Hóa Thân không trả lời trực tiếp mà bắt đầu chậm rãi kể chuyện: "Bách Quỷ Dạ Hành đến gần, những nơi có nhiều oán khí thì dễ sinh ra quỷ vật."
"Tiền bối cứ đưa bạc như vậy không sợ ta chạy trốn sao?" Hoàng Hữu Tài nghi hoặc hỏi.
Chân Lý mạnh mẽ nhét vào tay hắn nói: "Đây là cho ngươi lộ phí, nếu truyền thụ kinh văn được cho thật nhiều người, ta sẽ còn cho ngươi một cọc cơ duyên."
Chân Lý tiếp tục đổ thêm dầu vào lửa: "Hơn nữa kinh văn này của ta còn có tác dụng dưỡng sinh, đọc lâu thậm chí còn gia tăng thọ nguyên." (đọc tại Nhiều Truyện.com)
"Cứ theo vòng lặp như vậy, chẳng mấy chốc thiên hạ đều sẽ lâm vào cảnh ma quỷ hoành hành, khắp nơi đều là tiếng khóc than."
"Tiền bối nói cực phải, trong lòng không có tà niệm tất nhiên sẽ không sinh ra oán khí."
Đây không phải là kịch bản của mấy tay giang hồ lừa bịp hay sao?
"Cái này đơn giản."
Tạo ra được thứ kinh văn này, vị này chắc chắn là một vị tuyệt thế cao nhân.
"Rất tốt, người trẻ tuổi."
Thất bại nhiều lần khiến Hoàng Hữu Tài trở nên nhát gan, lười biếng, cả ngày sống phóng túng, gia sản cũng dần bị hắn tiêu hoang phung phí hết.
Nghe lão giả nói như vậy, phản ứng đầu tiên của Hoàng Hữu Tài là l·ừa đ·ảo.
Theo hắn nghĩ, người tạo phúc cho thiên hạ như vậy, xứng đáng được lưu danh vạn cổ, để bách tính đời đời ca tụng.
"Phải không?"
"Đợi mười năm kỳ hạn vừa đến, tất cả quỷ vật sẽ tự nhiên sẽ rút đi."
Tại sao cứ trăm năm lại có một đợt Bách Quỷ Dạ Hành, cứ mười năm thì đều rút đi hết?
"Đa tạ tiền bối tín nhiệm."
Chân Lý mỉm cười vỗ vai hắn trả lời, nhưng trong tâm thì thầm nhủ: "Ta tin tưởng ngươi không dám."
Tiền bối tìm tới chắc chắn có việc cần nhờ, hắn muốn quyển kinh này, cho nên chỉ có thể ra một phần sức mọn.
Hơn nữa, ta và hắn xem như nửa cái đồng hành, đều là dựa vào cái miệng để kiếm ăn, lão già này xác định hắn không chọn sai mục tiêu?
Ta một nghèo hai trắng, có cái gì để hắn lừa?
Hoàng Hữu Tài đưa tay muốn trả lại, sợ mình đọc xong lại bị đòi tiền.
Kịch bản này hắn gặp nhiều trong mấy căn hắc điếm rồi, cho người ta nhìn thử một lần rồi ép mua ép bán, hắn mới không ngốc như vậy.
Hoàng Hữu Tài thái độ lập tức thay đổi, vội vàng chắp tay thành tâm hành lễ.
"Nhưng tại hạ không có tiền."
Nói đến đây, trong lòng của Chân Lý cũng nổi lên nghi hoặc.
Không trách hắn thất thố như vậy, chỉ có người từng đọc qua Khai Thiên Kinh mới biết được lực ảnh hưởng của nó khủng bố như thế nào.
Hắn biết hôm nay mình đụng phải cao nhân rồi, nhưng cũng biết không có bữa trưa nào miễn phí.
"Nếu như cả thiên hạ đều có thể đọc được thì oán khí lấy đâu ra đất sinh sôi?"
Hắn bắt đầu nhận rõ bản thân, chuyển sang xin làm thư lại trong huyện nha, nhưng cuối cùng không may đắc tội với người lại bị đẩy ra ngoài.
Thấy thế nào cũng giống như một đợt thu gặt sinh mệnh.
Hoàng Hữu Tài nghe xong hai mắt tỏa sáng, như được mặt trời chân lý chói qua tim.
Nhân tộc tỉ lệ sinh tồn sẽ gia tăng thật nhiều, người cho dù c·hết đi cũng sẽ không sinh ra oán niệm.
"Thế nên ta đi đến từng tòa thành trì, chọn ra một số (người đưa tin) giúp lan rộng kinh văn."
Hoàng Hữu Tài chắp tay cúi đầu, ngôn từ kích động ăn nói lộn xộn: "T-tiền bối, tại, tại hạ nguyện góp chút sức mọn, giúp tiền bối hoàn thành đại nghiệp, cứu vớt thiên hạ khỏi Bách Quỷ Dạ Hành."
Chỉ cần làm được trong lòng không sợ hãi, là có thể trực tiếp đem sức mạnh của bọn chúng phế bỏ một nửa.
Chân Lý thấy cá đã cắn câu trong lòng mừng thầm, ngoài miệng lại tiếp tục khàn giọng nói: "Ta viết quyển kinh này, có thể áp chế được nhân loại trong nội tâm d·ụ·c vọng, giúp người đọc duy trì thanh tỉnh."
Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.